Với vẻ mặt cầu xin, gã mập chậm rãi nói với Lý Dương. Nói xong thì ánh mắt cũng gã cũng đã rươm rướm nước mắt, thiếu chút nữa là đã rơi lệ.
Lần trước gặp Lý Dương đến nay cũng chỉ có nửa năm. Tình hình của Mã mập gần đây đúng là không được tốt.
Trong nhà chẳng còn cái gì ngoài ngôi nhà cả. Sau khi buộc bán đi căn nhà, vợ của hắn mang theo đứa con nhỏ bỏ đi. Gã một thân một mình cũng không trụ lại được quê nhà, liền lưu lạc đến Bắc Kinh, kiếm ăn ở Phan Gia Viên.
Ngay từ đầu, Mã mập muốn ăn may mà phát tài. Nhưng gã không có nhãn lực, cũng chẳng có tài lực, chỉ có thể đi làm trợ thủ cho người ta, miễn cưỡng kiếm ăn sống qua ngày.
Sau ba tháng, khi đã quen thuộc với Phan Gia Viên, Mã mập cũng bắt đầu mang theo vài thứ bày lên vỉa hè để buôn bán. Thời gian đầu thì gã bán những thứ không giả nhưng cũng không thật. Hàng ngày kiếm chút tiền lời mà thôi.
Nhưng thật đáng tiếc là gã vẫn không từ bỏ việc ăn may. Khổ tâm buôn bán tích cóp được năm nghìn liền bị một gã đồng hành lừa mất. Cuối cùng chỉ có thể khóc không ra nước mắt mà thôi.
Sau lần bị lừa này, gã Mã mập đã bắt đầu học cách lừa gạt người khác, không nghĩ đến việc mình đang vất cả câu một con cá, cá sắp cắn câu liền gặp Lý Dương. Chỉ có thể nói là số gã khổ mà thôi.
- Lý tiên sinh, những điều tôi nói hoàn toàn là sự thật. Ngài có thể hỏi thăm mà. Trước kia tôi chưa từng gạt người. Đây là lần đầu tiên. Tôi thề, đây là lần đầu tiên. Nếu tôi nói dối thì tôi vĩnh viễn không còn đất dung thân.
Nhìn thấy Lý Dương còn chưa tin, gã Mã mập vội giơ tay lên trời mà thề thốt. Những người chơi đồ cổ rất là mê tín, gã Mã mập lại hy vọng có thể ăn may một lần, tìm được món hời. Theo như những lời gã thề thì có thể thấy được là gã nói thật.
Lý Dương khẽ thở dài, lắc đầu.
Người đáng thương tất có chỗ đáng giận. Gã Mã mập tuy rằng rất đáng thương nhưng cũng rất đáng giận. Đặc biệt là bây giờ gã đang bắt đầu học thói lừa gạt người khác. Nếu như gã thành công vài lần thì phỏng chừng về sau gã còn không ý nghĩ may mắn có được món hời nào đó nữa mà bắt đầu chính thức gạt người luôn.
- Lý Dương!
Vương Giai Giai cũng nhìn qua Lý Dương. Lúc trước cô từng nghĩ người chơi đồ cổ đều là các chuyên gia giàu có.
Nhưng lúc này đây, cô cũng nhìn thấy giới đồ cổ còn có một mặt khác, có thể vì đồ cổ mà táng gia bại sản. Vương Giai Giai trong lòng dự tính đem chuyện của gã Mã mập viết thành một bài báo khi mà trong lúc này đây cô cũng cảm thấy thông cảm cho Mã mập.
- Nếu như anh biết hối cãi thì tôi sẽ giúp anh một lần. Tôi hy vọng là anh có thể nắm chắc.
Lý Dương khe khẽ thở dài. Gã Mã mập xem như là một người cố chấp. Nhưng cách thức và đường đi lại là một bi kịch.
Mặc kệ nói như thế nào thì bảo bối tốt nhất, danh tiếng nhất trên tay Lý Dương là Trường Sinh Bát cũng là từ Mã mập mà có. Hai người xem như là hữu duyên với nhau. Lý Dương thật sự không muốn nhìn thấy Mã mập ngày càng sa đọa.
