Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 1162: Chương 1162: Nơi đặc quyền






Người bước vào nông trường không ít, trước mặt nông trường là một đại lục dao 1 dải đã vụn tạo thành, hai bên đều là những cây xanh không tên tuổi, loại cây xanh này có mùi thơm ngát lạ thường làm cho người ở bên trong đặc biệt rất thoải mái.

Lâm Lang ở bên cạnh nói nhỏ, loại thực vật này tên cây huy hương, trồng lên rất dễ, ở châu Âu thuộc loại cây quý, bình thường một cây giá trị trên chục ngànro, ở đây có thể trồng được nhiều như vậy là một việc không dễ.

Riêng loại vây này phải mời các chuyên gia thực vật không ngừng chăm sóc.

Người trên đường không ít, phải đi khoảng 1 dặm đường để tới đại sảnh của trung tâm chính của nông trường.

Nhìn từ bên ngoài đây là một tòa gỗ chỉ có 3 tầng nhưng rất lớn, lại là mấy kiến trúc hợp vào nhau, diện tích tương đương với nửa sân bóng.

- Lý tiên sinh.

Vừa vào đại sảnh, Hoắc Tư tiên sinh đã vẫy tay từ xa, ở đó chỉ đứng một mình anh, không có Bass.

- Hoắc Tư tiên sinh, xin chào.

Mấy người đều bước tới, Hoắc Tư tiên sinh và Lâm Lang còn cả viện trưởng Hoàng cũng đều là người quen.

- Đây là phòng số 008, tôi nghĩ các anh dùng được.Hoắc Tư tiên sinh ngạc nhiên cười đưa cho Lý Dương một thẻ màu vàng.

- Lý Dương, Hoắc Tư tiên sinh là có ý tốt cậu nhận đi.

Lý Dương có chút do dự, Lâm Lang đột nhiên nói một câu, anh quen thuộc ở đây nhất 500 phòng lớn nhỏ ở đây giá cả không giống nhau, số 008 là 1 trong mười phòng tốt nhất.

Phòng như vậy phí mỗi ngày là 100 nghìnro, nếu thuê 10 ngày là một triệu, đối với rất nhiều người trong nước đây là một số tiền lớn.

Cho nên nói hội đấu giá lớn như vậy chỉ có thể là có nhân tài mới chơi được.

- Vậy tôi không khách khí nữa, Hoắc Tư tiên sinh, cảm ơn ông.

Lý Dương nhận tấm thẻ, Hoắc Tư tiên sinh trên mặt cười rạng rỡ, anh tặng tấm thẻ này không có gì là nhiều, chỉ là muốn tạo mối quan hệ tốt với Lý Dương.

Quan hệ tốt rồi đối với họ việc lấy lại bức 《 bữa tiệc cuối cùng - Jêsu và 12 môn đồ 》của Da Vinci cũng có ích lợi nhất định.

Lấy lại được bức tranh này, bây giờ đã trở thành nhiệm vụ quan trọng nhất của tổ chức bọn họ.

- Hoắc Tư tiên sinh, cảm ơn ông, chúng tôi đi trước.

Lâm Lang cười vẫy tay, trên mặt Lý Dương có chút ngạc nhiên nhưng vẫn cùng Lâm Lang rời đi.

Phía trước đại sảnh chính là nơi ăn uống, đã có rất nhiều người lấy đĩa ăn, bên ngoài nông trường xem ra rất bình thường nhưng bên trong lại xa hoa khác thường.

Kiểu ăn buffe này cũng là nên có, tuyệt đối ngon hơn nhiều so với tiệm ăn bình thường ở ngoài.

Thức ăn ở đây đều là được nấu từ những đầu bếp trong những nhà hàng nổi tiếng, trong đó có đủ các món như đã chuẩn bị từ nhiều ngày trước.

Nhưng họ không đi tới đó mà đi về nơi khác.

- Phòng 008, là phòng vip, bên trong có đủ đồ ăn được lấy ở đây, sẽ có người mang tới không cần phải ăn ở ngoài.

Trên đường đi Lâm Lang cười chú thích với Lý Dương một câu.

Khách ở đây cũng được phân làm ba bảy loại, bọn Lý Dương có thẻ đặc biệt, là khách cao cấp mới có thể có thẻ này.

Lâm Lang lần trước cũng ở loại phòng này, lần này anh cũng không chuẩn bị trước vốn muốn làm một số thứ không phục vụ xa xỉ như này là được, không ngờ Hoắc Tư tiên sinh đã chuẩn bị cho họ hết rồi.

Đây cũng là sự bất ngờ của Lâm Lang.

- Hóa ra là vậy, tôi hiểu rồi.

Lý Dương hơi ngạc nhiên gật đầu, toàn thế giới đều hô công bằng nhưng trên thế giới làm gì có công bằng bất kỳ nơi nào cũng đều không thể công bằng.

- Lý tiên sinh.

Lại một âm thanh đột nhiên gọi Lý Dương, trong âm thanh còn có chút vui mừng.

- Đường tổng?

Lý Dương quay đầu lại, có chút ngạc nhiên, bên trái họ đang bước tới mấy người trẻ tuổi, đi đầu tiên là Thường Thịnh ở Bắc Kinh, bên cạnh còn có em của anh ta và mấy người lạ khác.

- Lý tiên sinh, tôi vừa nghĩ ngày đầu tiên có gặp được cậu không, không ngờ lại gặp được cậu luôn.

Thường Thịnh rất vui mừng vội vàng giới thiệu người bên cạnh với Lý Dương.

Lý Dương cũng giới thiệu Lâm Lang cho Thường Thịnh, Cao tổng không cần giới thiệu, anh vốn quen Thường Thịnh và mấy người trẻ tuổi bên cạnh.

Nhưng họ giao lưu không nhiều, Cao tổng là người cấp cao so với họ.

Mấy người trẻ tuổi phía sau Thường Thịnh còn hiếu kỳ đánh giá Lý Dương, mấy vị này đều là công tử ca của Kinh Thành, địa vị thân phận này không bằng Thường Thịnh, lần này theo tới cho biết.

Thân phận của họ chỉ là tương đối mà nói, nếu họ cùng tới một thành phố bình thường nào khác thì bí thư thành phố cũng không dám đắc tội với họ.

Sau lưng họ có thể đang là một nhân vật lớn có quyền thế.

- Lý tiên sinh, các cậu đã đặt phòng chưa? nếu chưa chúng tôi đã đặt một phòng rồi, bây giờ đã đặt đến phòng 100 rồi.

Thường Thịnh lại vội vàng nói một tiếng, anh thấy Lý Dương đi từ ngoài vào nên đột nhiên nghĩ tới vấn đề này.

- Cảm ơn, chúng tôi đã đặt rồi.

Trên tay Lý Dương còn cầm tấm thẻ vẫy vẫy, Thường Thịnh quắc mắt lập tức nhìn thấy ba con số trên mặt.

- 008.

Thường Thịnh kinh ngạc, lại có chút ngưỡng mộ nhìn Lý Dương, sâu trong ánh mắt có chút ghen tỵ.

- Lý tiên sinh, xin lỗi, là tôi lỗ mãng rồi.

Biểu hiện của Thường Thịnh thay đổi rất nhanh, vẻ kinh ngạc trong giây lát đã biến mất, lập tức nở nụ cười.

Lý Dương cười cười: - Không sao, đây cũng là một người bạn chuẩn bị trước cho tôi, nếu không chúng tôi cũng phải tự đi đặt phòng.

- Lý tiên sinh, vậy không làm phiền cậu nữa, có thời gian tôi mời cậu, rất cảm ơn cậu về việc lần trước.

Thường Thịnh cười nói một câu, Lý Dương đã có phòng tốt nhất không cần phải như bọn họ ăn ở đây có thể vào phòng trước.

- Việc lần trước? Lý Dương cau mày.

- Là việc lần trước ở Yết Dương, nếu không phải là cậu thì tiểu tử Nghiêm gia sợ xong rồi.

- Việc đó, qua lâu rồi, không có gì.

Lời nói của Thường Thịnh làm Lý Dương nhớ đến chuyện này, việc này anh thực sự không để ý.

Anh không để ý nhưng Nghiêm gia và người của Thường gia đều vô cùng lưu ý, người của Nghiêm gia không chỉ biểu thị cảm ơn 1 lần đối với Thường Thịnh, lúc đó ở đó Thường Thịnh có thể giúp họ đã là một chuyện không dễ dàng.

Đối với Lý Dương họ cũng muốn cảm ơn nhưng không có cơ hội nên đành từ bỏ.

Chỉ là nói với Thường Thịnh mấy câu sau đó mấy người theo Lâm Lang cùng nhau vào trong, rất nhanh tới phía sau.

Mấy người mặc đồ đen còn thắt cà vạt chào đón, nhìn thẻ vàng trên tay Lý Dương lập tức tỏ ra cung kính khác thường.

Một lúc có mấy cô gái tóc vàng đi ra dẫn họ tới cầu thang máy.

Những cô gái ở đây anh có thể làm bất cứ chuyện gì, là bất cứ chuyện gì.

Lâm Lang đột nhiên ghé vào tai Lý Dương nói nhỏ một câu, nói xong lại thu người về, lời anh nói đều không nghe rõ.

- Hả?

Lý Dương ngạc nhiên ngoảnh đầu lại trố mắt nhìn Lâm Lang, Lâm Lang lúc này đang ra vẻ nghiêm trang, như thể chưa nói gì.

- Lâm tiên sinh đùa rồi.

Lý Dương bất đắc dĩ sờ mũi, trong đầu bất giác nhớ tới lời Lâm Lang, ánh mắt không tự chủ được liếc nhìn mấy cô tóc vàng.

Mấy cô gái này dáng người cao ráo, thân hình chuẩn còn mang dáng vẻ đáng thương thực sự làm người khác động lòng, nghĩ tới đây trong lòng Lý Dương có chút rạo rực làm anh vội vàng lại quay đầu lại.

- Ha ha!

Lâm Lang đột nhiên cười to, cửa thang máy lúc này cũng mở ra Bạch Minh chen lên trước mặt Lâm Lang không ngừng tra vấn nhưng Lâm Lang không nói gì.

Đợi sau khi vào phòng Lâm Lang mới nói ra, lại cho mọi người một trận cười.

Chỉ có Vương Giai Giai trên mặt có chút đỏ, hằm hằm nhìn Lý Dương.

Lý Dương là bị Lâm Lang chỉnh cho một chút, đối với điều này anh cũng bất đắc dĩ, anh thật không ngờ bình thường Lâm Lang nghiêm túc như vậy lại có thể biết những điều này còn có mặt mũi làm như vậy.

Sau khi nói xong việc này bọn Lý Dương mới đánh giá kỹ căn phòng.

Phòng rất lớn, hơn 50 mét vuông, trang trí rất sang trọng, bên trong còn có nơi uống rượu nhỏ, lại còn có một người chuyên phục vụ rượu họ.

Ở đây hầu như có thể hưởng thụ tất cả các loại rượu trên thế giới.

Ngoài ra, trên tường đối diện với sô pha còn có màn hình cực lớn, bên cạnh mỗi người đều đứng một cô gái tóc vàng hầu hạ bọn họ.

Một lát có người mang vào một bàn ăn thịnh soạn, trên bàn còn có thực đơn, mà tất cả thức ăn đều đưa tới họ một cách nhanh nhất.

Đây cũng là đặc quyền.

Trong phòng riêng ăn so với bên ngoài thì thoải mái hơn nhiều, ăn đồ Bạch Minh và Tiêu Nham hiếu kỳ nhìn xung quanh.

Bạch Minh mặc dù tham gia hội đấu giá một lần rồi nhưng lần đó lại là nghe nói, đây là lần đầu tiên được vào phòng xa hoa như vậy, đừng nói anh ta đến Cao tổng cũng như vậy.

Cao tổng có tiền nhưng không đủ tư cách để vào phòng như vậy, bình thường anh thuê đều là phòng hạng thứ, ở đó nhỏ hơn so với ở đây, cũng có người nhưng không nhiều cũng không có quầy rượu nhỏ như thế này.

Phòng không giống nhau, phục vụ cũng không giống nhau, cảm giác của con người cũng khác.

Tự nhiên Cao tổng cảm giác mình thua kém Lý Dương, thái độ đối với Lý Dương có phần thêm tôn kính.

Không có cửa sổ à? lát nữa làm sao nhìn thấy đấu giá?

Vương Giai Giai ăn xong trước tiên, sau khi ăn xong cô lượn xung quanh phòng và hỏi một câu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.