Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 1091: Chương 1091: Ngũ đại thần kiếm






- Các vị, đây là món cuối cùng của khu đồ đồng, mọi người nhất định phải xem cho rõ.

Bạch Minh quay đầu lại, nói ra một câu thần bí, cái chụp của bốn gian hàng đều đã dần dần mọc lên, dưới chiếu sáng của ảnh đèn xung quanh, mấy thanh kiêm cổ, rất nhanh xuất hiện trước mặt mọi người.

Mấy thanh kiếm này, không phải là kiếm cổ bình thường.

Cái chụp vẫn chưa mọc lên hết, ánh mắt của mọi người đều dồn về phía những gian hàng này, bên trong gian hàng đầu tiên là một thanh trường kiếm lóe ra ánh sáng sắc bén, thân kiếm rất sáng, trên thân kiếm, còn có hai chữ bình thường giống như thủy ngân.

Trạm Lô.

Thiên hạ đệ nhất kiếm, thần kiếm Trạm Lô, kiếm của hoàng đế mệnh danh thần khí, trong đại hội giám ngọc Canada, thanh kiếm dễ dàng chém đứt đao Thôn Chính nổi tiếng Nhật Bản thành hai đoạn, xuất hiện trước mặt mọi người.

Đến nay, những người tham gia đại hội giám ngọc Canada còn nhớ rất rõ những lời của Lý Dương nói.

Kiếm Trạm Lô tại sao sắc biến hơn đao Thôn Chính, đó là vì đúc ra kiếm Trạm Lô là nhất đại tông sư, còn Thôn Chính chỉ là của một đại sư cấp đỉnh, tác phẩm của tông sư, mãi không phải tác phẩm nào của đại sư có thể so sánh được.

Nhớ tới lời nói này, mấy người đều lộ ra một sự tiếu ý.

Lý giải của Lý Dương thoạt nghe rất kỳ quái, nhưng thật có điểm có lý, đây là tác phẩm của nhất đại tông sư Âu Dã Tử, là thiên hạ đệ nhất kiếm của Trung Quốc, lúc đó không thể tùy tiện đem so với thanh kiếm khác thì có thể so sánh.

Cho dù thần kiếm khác cùng thuộc mười đại thần kiếm, sự sắc bén cũng không thể so với kiếm Trạm Lô.

Kiếm Trạm Lô, tuyệt đối là thần kiếm quần hùng kiêu ngạo.

Khi triển lãm ở đây, vị trí của kiếm Trạm Lô so với những thanh thần kiếm khác xa hơn một chút, hoàng đế là kiêu ngạo, cho dù là thần kiếm cùng đẳng, cũng không thể so sánh với nó.

Ngọn đèn ở trần nhà đột nhiên lóe sáng, thân kiếm của kiếm Trạm Lô lóe lên đường hàn quang bén ngót màu xanh.

Đương hàn quang này xoẹt qua rất nhiều người, qua một hồi, những người bị đường sáng bắn trúng hoặc nhìn thấy đường hàn quang này, đều kinh sợ nổi da gà.

Trong lòng bọn họ thậm chí có nao nao, lúc đó bọn họ có cảm giác bị chặc ra làm hai.

Trong lòng bàn tay rất nhiều người còn có cảm giác phát lãnh, đây chỉ là phản quang của một đường kiếm, chính là có uy thế như vậy, đủ để mọi người trong này hoảng sợ.

- Thiên hạ đệ nhất kiếm, thiên hạ đệ nhất kiếm!

Hội trưởng Vương ríu rít trong miệng, bên cạnh ông có người thanh niên trẻ đang dìu ông, hội trưởng Vương đi một vòng hơi có chút mệt, nhưng trong lòng ông vô cùng hưng phấn.

Kiếm Trạm Lô, cũng có không ít người thưởng thức qua, còn ông là lần đầu tiên.

