Tên mập rất nhanh đi tới phía trước rồi cười cười nhìn Lý Dương
-Lý tiên sinh, khối Phỉ Thúy này tôi ra giá 100 triệu, nếu ngài đồng ý thì chúng ta lập tức có thể giao dịch!
Lại có người đến phá đám nên Hoàng Hạo rất sốt ruột, hắn vội vàng nói:
-Lý Dương, tôi cũng ra giá 100 triệu, thứ này rất quan trọng với tôi, cậu bán cho tôi đi!
Hắn muốn có khối Phỉ Thúy này để chuẩn bị trong tương lai lên chức đại sư, chạm ngọc của Kiết Dương đã có lịch sử trăm năm, đặc biệt là trên phương diện Phỉ Thúy, trên mặt này nó không hề kém Tô Châu, nơi này cũng có một đại sư rất nổi danh.
Hai đại sư nổi danh nhất trong lĩnh vực này là Trần Vô Cực và Hồng lão, trong 2 người, Trần Vô Cực chưa bao giờ thu học trò, nhưng ở Kiết Dương vẫn có một người có tay nghề đại sư.
Người này tên là La Thụy Hoa, Trần Vô Cực là người đứng đầu trên lĩnh vực tinh thần, ông chính là lãnh tựu giới chạm ngọc Kiết Dương, mà La Thụy Hoa là nhân vật đứng thứ 2, người này có trình độ kém hơn Hoàng Hạo một chút, ba năm nay hắn chỉ là á quân trong cuộ thi chạm khắc.
Năm nay, La Thụy Hoa đã chuẩn bị rất đầy đủ, thề phải thừa dịp địa lợi giành lấy chức quán quân, nếu Hoàng Hạo không cẩn thận thì sẽ bị té ngã ngay.
Hơn nữa, hắn còn nghe nói La Thụy Hoa đã tìm được một khối nguyên thạch không tệ, ngay cả nguyên liệu để thăng chức đại sư nghe nói hắn cũng đã chuẩn bị xong, Hoàng Họa khi biết tin thì long tin của hắn cũng đã sắp suy sụp, chính vì vậy hắn mới chạy tới đây mua nguyên thạch để thử vận may.
Vận may hắn đã đụng phải, hắn không ngờ lại gặp được cực phẩm Phỉ Thúy, đáng tiếc là khối Phỉ Thúy này không phải là của hắn.
Nếu như có được khối nguyên liệu này hắn nhất định có thể thắng được La Thụy Hoa, hơn nửa hắn cũng có tin tưởng một lần nữa đoạt chức quán quân, nếu lien tực giành quán quân 4 lần thì Tô Châu của hắn sẽ hoàn toàn đè bẹp Kiết Dương.
Đây cũng là nguyên nhân mà hắn gấp gáp khẩn trương như vậy.
Ông chủ Vương do dự một chút rồi mới kiên định nói:
-105 triệu, Lý tiên sinh, nếu ngài đồng ý thì có thể ngay lập tức giao dịch!
105 triệu.
Những người xung quanh càng thêm nghị luận nhiều hơn lớn hơn, có không ít người vừa mới tới đang gấp rút hỏi thăm tình huống.
-Tôi ra giá 110 triệu, ông chủ Vương, dường như là gần đây ông không được thuận lợi trong vấn đề tài chính thì phải?
Tên mập kia nói, hắn gọi Trầm Chính Đức, hắn là một trong những thương nhân tới đây đầu tiên, hơn nữa cũng là người còn ở lại nơi này.
Trầm Chính Đức có xuất thân bình thường, khi Trung Quốc bắt đầu cải cách hắn cũng bắt đầu làm ăn, hắn khởi nghiệp bằng nghề buôn lậu, ăn không ít khổ, cuối cùng mới trở thành phú hào. Tiền tài của hắn vẫn còn duy trì tới thời gian này, đây là chuyện không dễ dàng gì, điều này cho thấy hắn cũng là một thương nhân rất giảo hoạt.
Trải qua nhiều việc làm ăn làm cho hắn trở nên vô cùng khôn khéo, chỉ cần là việc có lợi hắn đều có tham dự vào.
Ở Kiết Dương, hắn có một nhà xưởng rất lớn, có thể xếp top 3 trong cả Kiết Dương.
Ngoài ra hắn còn có công ty điền sản ở Nghiễm Châu, ở Kiết Dương hắn cũng có công ty châu báo, bên Phúc Kiến hắn cũng có mấy nhà máy, thậm chí ở Đông Hoàn hắn cũng có 2 công ty gia công điện tử.
Mấy năm nay việc buôn bán di dộng lúc lên lúc xuống, đã có vài nhà máy đóng cửa, có điều việc này cũng không ảnh hưởng tới hắn, rất nhiều người Kiết Dương đều có nghe đồn tổng tài sản tên này đã lên tới hơn trăm triệu.