- Ở Trịnh Châu tôi có mở một công ty. Đây là địa chỉ và số điện thoại ở công ty. Anh thu dọn hết những thứ của mình rồi đến đó. Tôi sẽ sắp xếp cho anh một công việc. Anh cứ cố gắng làm. Phát tài hay không thì tôi không dám cam đoan nhưng ổn định cuộc sống thì không thành vấn đề.
Lý Dương lấy giấy và bút ra, ghi địa chỉ công ty rồi đưa cho Mã mập. Hắn nghĩ đây là phương pháp trợ giúp tốt nhất hắn dành cho Mã mập. Hắn không thể giúp tiền thì chỉ có thể giúp Mã mập một cuộc sống ổn định mà thôi.
- Công ty bán đấu giá Lợi Đạt? Đây không phải là công ty bán đấu giá lớn nhất Trịnh Châu chúng ta sao?
Mã mập cúi đầu nhìn tờ giấy rồi lập tức kinh ngạc nhìn Lý Dương. Ngày khai trương công ty bán đấu giá Lợi Đạt rất rầm rộ. Báo chí đều có đưa tin. Gã ở Phan Gia Viên cũng có nghe nói qua.
- Anh cứ đến đó mà làm. Nếu anh vẫn không thay đổi thì về sau tôi có giúp anh cũng vô ích.
Lý Dương gật đầu. Việc sắp xếp cho Mã mập một công việc nhàn nhã ở công ty cũng không khó. Hiện nay công ty đã khai trương, công việc cũng tăng rất nhiều. Có rất nhiều vị trí đang cần người. Mã mập nếu thật sự muốn học kiến thức về đồ cổ thì ở công ty có rất nhiều cao thủ. Về sau có thành công hay không thì còn phải xem ở gã.
- Được, cảm ơn, cảm ơn Ngài, Lý tiên sinh. Ngày mai, không, tối nay tôi sẽ mua vé xe đến Trịnh Châu.
Trên mặt Mã mập lộ ra vẻ kích động. Ở Phan Gia Viên này không thoải mái bằng công ty bán đấu giá. Gã biết đây là cơ hội duy nhất mà cũng là cơ hội cuối cùng của gã.
- Giai Giai, chúng ta đi thôi.
Lý Dương thở dài. Lát nữa hắn sẽ gọi điện thoại cho Trịnh Khải Đạt. Hơn nữa sẽ nói chuyện của Mã mập cho rõ ràng. Hắn từ trên tay người ta có được món Trường Sinh Bát trị giá hơn năm trăm triệu, một công việc thôi cũng chẳng đáng là gì. Ít nhất thì đây cũng là cơ hội của gã mập.
Khi ra ngoài, Vương Giai Giai còn quay đầu nhìn thoáng qua gã Mã mập đang vui sướng thu dọn đồ đạc. Còn có rất nhiều chuyện xảy ra trước đây đối với gã Mã mập. Lý Dương khẳng định biết. Nếu mình hỏi một chút thì nhất định sẽ có một tác phẩm văn học không tồi ra đời.
Trải qua chuyện này của Mã mập, Vương Giai Giai tiếp tục tham quan những gian hàng vỉa hè. Hai người nắm tay nhau bước đi còn Lưu Cương thì đi đằng sau, không để cho hai người kia biết có mình đi theo.
Qua hết con đường này chính là đến phố mua bán ngọc. Cửa hàng của ông chủ Ngưu là ở trong này.
Phố buôn bán ngọc ở đây cũng giống như những con phố buôn bán ngọc khác. Có rất nhiều cửa hàng và người lui tới cũng không ít.
Còn chưa bước vào bên trong thì Lý Dương đã nghe thấy tiếng của tiểu nha đầu Ngưu Linh đang ngồi ở quầy bên trong. Tiểu nha đầu này và bạn gái của lão ngũ Trần Lỗi trùng tên trùng họ nhưng tính tình hai người lại giống nhau.
Loáng thoáng Lý Dương còn nghe được từ sân sau truyền đến trận cãi vã. Trong tiếng cãi vã đó mơ hồ còn có tiếng của ông chủ Ngưu.