Kiếm Trạm Lô, nằm lẳng lặng bên trong gian hàng, nó không giống như Tử Cương Huyễn Ngọc có huyễn cảnh thần kỳ, cũng không giống Tùy Hầu Châu phát ra ánh sáng mỹ lệ như vậy.

Còn không có tiếng nhạc êm ái của bình Tiên Âm, và tiên tử mỹ huyễn của bát Trường Sinh.

Nó chỉ là một thanh kiếm, một thanh kiếm hoàn toàn không động đậy, kiếm đang nằm im, nhưng mỗi người nhìn qua thanh kiếm này đều không có cảm giác nó sẽ kém hơn mấy món thần khí trước đó.

Khí chất cao quý trên người nó, thậm chí còn hơn cái khác.

Mọi người xem xong kiếm Trạm Lô, tâm tình đang kích động lại nhìn qua thanh kiếm khác.

Thanh kiếm này, là kiếm đồng cổ xưa có vẻ không chói mắt, không có bất cứ hoa lệ gì, đật ở đó, cảm giác của người đầu tiên nhìn thấy qua ngay cả kiếm Ngô Vương Phu Soa cũng không bằng.

Nhưng nhìn kỹ một chút, mỗi người đều có cảm giác kinh hãi.

Thanh kiếm bằng đồng không chói mắt này, thân kiếm rất ngắn, dưới ánh sáng mờ ảo của ánh đèn phát ra một chút màu máu nhàn nhạt, màu máu này cho người ta một cảm giác sởn gai óc.

Thanh kiếm này đang ẩn chứa sát khí, làm một số người nhỏ gan đều không dám nhìn thẳng, mỗi người nhìn thấy nó đều tin người mà nó giết còn nhiều hơn kiếm Trạm Lô, phải nhiều hơn rất nhiều.

Kiếm thần Ngư Tràng, vốn chính là thanh kiếm dùng để giết hại.

Thanh kiếm thứ hai này, chính là kiếm Ngư Tràng.

Cũng được làm ra từ tay của tông sư Âu Dã Tử, độ sắc bén có thể không bằng kiếm Trạm Lô, nhưng kết cấu đặc biệt của nó, với thân kiếm ngắn nhỏ, cũng có thể làm nó trở thành vũ khí giết người khó lòng chống nổi.

Không ai biết thanh kiếm này giết chết bao nhiêu người, nhưng mọi người cơ hồ đều cảm nhận được, mỗi một oan hồn đều đang vây quanh thanh kiếm cổ này, gào thét thê lương.

Có một loại cảm giác, cho dù không lớn gan, cũng không nhịn nổi hít lấy một hơi.

Thời gian mọi người xem kiếm Ngư Trường không dài, kiếm Ngư Trường là kiếm dùng để sát hại, không cao ngạo như kiếm Trạm Lô, nếu có thể nói, nói bằng lòng âm thầm ẩn thân, lúc bạn không biết, trực tiếp lấy đi tính mạng của bạn.

Gian hàng thứ ba, cơ hồ chỉ có chuôi kiếm.

Thân kiếm như ẩn như hiển, nếu không nói rõ, thậm chí không nhận ra đây có một thanh kiếm cổ.

Rất nhiều người còn không nhịn nỗi nhếch gót chân lên, cố vươn cổ về phía trước, nhìn xem mình có hoa mắt không.

Kiếm thần Thừa Ảnh, một trong mười đại thần kiếm, đồng thời cũng là một quốc bảo cấp đỉnh, thanh kiếm này, cơ hồ so với kiếm Ngư Trường còn muốn thấp điệu hơn, nó ẩn dấu thân, không để người khác nhìn thấy.

- Kiếm Thừa Ảnh, thì ra là như vây!

Có một chuyên gia đột nhiên cảm khái nói nhỏ ra một câu, ông là một chuyên gia của Bắc Kinh, bình thường có quan hệ rất tốt với lão Liễu, nhưng không hề quen Lý Dương.