Có phải là thật hay không không ai biết, nhưng Trầm Chính Đức hắn có tiền là chuyện thật sự, điểm này ông chủ Vương so ra thì kém hơn hắn rất nhiều.
110 triệu, Hoàng Hạo có chút xanh mặt, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài, cái giá này đả làm cho hắn không thể tiếp tục tranh giành nữa, 100 triệu hắn có thể lo được nhưng 110 triệu thì đã vượt quá sức hắn.
Ông chủ Vương nhìn khối Phỉ Thúy trên tay Lưu Cương, ánh mắt trở nên cực nóng.
Hắn biết rất rõ giá trị của khối Phỉ Thúy này, chỉ cần thứ này lọt vào tay hắn thì sẽ có rất nhiều người tìm tới kua, cho dù bỏ ra 110 triệu hắn cũng sẽ không chi thua lỗ.
-Một trăm...
-Khoang!
Ông chủ Vương chỉ mới nói ra hai chữ thì đã có một giọng nói đánh gãy lời hắn, hắn lập tức ngậm miệng lại, cũng không có biểu hiệu gì là không vui.
Người đánh gảy lời hắn không phải ai khác mà là chủ nhân của khối Phỉ Thúy, Lý Dương.
-Mấy vị không cần cải cọ nữa, thứ này tôi không bán!
Mấy người này tranh cải nữa ngày mà không có ai hỏi Lý Dương có ý gì, điều này làm cho hắn rất là bất đắc dĩ, mà chuyện này dường như cũng không phải phá sinh lần dầu.
Cũng không có biện pháp, mỗi người khi thấy được thứ tốt đều theo bản năng muốn có được nó, với bọn họ mà nói, dùng tiền tài để cạnh tranh là biện pháp tốt nhất, ngay cả Hoàng Hạo thì cũng nghĩ vậy.
-Không bán!
Ông chủ Vương sững sốt, Trầm Chính Đức cũng ngây người, Hoàng Hạo cũng mở to mắt, sau đó hắn lại mỉm cười.
Hiện tại Lý Dương không bán là tốt nhất, như vậy hắn sẽ còn cơ hội, quan hệ của Lý Dương với hắn cũng chỉ là sơ giao, khi về cần phải nghĩ biện pháp mới được.
Hơn nữa, Lý Dương không có công ty châu báo của mình, cũng không phải chạm ngọc sư, giữ nguyên liệu lại cũng vô dụng, trước sau gì chúng cũng sẽ biến thành vật phẩm, điều này sẽ tạo cơ hội cho hắn.
-Lý tiên sinh, tôi rất có thành ý, ngài có thể suy nghĩ một chút không?
Ông chủ Vương nhíu chặt mày, tình huống của Lý Dương hắn cũng biết, suy nghĩ của hắn không khác Hoàng Hạo nhiều lắm, có điều hắn không có lạc quan như Hoàng Hạo, Lý Dương vừa đi thì hắn sẽ không còn cơ hội nữa.
Lý Dương cười lắc đầu, nhỏ giọng nói:
-Không cần nói nữa, nói thật tôi không thiếu tiền, các người cho rắng một người yêu thích Phỉ Thúy trong tình huống không thiếu tiền sẽ bán viên Phỉ Thúy mình thích đi ư?
Mọi người đều sững sốt, ông chủ Vương cười khổ lắc đầu, không nói gì nữa.
Lý Dương đã nói như vậy bọn họ cũng không tiện tiếp tục ra giá, nếu tiếp tục sẽ làm cho người khác nghi ngờ mình có động cơ khác.
Ông chủ Vương và Trầm Chính Đức chỉ có thể tiếc nuối nhìn Lưu Cương thu khối Phỉ Thúy lại.
Phỉ Thúy không có, những người xung quanh vẫn còn đám chìm trong màn phấn khích vừa rồi, trong đám người, sắc mặt của Trình Tự Lập là kém nhất.
Hắn hoàn toàn không ngờ trong số nguyên thạch của hắn lại có thứ tốt như vậy, nếu như biết thì có lẽ hắn sẽ giải toàn bộ số nguyên thạch mình có rồi.
Đặc biệt là khối nguyên thạch chừa Hắc Bạch Vô Thường, nó là khối nguyên thạch đã động trên tay hắn một năm, những khối khac dêu có thể bán ra, chỉ có nó là không ai để ý tới, một năm trước, khối này hắn yết giá là 12 vạn, tới khi Lý Dương tới thì chỉ còn 8 vạn do chẵng ai them mua nó.
Hắn cảm giác clúc này mình giống như là người cầm bát vàng đi xin cơm vậy, một khối nguyên thạch trị giá trăm triệu lại bị hắn xem như rác rưởi.
Trình Tự Lập rất hối hận, sự vui sướng khi giao dịch 200 vạn trước đó đã biến mất, có điều những người xung quanh thì lại không giống như hắn, lúc này bọn họ đang rất hưng phấn.
Rất nhiều người tới muộn đều thầm than đáng tiếc, mà những công nhân trong xưởng thì tràn đầy tự hào, toàn bộ quá trình giải thạch bọn họ đều xem được
Mua nguyên thạch hết 200 vạn, Phỉ Thúy giải ra không thể đánh giá, 7 khối trước đó có giá 6000 vạn, mà khối cuối cùng lại có giá hơn trăm triệu.
Nếu tình ra, giá trị tổng cộng của 8 khối Phỉ Thúy này đã tăng lên con số 180 triệu.
Con số này làm người ta chỉ cần nghĩ thôi thì cũng đã cảm thấy choáng váng đầu, chuyện thế này chỉ có đại hội giao dịch mới có thể thấy được mà thôi.
Hơn nửa cho dù là ở đại hội giao dịch thì chuyện thế này cũng không dễ gặp.
Tên mập Trầm Chính Đức kia đi tới trước, đứng trước mặt Hồng lão.
Hắn cúi đầu, nhỏ giọng nói:
-Hồng lão, ông chủ Hoàng, Lý tiên sinh, tôi đã chuẩn bị cơm trưa, mời các vị đi theo chúng tôi, Vương phó hội trưởng trước đó đã căn dặn tôi phải mời cho được 2 vị!
Thái độ của tên mập đã hạ xuống rất thấp, Hồng lão sửng sốt một chút rồi gật gật đầu.
Hắn dung danh nghĩa hiệp hội ngọc thạch để mời, Vương phó hội trưởng là một trong 2 phó hội trưởng, tên mập này hiển nhiên là biết chuyện vừa rồi nên không nhắc tới Đỗ hội trưởng mà chỉ nhắc tới Vương phó hội trưởng.
Hơn nữa trưa nay hiệp hội ngọc thạch vốn cũng định chiêu đã đám người, nói vậy cũng không có gì sai.
Lý Dương do dự một chút, cuối cùng cũng gật đầu, Hồng lão đã đồng ý nên hắn cũng không tiện từ chối.
Lúc này ông chủ Cơ và ông chủ Vương đang âm thầm hối hận, hiện tại đã là giữa trưa, làm sao mà bọn họ lại không nhớ tới chuyện cơm trưa vậy chứ, nếu có thể mời những người này đi thì đây cũng là một chuyện rất vinh quang.
Chỗ tốt này không ngờ cũng bị Trầm Chính Đức cướp đi rồi.
Về phần lý do của Trầm Chính Đức, bọn họ vốn cũng không tin, Vương phó hội trưởng chính là người phát ngôn của hắn torng hiệp hội ngọc thạch, cho dù là chưa nói thì hiện tại cũng có thể xem là Vương phó hội trưởng đã mời rồi.
Muốn trách, chỉ có thể trách hai người bọn họ không nghĩ tới điểm này, trong việc đầu cơ luồn cúi bọn họ quả thật là kém xa Trầm Chính Đức.
Chuyện này nói thêm cũng vô dụng, Trầm Chính Đức không những mời người mà đã mang xe tới, mời Hồng lão và Lý Dương lên xe, trên đường đi hắn còn cố ý ghé qua ngân hàng, hơn nữa còn thong qua quan hệ mang tên quản lý ngân hàng tới.
Hết thảy mọi việc hắn làm là để Lý Dương tiện việc gửi những viên Phỉ Thúy vừa mới giải ra.
Biều hiện này tuy rất nhỏ nhưng cũng đã làm Lý Dương hài lòng.
Mang theo Phỉ Thúy có giá trị trăm tiệu đi ăn cơm, cho dù muốn ăn thì cũng sẽ ăn không vô, trước tiên gửi chúng, những việc khác cũng dễ làm hơn, Trầm Chính Đức có thể làm ăn thành công quả thật là do có chỗ độc đáo riêng của mình.
Đoàn người đi tới nhà hàng tốt nhất mà Trầm Chính Đức đã chuẩn bị. Trước khi bọn họ tới, bửa cơm quả thật là đã đượ chuẩn bi tốt, cho dù là Hồng lão, ấn tượng về hắn cũng đã có chút thay đổi, trước đó nhìn thấy bộ dáng mập mạp của hắn, Hồng lão chỉ xem hắn là gian thương mà thôi.
Không khí bữa cơm không tệ, mọi người cũng ăn không ít, thứ nhất là hương vị thật sự không tệ, thứ hai là mọi người quả thật là đã khá đói rồi.
Đặc biệt là Lý Dương, từ sáng tới trưa hắn không ngừng giải thạch, liên tục giải thạch như vậy cái bụng hắn không kháng nghị mới là lạ.