Bạch Minh quay đầu lại, tội nghiệp nhìn Lý Dương, trong mắt cậu ta còn có khát vọng sâu đậm, vừa quét liền kinh thiên, hào khí kinh thiên này đủ cuốn hút mỗi người.
Lý Dương mỉm cười, không nói gì, trực tiếp đưa bàn chải lại.
Bạch Minh thoáng sửng sốt, lập tức xúc động nhận lấy, lúc cầm bàn chải tay cậu ta còn hơi run, trước khi Tử Cương Huyễn ngọc bài quét rượu lên đã bốc hơi sạch sẽ, Lý Dương mới đặc biệt lau lại một lần, chỗ bị rượu quét vào dù là lớp ngoài hay chất ngọc đều không có bất kỳ sự thay đổi nào.
Chí ít minh chứng này, rượu trên bàn chải không có tổn hại gì với bản thân ngọc bài.
Bạch Minh cầm bàn chải, đang chấm rượu trong bát trà, học theo dáng vẻ của Lý Dương, trực tiếp đem bàn chải lên trước mặt ngọc bài. Vừa xong Lý Dương đã lau nhiều lần như vậy, lúc này rượu trong bát trà đã vơi một nửa rồi.
Cầm bàn chải, vẻ mặt của Bạch Minh bỗng nhiên vô cùng nghiêm túc, duỗi tay ra, trên mặt Ngọc bài bắt đầu quét.
- Soạt!
Bạch Minh quét rất nhanh, lần quét này nhanh chóng kết thúc, chữ cổ sắc bạc sáng, dập dềnh như trên mặt nước vậy, kia, ngọc bài Tử Cương Huyễn vừa quét vừa kinh thiên, mười chữ lớn lúc này thấy được bên ngoài, mỗi lần thấy mấy chữ này, trong lòng mọi người lại trào dâng lòng kính trọng.
Mười chữ phóng khoáng này hoàn toàn bày ra phong thái tuyệt thế tông sư, phong cách này tự nhiên, vô cùng hào hùng như thế không khiến người khác giày vò.
Bạch Minh cầm bàn chải có vẻ càng kích động, ngoài Lý Dương ra không ai có thể hiểu được cảm giác này của cậu ta hiện nay, cảnh tượng thần kỳ từ trong tay cậu ta xuất hiện, đây là không khí trong lành kinh thiên đủ để quét ra.
Đợi cảnh tượng biến mất hoàn toàn, Bạch Minh mới bắt đầy quét lần thứ hai.
Các hình vân từ từ hiện ra, người xung quanh đối với cảnh này đều xem rất nhiều lần, lúc này đều như xem trăm lần cũng không chán mắt tiếp tục xem tiếp, Bạch Minh đang cầm bàn chải càng không cần phải nói.
Quét chín cái nhanh chóng quét xong.
Bạch Minh còn hơi chần chừ chưa hết, động tay lau Ngọc bài và đứng ở bên nhìn là hai cảm giác khác nhau hoàn toàn, đây là một loại cảm giác không thể diễn tả bằng lời. Giống như đứa trẻ đốt pháo hoa. Cho dù ai phóng đều có thể nhìn thấy. nhưng cảm giác người châm lửa đốt và các người ở xung quanh hoàn toàn khác nhau.
- Lão Bạch, cậu muốn làm gì? Đợi chút!
Bạch Minh lại nhúng rượu, Mao Lão cuống quýt kêu cậu ta, còn kéo cánh tay cậu ta lại, quay đầu có chút luống cuống hỏi:
- Lý Dương, Thầy Bạch đã quét một lần rồi, có thể để chúng em cũng quét thử không ?
Mặt của Mao lão mập mạp vì sốt ruột, ánh mắt lại nhíu lại thành một đường chân chim, điều đó rất nhanh sẽ không nhìn thấy được.
Bộ dáng của cậu ta rõ ràng rất buồn cười. Lúc này rõ ràng cậu ta đã không chú ý đến các điều đó.
Còn người khác cũng không chú ý đến vẻ mặt của cậu ta, mọi người đều đang nhìn Lý Dương, tay đều cảm thấy ngứa ngáy, chỉ thấy mọi người đã nghiện, không bằng mình đích thân ra tay, ai đều không muốn thử chút, loại quét ra cảm giác kinh thiên.
Lý Dương còn chưa nói gì, Bạch Minh đã có chút không vui, vội vàng kêu lên:
- Lão Mao anh đừng có vội, tôi còn quét lại một lần, một lần là xong.
Nếu không phải Lão Mao kéo Bạch Minh, bàn chải của cậu ta đã quét lên rồi.
- Không được, Lão Bạch, cậu không thể là người như vậy, đã quét một lần rồi vẫn còn muốn. Xếp hàng xếp hàng!
Điều đó khiến Thầy Tháo cũng lên tiếng trách Bạch Minh, ông cũng rất vội, cũng muốn tận tay thử thử, giờ không còn sớm rồi, còn lãng phí thời gian, ai biết còn có cơ hội hay không?