- Sao lại thế này?
Lý Dương hơi nhíu mày lại giật mình. Lý Dương quen biết rất nhiều những thương nhân buôn bán ngọc nhưng người mà Lý Dương có thể chân chính xem là bạn thì chỉ có ông chủ Ngưu và Ruili Triệu Đức Trụ. Đặc biệt là sự chiếu cố rất chu đáo của ông chủ Ngưu làm cho Lý Dương rất là cảm động.
Vương Giai Giai cũng nhìn Ngưu Linh, trong ánh mắt ánh lên một tia cảm tình.
Chuyện lúc xưa của tiểu nha đầu này Lý Dương cũng đã nói với cô. Rất khó có thể tưởng tượng được một cô gái nhỏ, không thích đi học, chỉ thích cả ngày nghiên cứu cổ mộ mà thôi.
Lý Dương đã nói với cô rằng rất nhiều những cổ ngọc đều là được lấy ra từ các ngôi mộ cổ được khai quật. Vương Giai Giai liền đem tất cả các cổ ngọc quy về một loại.
- A, Lý tiên sinh!
Nghe tiếng người nói chuyện, tiểu nha đầu Ngưu Linh liền cuống quít quay đầu lại, nhìn thấy Lý Dương đang đứng, lập tức ngẩn người ra. Qua một hồi mới tỉnh người lại.
- Chuyện gì xảy ra đằng sau thế?
Lý Dương lại hỏi một câu. Ở đằng sau vẫn còn nghe thấy những âm thanh cãi vã, giống như là của rất nhiều người.
- Đằng sau? Đằng sau có khách hàng đang chơi xấu. Ông ta ở đây mua một khối nguyên thạch của cửa hàng nhà em. Sau khi giải xong thì không có gì.Ông ta cứ cho rằng nguyên thạch của cửa hàng em là giả, khăng khăng đòi ba em trả lại tiền.
Nhìn ra đằng sau nói chuyện, mặt của cô bé hiện lên sự phẫn nộ. Nếu hiện tại có người trông cửa hàng thì chắc cô nàng đã chạy ra đằng sau yểm trợ cho ba của mình rồi.
- Giả?
Lý Dương hơi nhíu mày lại. Nguyên thạch không giống với bất cứ thứ gì khác. Thứ này tính đánh cuộc rất lớn. Nếu sau khi giải xong cũng có thể thu hồi lại được cả vốn lẫn lãi. Muốn nói có người chơi xấu thì cũng có thể lắm.
Nhưng nói nguyên thạch là giả thì cũng không dễ dàng. Việc buôn bán ngọc ở Phan Gia Viên này cũng có liên hợp lại thành hội, sẽ không tùy ý cho khách hàng chơi xấu.
- Chúng ta vào xem đi.
Lý Dương suy nghĩ một chút, rồi nói với Vương Giai Giai. Con người của ông chủ Ngưu không phải là người xấu. Nếu thật sự có người chơi xấu thì Lý Dương nhất định sẽ hỗ trợ.
Lưu Cương bên ngoài cũng do dự một hồi, rồi cuối cùng cũng vào theo.
Trong sân đã có mười lăm, mười sáu người. Ông chủ Ngưu đang đứng trước máy giải thạch, chỉ tay vào khối nguyên thạch nói cái gì đó. Trước mặt ông ấy còn có bốn người. Bốn người này thỉnh thoảng còn xen vào một câu.
Những người xung quanh ông chủ Ngưu đa phần là người cùng ngành. Nghe nói ở đây đang xảy ra chuyện không hay nên tới xem. Có mấy người Lý Dương cảm thấy rất quen mặt, hẳn là đã gặp qua.
Nhìn khối nguyên thạch trên bàn, Lý Dương cũng có hơi chút sửng sốt. Khối nguyên thạch này được cắt thành hai nửa. Vẫn là một khối nguyên thạch có lớp da màu đen nhưng khi mở ra thì bên trong không còn là màu đen nữa mà đã biến thành màu trắng đục.