Lần đến Canada ông không có đi, sau khi trở về, nghe lão Liễu kể lại chuyện ở Canada sau đó cực kỳ hối hận, sóm biết có đặc sắc như vậy, ban đầu bất luận thế nào cũng phải tranh thủ một chút.

Nói thật, lúc đầu đối với hoạt động này, các chuyên gia bình thường trong nước cũng không xem trọng lắm

Một hoạt động chức lần đầu tiên tổ, nói là cấp thế giới, ai biết rốt cuộc sẽ như thế nào, nếu không có tổ chức, vậy bọn họ đến Canada còn không đủ mất mặt à.

Hiển nhiên, bọn họ đánh giá thấp chất lượng hoạt động này, đánh giá đại hội giám ngọc quốc tế này, thành công của hoạt động lần này, vượt xa bất cứ hoạt động nào cùng loại khác, đã trở thành một tiêu chí.

Tin rằng năm sau người tham gia càng nhiều hơn, mọi người cũng càng tích cực, tới lúc đó, bảo bối xuất hiện phải nhiều hơn phải tốt lần đó.

- Lý Dương có thể mang kiếm Thừa Ảnh trở về, quả thất là may mắn lớn!

Viện trưởng Hoàng đột nhiên thở dài, thanh kiếm này làm sao loạt vào tay Lý Dương, ông sớm đã rõ rồi.

Không ngờ thanh kiếm này lại ẩn dấu ở Nhật, trong lòng viện trưởng Hoàng có một nguồn hàn khí tức giận, thanh thần kiếm này ở Nhật, bị người của tập đoàn tài chính Nhật lấy, là hoàn toàn không thể trả lại Trung Quốc.

Nếu không phải Lý Dương đúng lúc có sự giúp đỡ của Nhật Bản, có may mắn vượt trội, đem hai thanh kiếm này trở về nước, thật không biết đến khi nào mới đem hai thanh kiếm này về nước.

- Không sai, đây quả thật là công lao của Lý Dương

Lão Hà gật đầu, đồng thời công khai khen ngợi Lý Dương.

Đây chính là lần đầu tiên lão Hà công khai khen ngợi Lý Dương, cho tới nay lão Hà đối với Lý Dương rất tốt, nhưng cũng rất nghiêm túc, lúc ở nhà cũng mấy lần biểu dương, nhưng ở bên ngoài chưa từng có.

Lý Dương kinh ngạc quay đầu lại, liếc nhìn ông cụ, đóan được dụng ý của ông cụ làm như vậy.

- Ông đừng khen nữa, Tôi bây giờ cũng rất ghen tỵ với ông!

Hội trưởng Vương quay đầu lại, nhìn lão Hà chua xót, lão Hà lại cười lớn, trong lòng vô cùng sảng khoái.

Những bạn già đó, bây giờ đều ngưỡng mộ ông, không đố kỵ ông, tất cả môn nhân con cháu bọn họ, cộng lại cũng không thể so với Lý Dương, hơn nữa Lý Dương còn trẻ như vậy, tương lai không chừng có thể làm ra đột phá hơn nữa.

Tới lúc này, Lý Dương tuyệt đối là người lưu danh muôn đời, sư phụ hắn, cũng theo cái tên này mãi lưu truyền đời sau.

- Xem đồ đi, triển lãm chất phẩm cao thế này, không xem nhiều a!

Viện trưởng Hoàng lại nói, đám người hội trưởng Vương ngẩng đầu theo, triển lãm này tuyệt đối là tinh phẩm cao, thần khí trước mắt đã thấy có rất nhiều, mỗi một món, đều làm mọi người tâm động mạnh mẽ.

Kiếm thần Thừa Ảnh, giống như người con gái xinh đẹp, mặt chiếc áo lụa mõng, như ẩn như hiện, chính là để bạn nhìn không rõ sự mỹ diệu của nó.

Càng là như vậy, trong lòng mọi người càng sốt ruột, đáng tiếc Bạch Minh không có biểu thị nhận xét của thanh thần kiếm này.