Bỏ qua thời khắc sẽ không có cơ hội vàng nữa.
- Đúng, thầy Bạch, thầy đã quét một lần rồi, nhường lại cho chúng em nhé!
Chu Kế Tiên bắt đầu giúp Thầy Thái, Chu Hiểu cũng giúp:
- Tiêu Nham thấy sư phụ bị mọi người vây, vội vàng lên trước hỗ trợ mấy câu, đáng tiếc tác dụng không lớn.
Mao Lão nắm chặt tay Bạch Minh sống chết không buông.
Thấy mặt bọn họ tranh cãi nhau đỏ mặt tía tai, đặc biệt là Lao Mão không ngừng túm người Bạch Minh, Lý Dương không khỏi cười mỉm, Lý Dương nói:
- Bạch đại ca, cậu nhường cho Mao Lão trước, đợi sau khi về Bắc Kinh, chúng ta có rất nhiều cơ hội!
Lý Dương vừa nói như thế, Bạch Minh lập tức dịu lòng, bàn chải cũng bị Mao Lão đoạt mất.
Mao Lão quay đầu cảm kích nhìn Lý Dương, lại đắc ý trừng mắt nhìn Bạch Minh, cầm bàn chải, đi nhúng ít rượu trong bát.
Thầy Thái cũng thở phào, tuy nhiên đối với Bạch Minh thầm có chút ngưỡng mộ, giữa các chuyên gia bọn họ cũng chỉ có Bạch Minh và Lý Dương quan hệ tốt nhất, quan hệ này đã không thể thay thế được, từ trong lời nói của Lý Dương có thể nghe ra.
Lý Dương lại tiến lên trước, đem toàn bộ rượu thừa trút vào trong bát, bát này mỗi lần có thể trút được nhiều, cả bình rượu thực ra không dùng nhiều, đủ để rất người lau một lần.
Mao Lão cầm bàn chải, nghiêm túc giống Bạch Minh.
Lúc lau bức họa đầu tiên, Mao Lão xúc động muốn kêu to, ông cuối cùng cũng cảm nhận được cảm giác của giữa Lý Dương và Bạch Minh vừa nãy, đối với Lục tử Cương toát ra khí thế khiêu ngạo càng bội phục.
Hình ảnh vài bức họa xuất hiện, Lý Dương nắm tay Vương Giai Giai ở bên cạnh, đang thấy bọn họ kích động quét Ngọc bài.
Sau Mao Lão là Thầy Thái, sau Thầy Thái là Chu Kế Tiên. Mỗi một người quét qua Ngọc Bài đều có cảm giác thỏa mãn, Ngọc bài như thế chỉ nhìn không được quét, không thể nghiệm được cảm giác đặc biệt này, vừa quét liền kinh thiên, chỉ có ở linh hồn của Tử Cương Huyễn ngọc bài này.
Cuối cùng, ngoài Lưu Võng, Triệu Vĩnh Triệu Khuê ra, tất cả mọi người đều được quét một lần, Tiêu Nham và Giám đốc Đường đều được.
Lúc Giám đốc Đường buông bàn chải sớm đã rơi lệ, xúc động trong lòng ông căn bản không thể dùng lời nói để hình dung được, ông cũng sờ qua Thần khí, tự tay thể nghiệm được sự huyền mỹ của Thần khí.
Sau cảnh tượng lau Cửu chuẩn khác, Chu Kế Tiên buông bàn chải, người cũng thoải mái vô cùng.
Phải nói vừa nãy ông còn có chút hối hận, oán hận, lúc này toàn bộ tư tưởng này đều biến mất hoàn toàn, bảo bối thần kỳ như thế, kỳ diệu như thế căn bản không phải bọn họ có có thể bảo vệ được.
Chu Kế Tiên cả đời làm buôn bán, đã gặp rất nhiều người, ông rất rõ, bảo bối như thế một khi truyền tin ra ngoài, Chu gia ông sau này mãi mãi không có ngày nào yên trừ khi chuyển thẳng đi nơi khác.
Từ xưa đến nay, người không có thực lực, tốt nhất không nên giữ những thứ không nên có.
Nghi ngờ có tội, điểm này thời kỳ nào cũng rất hợp
Chu Kế Tiên hoàn toàn có thể nghĩ được, Bảo bối này ở trong tay ông nếu bị truyền tin ra ngoài họ sẽ bị rất nhiều rắc rối, nhiều bi thảm, người thèm mong bảo bối như thế rất nhiều, đến lúc đó tất cả các quan cao hợp lại kết quả cuối cùng nhất định bọn họ sẽ không chịu nổi sự quấy nhiễu giao bảo bối ra.
Đây vẫn là kết quả tốt nhất, thiếu chút còn có khả năng bị người ta làm cho tan cửa nát nhà, bảo bối như thế có thể lôi cuốn rất nhiều người đố kỵ hoàn toàn có thể nghĩ được .
Bảo bối như thế, chỉ có để trong tay Lý Dương là thích hợp nhất.