Loại màu trắng này không phải là màu trắng của bạch diêm sa hay là diêm lạp bàn. Nó giống như màu trắng của vôi. Khối nguyên thạch này có vẻ bề ngoài giống như các khối nguyên thạch thông thường. Lý Dương cuối cùng cũng đã hiểu vì sao mà khách hàng lại dám nói ra khối nguyên thạch này là giả.
Khối nguyên thạch này rất giống như đồ giả. Những ông chủ buôn bán nguyên thạch chân chính không có loại nguyên thạch này.
- Tôi cam đoan khối nguyên thạch này là thật. Là tôi đích thân mua vào, nên không có khả năng là giả. Hơn nữa, nếu là giả thì không thể có lớp da bên ngoài như vậy. Vừa nhìn là đã biết nó có từ lâu rồi.
Ông chủ Ngưu vung tay, trên mặt lộ ra sự bất đắc dĩ. Những người xung quanh cũng có mấy người mở miệng nói đỡ giùm cho ông chủ Ngưu.
- Lý, Lý…!
Một ông chủ đột nhiên quay đầu, phát hiện Lý Dương đang đứng đằng sau. Ông chủ này đã từng gặp qua Lý Dương, khi vừa nhìn thấy liền ngẩn người ra, so với biểu hiện của cô bé Ngưu Linh thì còn không bằng.
Phải một lúc lâu ông ta mới há miệng thở dốc. Lý Dương nở nụ cười với ông ta, còn đưa ngón tay trỏ lên miệng, ý bảo đừng nói gì cả.
- Chuyện này rất khó nói, hiện tại mượn tay người khác để làm điều này thật là cao minh. Ông nói cái này không phải là giả thì lớp bên trong nguyên thạch này ông giải thích như thế nào?
Trong bốn người, người tuổi lớn nhất khoảng năm mươi nói một câu. Những lời ông ta nói khiến cho ông chủ Ngưu phải lắc đầu cười khổ. Nếu có thể giải thích được thì những người này sẽ không dám nói nó là giả. Ông chủ Ngưu buôn bán ngọc thạch nhiều năm, đổ thạch cũng đã tiếp xúc qua rất nhiều. Loại nguyên thạch có lớp bên trong biến dị như vậy thì đây là lần gặp đầu tiên.
- Vậy ông giải thích như thế nào với chúng tôi đây? Tôi nghĩ cũng không cần ông giải thích, trả tiền lại là được rồi.
Một người trong bốn người cũng lên tiếng nói một câu, yêu cầu trả lại tiền. Giá trị khối nguyên thạch này cũng không thấp. Bọn họ phải mất một trăm tám mươi ngàn để mua khối nguyên thạch này.
- Khối nguyên thạch này của tôi không phải là giả. Tôi không thể trả lại tiền cho các người.
Ông chủ Ngưu lắc đầu. Số tiền này không phải là ông không trả nổi nhưng nếu trả lại tiền thì chứng minh khối nguyên thạch của ông là giả. Thanh danh mà ông đã cố gắng duy trì sẽ biến mất. Từ đó về sau sẽ lan truyền việc ông bán nguyên thạch giả. Và không còn khách hàng nào dám mua hàng của ông.
- Ông chủ Ngưu nói cũng có lý. Khối nguyên thạch này nếu là giả thì sẽ không có kết quả như vậy. Đây có thể là khối nguyên thạch biến dị. Nếu không thì các người cứ tiếp tục giải, biết chừng đâu có thể giải ra ngọc tăng giá thì sao.
Một ông chủ khác đứng bên cạnh ông chủ Ngưu nhẹ giọng khuyên một câu. Nghe nói có người xấu nên bọn họ đều chạy đến. Nhưng cảnh tượng trước mắt cũng khiến bọn họ khó có thể nói cái gì. Chuyện quái lạ như vầy bọn họ chưa từng thấy qua. Lúc này bọn họ chỉ có thể nói đỡ cho ông chủ Ngưu mà thôi. Đối với chuyện này, bọn họ cũng cảm thấy rất đau đầu.
-o0o-
:73: :73: Mọi người vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511--Goi-Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99: