Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 281: Chương 281: Nguyên Thanh Hoa và bán đấu gia Phỉ Thúy (1)






Lý Dương nói mục đích tới HongKong cho đám người Trịnh Khải Đạt.

Dù sao thì Lý Dương cũng là một đổng sự của một công ty đấu giá lớn, vậy mà hắn lại chưa từng thật sự tham gia qua một hội đấu giá chính quy nào cả.

Việc này nói ra quà thật có chút dọa người, nhưng mà nó lại là sự thật.

Lần này hắn vốn định hưởng thụ không khí một chút ở lần đấu giá của công ty mình, nhưng mà vì Hà lão yêu cầu nên chỉ có thể từ bỏ, cũng may là di HongKong cũng là tham gia hội đấu giá hơn nữa còn là hội đấu giá lớn nên Lý Dương cũng không có gì tiếc nuối.

Lý Dương không thể ở lại tham gia hội dấu giá của công ty mình làm cho Trịnh Khải Đạt và Tư Mã Lâm có chút tiếc nuối, lần này thứ bọn họ bán phần lớn đều là của Lý Dương, cũng có thể tất cả những thứ này đều là công lao của Lý Dương.

Nhưng mà sau khi biết nguyên nhân thì mọi người không còn gì để nói, hai người đều tỏ vẻ cho dù Lý Dương không có ở đây thì bọn họ vẫn sẽ cố gắng làm thật tốt, nhất định sẽ bán số Phỉ Thúy này của Lý Dương với một cái giá cao nhất.

Sauk hi xử lý tốt mọi chuyện Lý Dương không còn việc gì nữa nên cùng Lưu Cương láy xe đi HongKong.

Ngô Hiểu Lỵ thấy Lý Dương đi thì rất không vui, Lưu Cương cũng không có giúp cô lo hộ chiếu, lần này đi Hongkong là vì mua đồ cho Hà lão, cũng không phải đi chơi, Lưu Cương cũng không dám tự mình chủ trương, nhiệm vụ của hắn là phải bảo vệ Lý Dương thật tốt.

Ngô Hiểu Lỵ chỉ có thể tự mình là thủ tục, cho dù ba cô có là phó cục trưởng cục cảnh sát thì muốn lo hộ chiếu cho cô cũng phải mất hai ngày, hơn nữa đây còn là tốc độ nhanh nhất nên cô muốn đi cùng Lý Dương là chuyện không có khả năng.

Nghiễm Châu cách HongKong rất gần, nó còn gần hơn là đi từ Minh Dương tới HongKong nữa, hơn hai giờ sau hai người đã đến cảng Thâm Quyến. Việc làm cho Lý Dương không ngờ là chiếc xe cụng đã được Lưu Cương lo xong thủ tục, người ở bến cảng kiềm tra một chút rồi hai người trực tiếp láy xe đi HongKong.

Nhìn một màn này Lý Dương rất là cảm than, có Lưu Cương đi chung quả thật là tiện lợi.

Lúc Lý Dương đến HongKong thì công ty của hắn cũng sắp bắt đầu bàn đấu giá, chỉ tiếc là hội đấu giá cử hành buổi tối nếu không thì bọn họ đã có thể chờ đấu giá xong thì mới đến HongKong, như vậy là có thể nhìn thấy được những viên Phỉ Thúy của mình được người khác tranh nhau mua, đáng tiếc là hắn không thể thấy được việc này.

Từng có kinh nghiệm ở hội đấu giá Minh Dương nên Lý Dương tin tưởng thứ này sẽ có rất nhiều người tranh giành, cuối cùng nhất định sẽ có giá trên trời.

Lúc hai người đến HongKong là buổi chiều, dọc theo đường đi Lý Dương đều tò mò nhìn ra bên ngoài, đây là nơi mà Lý Dương đã thấy rất nhiều lần qua TV nhưng đây là lần đầu tiên Lý Dương đặt chân tới nơi này, những nhà cao tầng bên ngoài hoàng toàn khác với tưởng tượng của Lý Dương.

Lúc tới khu Loan Tử, Lý Dương cuối cùng gặp được những thứ mà mình nhìn thấy trên TV.