Lý Dương có hậu trường mạnh, có Hà Lão đích thân vì cậu ta hộ tống, xuất thân của Lý Dương như hiện nay đứng hai nhà Hà Vương, bất kỳ ai muốn động vào Lý Dương đều phải cân nhắc cẩn thận.
Trên thực tế cũng là như vậy, nếu hậu thuẫn của Lý Dương không phải có năng lực lớn mạnh như vậy, lúc đầu cậu ta phát hiện được Bát Trường Sinh sẽ không giữ được.
Đầu tiên cậu ta cửa đầu tiên của Viện trưởng Hoàng, Viện trưởng Hoàng đã thích bảo bối, thủ đoạn vô cùng gian manh, khiến người ta khó lòng phòng bị.
Cho dù cậu ta liều chết cự tuyệt Viện trưởng Hoàng, các người khác sẽ dùng các thủ đoạn khác đoạt bảo bối từ trong tay cậu ta.
Người khác không nói, Lâm Lang nhất định sẽ động lòng, Lâm Lang ở hai thế lực sáng tối ở nước ngoài vô cùng có dã tâm, đối phó với Lý Dương thực sự rất dễ dàng, đến lúc đó Lý Dương không biết có kết quả như thế nào?
Hiện thực chính là như vậy, cho dù hiện nay là xã hội thực hiện theo Pháp luật.
Sau khi Lý Dương không có lực lượng bảo vệ mạnh mẽ sau lưng các bảo bối kia càng không cần phải nói, càng không cần nói có người của Cục công an quốc gia thầm nhòm ngó, đó không phải là người thường có thể hưởng thụ.
Toàn bộ điều này, chỉ có thể nói trên người bình thường không thể xảy ra.
Dù như thế, Hà Lão còn đích thân hoạt động, vì Lý Dương tìm sáu đặc công Triệu Vĩnh, đem các cảnh vệ thân thiết bên cạnh mình bất cứ lúc nào cùng theo sát Lý Dương từ đó có thể thấy ông cũng rất lo lắng.
Chu Kế Tiên có thể hiểu rõ điều này, Chu Hiểu cũng có thể hiểu được.
Cậu ta không xâu xa như cha mình như vậy, nhưng cũng hiểu bảo bối như thế đã không phải là các vật mà họ có thể có được, trong lòng không có bất kỳ hối hận.
- Lý tiên sinh, chư vị chuyên gia không còn sớm nữa, chúng ta đi ăn chút đồ, nghỉ ngơi sẽ thế nào?
Đợi người cuối cùng quét xong, Chu Kế Khải đứng lên trước, Lý Dương xoa xoa bụng, lập tức gật đầu.
Thời gian quét một lần không dài, nhưng quét chín lần cần chút thời gian, hiện nay vẫn là mỗi người quét chín lần, thời gian sớm đã trôi qua rồi bữa cơm tối rồi, hiện nay đã sắp 8:Pm rồi.
Chu Kế Tiên vừa nói như vậy, mọi người đều cảm thấy hơi đói, khiến mỗi người đều hơi ngượng, thấy đồ vật thần kỳ, mọi người đều quên mất thời gian khiến Lý Dương chịu đói cùng họ.
Lý Dương đứng dậy rất thuận miệng nói:
- Tôi không có ý kiến gì, tôi thấy mọi người tối nay ăn cơm nhất định sẽ ăn nhiều, như thế càng có không khí ăn uống, tôi nói trước tôi thích ăn nhất là cá rán hành, không được tranh của tôi đấy.
Lý Dương vừa nói vừa giơ tay, ai dám cướp của tôi tôi sẽ liều mạng với hắn. Điều đó khiến xấu hổ của mọi người biến mất hoàn toàn, rất nhiều người đều phá lên cười.
Mọi người càng cảm kích Lý Dương hơn.
Giám đốc Đường vỗ mạnh đầu, việc lớn như vậy không ngờ quên báo cáo với ông chủ rồi.
Sai lầm này phải nhanh chóng sửa chữa, nếu không nói ông chủ trở về còn không biết sẽ mắng cô ấy thế nào.
Tuy nhiên, trước khi báo cáo ông còn chào Lý Dương, ông sợ hành vi của mình bị Lý Dương hiểu lầm, Lý Dương không đồng ý, sẽ bị ông chủ mắng, ông cũng sẽ không nói gì.
Việc Tử Cương Huyễn ngọc bài, Lý Dương không định giấu diếm, cũng không thể giấu nổi.
Giám đốc Đường vừa nói Lý Dương không để ý đã đồng ý rồi, dù ông không báo, Thiệu Chí Hiên cũng sẽ biết chuyện này, ngày mai Ngọc bài này còn ở triển lãm bên đó của ông ta.
Chỉ là lúc triển lãm ngày mai lực lượng bảo vệ chắc phải tăng cường thêm, Lý Dương tính định hai vệ sĩ của mình suốt đêm đến đó, Hải Đông cũng phải đến. nhà của Lý Kiến Nghĩa được Lý Dương lần nữa mua lại, Tiểu Tùng cũng lần nữa quay trở lại trường học, cậu ta hoàn toàn có thể được giải phóng rồi.