Ở đây không thích hợp để biểu thị, ngay cả kiếm Hàm Quang ẩn trong kiếm Thừa Ảnh cũng không có bày ra, hai thanh kiếm đều ẩn thân, bày kiếm Thừa Ảnh đã là đủ rồi.

Thực sự nhìn không rõ, mọi người mới nuối tiếc, nhìn vào gian hàng thứ tư.

Gian hàng thứ tư, không giống ba gian hàng lúc nãy, trong này đặt hai thanh kiếm cổ rất hiếm thấy, hai thanh kiếm này, cùng đặt cùng một chỗ sát nhau.

Nhìn thấy hai thanh kiếm này, rất nhiều người đều sửng sốt.

Ngoại trừ những người đến Minh Dương, người khác cũng chưa nhìn thấy qua thanh kiếm này, thậm chí nghe cũng chưa nghe qua.

Lần này, ngay cả Bạch Minh cũng không làm ra bí mật, làm bí mật tốt rồi, hiệu quả mới có thể càng tốt hơn.

- Đây là ?

Hội trưởng Vương đi về phía trước một bước, gần sát gian hàng, xem tỉ mỉ.

Hai mắt ông càng mở trừng to ra, đôi kiếm cổ này, cùng đặt sát ở trong đó, có vẻ vô cùng tự nhiên, hai thanh kiếm này hình như thiên cáo chính là cùng ở một chỗ, ai cũng không thể tách nó ra.

- Kiền Tương, Mạc Tà!

Viện trưởng Hoàng nhàn nhạt nói ra một câu, mỗi chữ đều nói rất rõ, nhưng mỗi chữ này, tựa như bom nổ chồng lên nhau, ầm ầm đánh vào ngực mọi người.

- Kiền Tương Mạc Tà cũng xuất thế?

Lão Chu thất thanh la lên, ông sớm biết Lý Dương có kiếm Trạm Lô, kiếm Ngư Tràng và kiếm Thừa Ảnh, nhưng ông không biết Lý Dương lại có cả Kiền Tương Mạc Tà, tin này khiến cho ông kinh giật.

Hơn nữa hai thanh kiếm Kiền Tương Mạc Tà, mười đại thần kiếm của Trung Quốc đã có năm thanh xuất thế, đây là con số không thể nào tưởng tượng.

Bảo bối mất tích hơn nghìn năm thậm chí là vạn năm, từng chiếc từng chiếc xuất hiện trong tay mọi người, đây thật sự là hiện tượng không bình thường, nếu nói mọi người không nghĩ, tuyệt đối là giả.

- Đúng, Kiền Tương là ngẫu nhiên tôi có được trong lần lên chùa tết năm ngoái, lúc đó cũng không phải hình dạng như vậy, Mạc Tà tôi đào được ở tiệm đồ cổ Nam Kinh, sau khi đặt hai thanh kiếm này cùng một chỗ, mới trở lại hình dáng vốn có của nó.

Lý Dương mỉm cười giải thích, hai thanh thần kiếm này có thể loạt vào tay hắn, chỉ có thể dùng bất ngờ mà nói.

Hai thanh thần kiếm này không giống với kiếm Trạm Lô và kiếm Ngư Tràng, Trạm Lô; Ngư Tràng bất luận nói thế nào đều là công lao của năng lực đặc biệt, kiếm Trạm Lô dùng năng lực đặc biệt phát hiện, thần kiếm Ngư Tràng ẩn dấu trong hang động, cũng là dùng năng lực đặc biệt tìm thấy.

Chỉ có Kiền Tương Mạc Tà, Lý Dương dưới năng lực đặc biết cũng không nhìn ra vấn đề gì, chỉ biết niên đại, cho nên mới mua nó.

Mãi đến khi nó hồi phục phục, chính Lý Dương cũng không dám tin đây chính là hai thanh thần kiếm, trong đó, quả thật có thành phần may mắn rất lớn tồn tại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.