Khi Lưu Cương láy xe đến nơi, Lý Dương rốt cục cũng nhìn thấy một kiến trúc quen thuộc, cơ hồ mỗi một bộ phim HongKong đều có nó xuất hiện, nó không phải là nơi nào khác mà là trung tâm triễn lãm HongKong.

Trước khi đi Lưu Cương đã lo xong vấn đề chỗ ở, khách sạn nằm trong trung tâm triễn lãm, ngày mai triễn lãm thử, hoạt động sau đó đều được tiến hành bên trong này, ở nơi thì rất tiện lợi.

Lưu Cương sau khi vào phòng liền đi ra ngoài để lại một mình Lý Dương ở trong phòng nghỉ ngơi.

Khách sạn năm sao HongKong vẫn là rất thoải mái, cảm thụ được sự thoải mái này Lý Dương lại cảm thán, nữa năm trước hắn còn không nghĩ tới là cuộc sống của mình lại thay đổi nhiều như thế, tất cả những thứ này đều là do sợi dây đen không rõ là cái gì trong cơ thể mang lại.

Nằm ở trên giường, Lý Dương đột nhiên phát động đặc thù năng lực, đến nay hắn cũng không biết sợi dây đen này rốt cuộc là cái gì nữa.

Dưới hình ảnh lập thể, sợi dây đen trong cánh tay và lòng bàn tay xuất hiện rất rõ ràng, hai sợi dây trong hai tay vẫn dài như vậy, mười nhánh trong hay bàn tay thì vẫn nhỏ như xưa.

Lý Dương đem lực chú ý tập trung tại trên sợi dây đen, hắn muốn thử xem mình có thể khống chế được sợi dây đen này không, cuối cùng lại bất đắc dĩ lắc lắc đầu, hắn không hề có cảm giác gì với sợi dây đen, muốn khống chế nó cũng giống như là trăng dưới nước vậy, không hề có chút thực tế nào.

Không bao lâu sau Lưu Cương đã trở lại, trên tay hắn là hai thiệp mời và hai quyển sách, trên quyển sách còn có giới thiệu về hội đấu giá lần này.

Lý Dương lập tức cấm quyển sách ngồi trên ghế lật xem.

Nhà bán đấu giá Tô Phú Lý Dương không phải chỉ mới nghe qua một lần, đây là công ty xuyên quốc gia, địa vị của nó ở Trung Quốc không thua gì An Thị, nó chỉ có một hoạt động duy nhất đó chính là bán đấu giá, nó tuyệt đối không phải là thứ mà công ty mới thành lập của Lý Dương có thể so sánh.

Đây là một lần bán đấu giá không thường lệ của Tô Phú, những công ty bán đấu giá lớn ngoại trừ định kỳ bán đấu giá vào mùa Xuân và mùa Thu ra còn có thể thỉnh thoảng tổ chức một cuộc đấu giá không định kỳ, nó cũng giống như là lầu đấu giá những viên Phỉ Thúy của Lý Dương vậy.

Lần này Tô Phú có 4 lần đấu giá, không hổ công ty bán đấu giá lâu đời, quy mơ này của bọn họ bây giờ Trịnh Khải Đạt vẫn chưa thể nào làm được, đây cũng là mục tiêu sau này của đám người Trịnh Khải Đạt.

Ngày mai sẽ cử hành triễn lãm thử, ngày mốt mới bắt đầu bán đấu giá, Tô Phú là công ty bán đấu giá rất có kinh nghiệm, triễn lãm và cuộc đấu giá họ sẽ tổ chức liền nhau, hơn nữa rất nhiều người tham gia đấu giá đều là khách quen cũ, những người này biết rõ quy định ở nơi này nên công việc tiến hành cũng rất thuận lợi.

Bốn cuộc đấu giá tổ chức trong hai ngày, ngày đầu tiên bán nhựng tác phẩm nghệ thuật hiện đại, Lý Dương có đi hay không đều được. Ngày hôm sau mới là trọng điểm, buổi sang là bán đấu giá Phỉ Thúy, buổi chiều là bán đồ sứ Trung Quốc, cái Nguyên Thanh Hoa mà Hà lão nhìn trúng được bán vào buổi chiều ngày thứ 2.

-Nguyên Thanh Hoa a

Nhìn vào bức hình Nguyên Thanh Hoa “Cẩm Hương Đình”, Lý Dương thở dài một hơi. Hiện giờ Lý Dương không phải là tên thanh niên trước kia cái gì cũng không hiểu, xem nhiều tư liệu quý báo như vậy đã bổ sung rất nhiều tri thức cho hắn, hiện giờ hắn rất hiểu ý nghĩa của ba từ Nguyên Thanh Hoa này.

Một thời gian dài trước đây, lai lịch của Nguyên Thanh Hoa còn là một bí ẩn.

Đồ gốm sứ Trung Quốc hễ có loại mới ra đều có lai lịch rõ ràng, nhưng chỉ có Nguyên Thanh Hoa là không có, nó không hề có ghi chép gì về lịch sử hình thành cũng như phát triễn, người thời đó cũng rất nghi ngờ về xuất thân của nó.

Nguyên nhân chủ yếu là trong năm trăm năm của hai triều đại Minh Thanh, lịch sử thời đó không hề có chút ghi chép nào về thứ này, mọi người lúc đó cho rằng thứ này có từ thời Vĩnh Lạc, căn cứ xác thực nhất chính là một cái Nguyên Thanh Hoa được mang về từ Tây Dương.

Thậm chí tới thời Dân Quốc mọi người còn cho rằng nó có từ thời Minh, cho đến thập niên 50 của thế kỷ trước, một người Mỹ đưa ra luận chứng về Nguyên Thanh Hoa, luận chứng này đã làm khiếp sợ toàn bộ giới sưu tầm thời đó.

Từ lúc đó, Nguyên Thanh Hoa mới từ từ loạt vào mắt những người sưu tầm đồ cổ.

Đến nay, Nguyên Thanh Hoa được giới học thuật tán thành chỉ có 300 món, Trung Quốc có 100 món, phần lớn đều nằm trong viện bảo tàng, trên thị trường có rất ít thứ này lưu lạc. Năm 2005, một món Nguyên Thanh Hoa tên là “Quỷ Cốc Tử Hạ Sơn” được bán ở Luân Đôn với giá 2.3 triệu NDT, trong nháy mắt Nguyên Thanh Hoa đã trở thành con cưng trong mắt mọi người, lúc đó nó cũng là tượng trưng cho sự giàu có.

Tới hôm nay, torng dân gian có rất nhiều đồ cổ tự xưng là Nguyên Thanh Hoa, có điều chúng đều là già.

Nhìn vào bức hình trước mặt, Lý Dương có chút đỏ mắt, thứ tốt thế này chỉ cần là người thật sự yêu thích sưu tầm đều kiềm lòng không nổi, đương nhiên, có năng lực để sưu tầm hay không lại là chuyện khác.

Hà lão sở nhìn trúng cái nguyên Thanh Hoa này là vì trên nó miêu tả lại bài tạp kịch nổi tiếng của Vương Trọng Văn là Mạnh Nguyệt Mai hận Cẩm Hương Đình, bức tranh phi thường xinh đẹp, sắc thái cũng rất tiên diễm, nó không kém chút nào những vật dụng của quan viên thời Thanh.

Trong Nguyên Thanh Hoa, thứ quý nhất chính là đồ sứ có hình người, mỗi món như vậy đều là quốc bảo, Nguyên Thanh Hoa chính là trân phẩm trong trân phẩm, nếu không phải Hà lão đã nhìn trúng nó thì Lý Dương sẽ mua nó về từ từ thưởng thức.

Khép quyển sách lại, Lý Dương từ từ thở ra một hơi, cái nguyên Thanh Hoa này Lý Dương nhất định phải có, muốn mua được nó thì phải tìm hiểu về nó nhiều hơn, phải đến xem tận mắt nó chứ không thể chỉ dựa vào một tấm hình như thế này được.

Từ khi nhận được yêu cầu của Hà lão, Lý Dương đã bắt đầu tìm tư liệu về Nguyên Thanh Hoa, chỉ tiếc là tư liệu có thể tìm được không nhiều, hiểu biế của hắn về thứ này rất có hạn, thứ mà Lý Dương biết thì những người khác cũng biết.

Hà lão cũng không có giúp gì nhiều cho Lý Dương, Hà lão biết nhiều hơn Lý Dương một chút, nhưng thứ này không có trợ giúp gì tới việc tham gia đấu giá của Lý Dương, Lý Dương cũng chỉ có thể tự dựa vào chính mình mà thôi.

Trong khách sạn nghỉ ngơi một hồi, sắc trời củng từ từ tối lại, nhìn ra ngoài cửa sổ, những ánh đèn neon bên ngoài vô cùng chói mắt.

-Lý ca, gọi người mang đồ ăn vào hay là ra ngoài ăn

Lưu Cương đi tới, Lý Dýõng ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, lúc này hắn mới phát hiện ra là trời đã hoàn toàn tối, nãy giờ hắn vẫn luôn chú ý xem sách, không ngờ là thời gian lại trôi qua nhanh như vậy.

-Hiện tại mấy giờ?

-Gần bảy giờ rưỡi

-Bảy giờ rưỡi, hội đấu giá của Trịnh ca cụng sắp bắt đầu rồi, chúng tar a ngoài ăn thôi

Lý Dương đứng dậy dùng sức lắc lắc người một cái rồi đem Nguyên Thanh Hoa tạm thời ném ra sau đầu. Trước khi đi Tư Mã Lâm đã từng nói qua với Lý Dương là đồ ăn ở HongKong rất không tệ, lần này nếu không phải hội đấu giả tổ chức trùng giờ thì bọn hắn cũng muốn tới HongKong với Lý Dương để nhấm nháp một chút mỹ thực ở nơi này.

Ở xung quanh trung tâm triễn lãm HongKong có một nhà hàng không tệ, nó rất nổi danh ở nơi này, trước khi đi Tư Mã Lâm có nhắc với Lý Dương về nơi này, đi không được bao lâu, Lý Dương đã phát hiện ra nhà hàng kiểu Tây Âu tên là Victoria nên lập túc dẫn Lưu Cương vào.

-Tiên sinh, xin hỏi ngài có hẹn trước không?

Vừa mới tiến nhà ăn thì có một người bán hàng khom người chào Lý Dương, Lý Dương đánh giá xung quanh một chút rồi thành thật trả lời:

-Không có

-Tốt, tiên sinh, xin theo tôi

Người bán hàng đưa tay mời vào, Lý Dương và Lưu Cương đều đi theo phía sau, Lý Dương vừa đi vừa cảm thán, nhà hàng cao cấp quả là không tệ, hoàn cảnh cũng tốt như vậy, nhiều người ăn cơm cùng lúc không ngờ là không có chút tạp âm nào.

Tư Mã Lâm đã từng nói qua với Ly Dương là thịt bò ở chỗ này rất không tệ, Lý Dương và Lưu Cương gọi mỗi người một phần và gọi thêm một chai rượu đỏ. Nhập gia tùy tục, ăn cơm tây mà không uống rượu đỏ thì có chút kỳ lạ, nhưng mà khi thấy đơn giá thì hắn lại đau đầu, bửa cơm này đã tốn hết vài tháng lương trước kia của hắn.

Tronh khoảng thời gian này Lý Dương đều cũng bọn người Tư Mã Lâm, Trịnh Khải Đạt ở củng một chỗ, mỗi đều ăn thứ tốt nhất, cuộc sống xa xỉ này hắn cũng đả có chút quen, hơn nữa hắn cũng không đau lòng vì xót tiền như lúc trước mữa, hiện tại Lý Dương ra vào nơi cao cấp này đều không có chút gánh nặng nào.

Lúc Lý Dương đang cảm khái thì hội đấu giá ở Quảng Châu cũng đã bắt đầu.

Chu Lỗi và Lý Xán đều ở đây bận rộn, lần đấu giá này có hơn 100 người tham gia, trong hội trường còn lắp rất nhiều đài tín hiệu để những người ở dưới có thể dùng máy để báo giá.

Người thu hút nhất torng hội trường là An Văn Quân và Thiệu Ngọc Hoa, bọn họ tới đại diện cho hai đại công ty. Lần này có nhiều cao cấp Phỉ Thúy như vậy, hai đại công ty khẳng định sẽ có một hồi long tranh hổ đấu, những người tới đây chỉ để góp vui đều đang ngẩn cổ chờ xem kịch.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.