Sau khi biết được con rối này là do Lỗ Ban chết tạo, mọi người đều có vẽ rất hưng phấn, trong lịch sữ Trung Quốc, người được xem là tông sư không nhiều, nhưng Lỗ Ban khẳng định là một tông sư được mọi người công nhận và biết đến.
Từ bộ con rối này xem ra Lỗ Ban đã đạt tới trình độ đỉnh cao, không hổ là thiên hạ tổ sư nghề mộc, là một thế hệ tông sư được mọi người kính ngưỡng.
Hiện tại tính ra, vật phẩm của tông sư trên tay Lý Dương có không ít, hai món thần khí của tông sư đúc kiếm Âu Dã Tử rơi vào tay hắn. Bức tranh trong nước của Thi họa tông sư Ngô Đạo Tử cũng là của hắn, tính luôn thứ này thì hắn đã có 3 món.
Hơn nữa, thứ Lý Dương cất chứa đều là tác phẩm tinh phẩm của các tông sư, điều này còn trân quý hơn.
Những bảo vật này không những biều hiện sự tài giỏi của những tông sư mà còn là thứ điểm tô tốt nhất cho văn hóa lịch sử Trung Quốc, mỗi lần thưởng thức những thứ này, Lý Dương đều rất cảm thán.
-Mọi người trưa nay không cần về, ở lại nơi này ăn cơm, chỗ ông có rượu, đám trẻ tuổi các cậu cùng nhau vui vẻ một tí đi.
Hà lão tháo kính mắt xuống rồi cười nói một câu, lời của Hà lão Hà Kiệt không dám phản đối, Vương Phong và Ngô Độ suy nghĩ một chút rồi cũng gật đầu.
Nơi này không có người ngoài, Ngô Độ là em họ Hà Kiệt, Vương phong là anh vợ Lý Dương, mọi người xem ra đều là người một nhà.
Hà Kiệt suy nghĩ, một hồi có thể uống rượu, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không hợp lại chuốc rượu Lý Dương, nhất định phải xem Lý Dương là đồng lõa rồi chuốc rượu Vương Phong và Ngô Độ, không thể cùng Vương Phong và Ngô Độ chuốc rượu Lý Dương được, đây chính là hành vi vô cùng ngu xuẩn.
-Lý Dương, cháu mau mang thứ này lên phòng sách đi.
Hà lão vội vàng nói với Lý Dương một câu, Lý Dương hơi hơi sửng sốt, vội vàng gật gật đầu.
-Tiểu Kiệt, mọi người đợi một lát, ông có việc cần nói với Lý Dương.
Hà lão đứng lên, mọi người cũng đồng thời đứng lên.
Hà lão cần nói chuyện riêng với Lý Dương làm cho hà Kiệt cảm thấy rất hâm mộ, có điều hắn cũng hiểu được ông tìm Lý Dương là do có liên quan tới người cơ quan này, nếu trước đó thứ này có lai lịch như thế thì hắn cũng đã cạnh tranh rồi.
Ba mươi ba vạn a, đừng nói chỉ có bao nhiêu đó, cho dù là 300 vạn, 3000 vạn thì bọn họ cũng không chút do dự ra giá, đáng tiếc là trên đời không có bán thuốc hối hận, thời gian cũng không thể đảo ngược lại được, han181 chỉ có thể nhìn thứ này rơi vào tay Lý Dương mà thôi.
-Các người thấy đó, ông thật là quá sủng ái hắn.
Thấy Lý Dương và Hà lão biến mất, Vương Phong đột nhiên ê ẩm nói một câu. Ông cụ Vương gia qua đời mấy năm trước làm cho Vương gia có chút ảnh hưởng, có điều gia đình còn có bậc cha chú, Vương gia cũng là gia đình thâm niên nên địa vị không có gì thay đổi.
Có điều so với Hà gia thì lại không đủ, đây chính là biểu hiện mà ông cụ của Hà gia còn sống mang lại.
Lần này cha của Hà Kiệt nói không chừng còn có thể tiến thêm một bước nữa, nhiệm kỳ sau rất có thể ông sẽ chiếm được một vị trí quan trọng.
Đối với chuyện chính trị Vương phong nghĩ nhiều hơn, hắn và Ngô Độ không giống nhau, hắn dù sao cũng là người torng giới chính trị, việc cần lo lắng tất nhiên cũng nhiều hơn.
Lần này em hắn và Lý Dương đến với nhau, Lý Dương tuy không phải là người Hà gia nhưng Hà lão rất thương yêu hắn, Hà gia cũng đối xữ rất tốt với hắn, như vậy thì nhà hắn và Hà gia sẽ có mối quan hệ chặc chẽ hơn, nghiêm khắc mà nói, cuộc hôn nhân của Lý Dương và Vương Giai Giai đã biến thành cuộc hôn nhân chính trị.
Có điểm khác chính là cuộc hôn nhân này hai người đều thích, không ai phản đối cả.
Đây cũng có thể xem như là một loại phúc phần à nha.
... ... ...
-Lý Dương, biết ông gọi cháu lên đây có việc gì không?
Hai người ngồi xuống sofa trong phòng sách, Hà lão liền cười hỏi Lý Dương một câu, chuyện Lý Dương đi đến đâu cũng có thể gặp được thứ tốt làm cho Hà lão rất cảm thán.
"-Ông muốn mượn người cơ quan này?
Lý Dương suy nghĩ một chút rồi từ từ nói, Hà lão từng vài lần mượn đồ của hắn mang đi nghiên cứu, có lẽ lần này cũng không ngoại lệ, nếu có thể nghiên cứu thành công cấu tạo của thứ này, hơn nữa có thể bắt chước theo thì đây cũng xem như là một việc tốt. Có điều hắn cũng không tin ai có thể bắt chước được thứ phức tạp như thế này.
Hà lão gật đầu, nhỏ giọng nói:-Người cơ quan này quả thật ông muốn mượn, nhưng ông còn có một việc khác muốn nói, chuổi động tác thứ hai của những con rối này rất có thể là một loại võ thuật cổ.
Chuyện người cơ quan của Lý Dương đánh ra quyền pháp hắn có quyền được biết, thứ này nếu sau khi nghiệm chứng là chính xác thì nó sẽ là cơ mật quốc gia, không được truyền ra ngoài.
Hà lão rất tin tưởng lời nói của Lưu Cương, tính cách của hắn ông cũng biết rất rõ, không có nắm chắc thì hắn nhất định sẽ không nói lung tung, nếu hắn đã nói vậy thì thứ này nhất định là một loại võ thuật tinh thâm.
-Võ thuật?
Lý Dương mở to mắt, hắn còn tưởng rằng Hà lão thuần túy là mượn vật, không ngờ ông lại nói cho hắn một chuyện không tưởng như thế.
-Đúng, tình huống cụ thể cháu có thể hỏi Lưu Cương nhưng chuyện này không thể nói cho đám người Hà Kiệt biết được.
Hà lảo cười nói, đây mới là nguyên nhân ông muốn nói chuyện riêng với Lý Dương, chứ nếu chỉ muốn mang thứ này đi kiểm tra thì cũng không cần lừa gạt đám người Hà Kiệt.
Loại chuyện này người biết càng ít càng tốt.
-Tốt, việc này cháu để ông lo, đồ vật này cháu đặt chỗ ông, ông, chuyện chữ khắc trên đó là sao?
Lý Dương suy nghĩ một chút liền gật đầu, nếu thật sự là võ thuật thì càng tốt, dù sao mấy thứ này hắn không hiểu, để cho người có hiểu biết đi nghiên cứu là tốt nhất, có Hà lão ở đây thì thứ này khẳng định không chạy đi đâu được.
-Biết ngay là cháu sẽ hỏi mà, cháu chờ chút.
Hà lão cười to một tiếng rồi nói, ông đứng dậy đi về phía giá sách, lấy ra một quyển sách cổ rồi đặt trước mặt Lý Dương.
Bộ sách này nhìn rất cũ, dày hơn 10 cm, bên trong đều là chữ phồn thể. Đây là một bộ giới thiệu chữ thời Chiến Quốc, bên trong giới thiệu thứ này khá cụ thể, phần lớn bên trong đều có thuyết minh, thứ này có thể xem là một từ điển cổ.
-Thứ này là cổ văn, chẳng lẽ nó không có từ giản thể sao ông?
Mở ra nhìn vài tờ, Lý Dương liền bất lực ngẩn đầu lên đáng thương nhìn Hà lão, nói.
"-Cháu cho đây là cái gì, còn phải có giản thể cho cháu? Đừng nghĩ tới việc muốn được nhẹ nhàng, mấy quyển sách này cháu mang về xem, chờ khi cháu từ Myanmar về ông sẽ kiểm tra cháu.
Hà lão trừng mắt nhìn hắn, Lý Dương lập tức dại ra, họa là từ miệng mà ra, một câu oán giận nho nhỏ như vậy không ngờ làm cho Hà lão nghĩ hắn muốn nhẹ nhàng, có điều quả thật là hắn muốn như thế thật.
Mang quyển sách tới phòng ngủ của mình, Lý Dương cháng chường đi xuống lầu, hắn có trí nhớ siêu cường, nhưng năng lực tự hỏi tự tìm đáp án thì cũng không có tăng lên được bao nhiêu. Những cổ văn này lại rất khó hiểu, đọc còn cố hết sức chứ nói chi là hiểu rõ chúng, muốn đem thứ này hiểu rõ đoán chừng hắn còn phải tốn một phen công sức.
-Lý Dương, sao vậy?
Thấy bộ dáng của Lý Dương, Hà Kiệt kỳ quái hỏi một câu, Lý Dương đi theo Hà lão lên trên còn rất vui vẻ, nhưng khi xuống thì lại trở nên rất cháng chường, hắn không biết tại sao lại có thay đổi nhanh như vậy nên hiếu kỳ hỏi một câu.
-Không có gì, chẳng qua là có một đống bài tập mà thôi.
Lý Dương nhún vai, Hà Kiệt, Vương Phong, Ngô Độ đều có chút sững sốt, sau đó bọn họ cùng nhau vụng trộm cười, sự hâm mộ đã biến mất hết, thay vào đó đều là bộ dáng vui sướng khi thấy người gặp họa.
Cơm trưa rất phong phú, rượu Hà lão cất giữ rất nhiều, hơn nữa còn là đồ tốt.
Mọi người bắt đầu uống rượu, trên mặt Hà Kiệt nở một nụ cười kỳ quái, kết quả cuối cùng Vương Phong được mang vào phòng nghỉ, buổi chiều hắn không về được vì Hà Kiệt và Ngô Độ cùng nhau hãm hại hắn một phen.
Sau khi an bài Vương Phong xong, Lý Dương quay trở lại biệt thự một chuyến, đám người Triệu Vĩnh vẫn còn chờ hắn bên kia.
Tinh thần của đám người Triệu Vĩnh không tệ, công việc của bọn họ đã bắt đầu, nơi này tuy không phải quân đội nhưng bọn họ vẫn tự làm cho mình có áp lực như bên trong quân đội.
Rời khỏi biệt thự, Lý Dương đi tới chỗ Sang Dala, chuyện đi Myanmar đã xác định, ngày mốt sẽ khởi hành.
Cuối cùng, Lý Dương đến chỗ Vương Giai Giai.
Một ngày không gặp Lý Dương nên khi hắn xuống xe cô liền chạy tới, Lý Dương ngưởi được một mùi thơm ngát tỏa ra từ người cô.
Mùi này cũng không phải mùi trang điểm mà là mùi cơ thể của con gái, loại mì này có lực hấp dẫn nguyên thủy nhất, không lâu sau, Lý Dương đã xích lại gần cô rồi bắt đầu tác quái, phần dưới hạ thể của hắn bắt đầu đứng lên.
-Anh lại làm mấy chuyện xấu.
Sắc mặt Vương Giai Giai có chút đỏ lên.
Loại chuyện này không phải mới chỉ lần đầu, trước đó Lý Dương đã từng nhiều lần tác quái với cô rồi.
-Đại tiểu thư của anh, đây đâu phải là tác quái, đây chỉ là phản ứng sinh lý bình thường, chẳng lẽ khi học đại học em không có học về thứ này...
Lý Dương đau khỏ nói, trên mặt còn có chút ủy khuất.
-Được rồi, nói cho anh một tin tức tốt, ba em đã đồng ý cho em đi với anh rồi.
Vương Giai Giai càng thêm đỏ mặt, cô vội vàng kéo Lý Dương lên xe, bọn họ vừa rối đứng bên ngoài cửa vào Ngọc Tuyền Sơn, nơi này có không ít cảnh vệ, đứng nơi này nói chuyện thì không tiện cho lắm.
-Đồng ý, không có khả năng.
Lý Dương ngây người rồi lập tức kêu lên, cha Vương Giai Giai cho cô đi Myanmar với hắn, Lý Dương không thể nào tin nổi chuyện này là sự thật.
-Nếu anh không tin thì bây giờ chúng ta về hỏi thử.
Vương Giai Giai lắc đầu, cười tủm tỉm nhìn Lý Dương, Lý Dương lập tức lắc lắc đầu:-Không cần, sao anh không tin em chứ, có điều em phải biết rõ một chuyện là lần này đi Myanmar không phải là đi chơi.
Vương Toàn Minh là một người nghiêm túc, hơn nữa còn lả lãnh đạo, Lý Dương không dám đi hỏi cha vợ chuyển cỏn con này.