Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 198: Chương 198: Phỉ thúy khoai lang.






-Vào xem.

Trương Vĩ nhìn con đường quen thuộc trước mắt không nhịn được mà gật đầu theo. Những thương gia trên con đường này tùy tiện tìm một người này cũng còn giàu có hơn Thúy Ngọc Hiên của hắn nhiều. Đây mới chân chính là thánh địa của ngọc thạch.

Đi vào con đường ngọc thạch, mỗi người đều cảm thấy một cổ cảm giác tươi mát. Từng cửa hàng mở rộng của, vô luận là nhìn từ phía nào thì đầu tiên đập vào mắt chính là một màu xanh biếc. Cho dù lúc này ở Quảng Châu đã là giữa hè, nhưng đám người Lý Dương cũng không cảm giác được bất luận khí nóng nào cả.

Đi được vài bước, Trương Vĩ đột nhiên dừng lại, ngẩng đầu nhìn một tấm biển quảng cáo.

Lý Dương cũng ngẩng đầu theo ngước nhìn, lập tức hắn sững sờ. Vẻ mặt của Lưu Cương cùng Ngô Hiểu Ly cũng không khác lắm, những người khác có chút ngoài ý muốn.

-Thúy Ngọc Hiên.

ở đây không ngờ cũng có một Thúy Ngọc Hiên, tên của nó giống hệt cái tên cửa hàng của Trương Vĩ. Bên trong quy cách cũng không khác biệt với Thúy Ngọc Hiên của Trương Vĩ lắm, hai cửa hàng này giống như một bào thai song sinh vậy.

-Cửa hàng của lão Trương trước đây cũng không kêu là Thúy Ngọc Hiên. Trước đây gọi là Bảo Ngọc Các, buôn bán cũng rất bình thường. Sau khi tới Bình Châu nhìn thấy cửa hàng này, trở về mới sửa tên cửa hàng lại, lúc này buôn bán tốt hơn nhiều.

Tư Mã Lâm nhìn ra nghi hoặc của Lý Dương, đi tới bên cạnh Lý Dương nhỏ giọng giải thích. Lý Dương lập tức gật đầu, Thúy Ngọc Hiên này thực sự có chút quan hệ với Trương Vĩ. Nhưng mà là Trương Vĩ mượn hơi nhà người ta, chứ không phải người ta lấy trộm hình thức của Trương Vĩ.

-Ông chủ của Thúy Ngọc Hiên cũng họ Trương, chúng ta vào xem sao?

Trương Vĩ đột nhiên quay đầu lại nói rằng, thanh âm của Tư Mã Lâm không lớn nhưng mà mấy người đều đứng chung một chỗ, đương nhiên Trương Vĩ cũng nghe thấy được. Tư Mã Lâm giải thích Trương Vĩ cũng không một chút lưu ý, cho dù Tư Mã Lâm không nói thì hắn cũng sẽ nói rõ cho Lý Dương nghe. Thúy Ngọc Hiên của hắn đích xác là được học ở đây, đây cũng không có gì là mất mặt cả.

Cửa hàng Thúy Ngọc Hiên này còn lớn hơn cửa hàng của Trương Vĩ một chút. Phía sau cũng có phòng, cũng không biết hôm nay có đặt máy giải thạch ở trong không nữa.

Tám người đi vào, lập tức người bán hàng tiến tới bắt chuyện. Bình Châu Đại Công Bàn sắp được tổ chức, những người chơi ngọc thạch trên cả nước gần đây tới không ít, cho nên việc buôn bán của bọn họ trên đường ngọc thạch cũng hơn một chút.

-Ông chủ Trương, ngài tới từ khi nào vậy?

Một trung niên dáng người có chút hơi béo đột nhiên từ trong quầy hàng đi ra. Hắn nhiệt tình bắt chuyện Trương Vĩ, còn không ngừng nhìn những người phía sau Trương Vĩ.

-Tư Mã Lâm tiên sinh, ông chủ Trịnh, ông chủ Vương, Cố lão, các người đều tới đây sao.

Lập tức, trung niên hơi mập dường như rất là kinh hỉ, từng bước bước tới mặt từng người một mà bắt chuyện. Mỗi khi tiến tới nắm tay từng người, dường như vui vẻ phát ra từ nội tâm hắn vậy. Chỉ một điểm này Trương Vĩ cùng vh đã không thể học được rồi.

-Nhanh nhanh, nhanh vào bên trong ngồi đi.

Bắt chuyện xong, trung niên mập mang theo bọn họ vào bên trong. Trương Vĩ cũng không khách khí cùng mọi người tiến vào.

Phía sau Thúy Ngọc Hiên chính xác có một cái sân, lại có máy giải thạch ở đó. Nhìn thấy vị trí của máy giải thạch này sắc mặt của Lý Dương có chút cổ quái. Thúy Ngọc Hiên của Trương Vĩ không chỉ có mặt tiền giống như ở đây ngay cả hậu viện này cũng rất giống nữa. Duy nhất không giống chính là phía hậu viện còn có một phòng tiếp khách, Trương Vĩ cũng không có nơi này.

Đi vào phòng tiếp khách, người trung niên mập tự mình pha bình trà, sau đó nhiệt tình ngồi ở đó. Nhưng mà hắn cũng không có bắt chuyện với Lý Dương ba người, phỏng chừng trong lòng hắn cũng coi Lý Dương ba người trở thành tài xế, bí thư vân vân… chuyện như vậy cũng không chỉ xảy ra một lần.

-Khụ, Trương tổng, tôi giới thiệu với ngài một chút.

Trương Vĩ ho nhẹ một tiếng, trung niên mập này có thể bỏ qua Lý Dương, nhưng bọn họ lại không dám bỏ qua. Trong nhóm người của mình, hiện tại danh tiếng lớn nhất, danh vọng cũng cao nhất chỉ có Lý Dương thôi.

-Trương tổng, không cần giới thiệu nữa, các vị cứ trò chuyện đi, tôi muốn đi ra ngoài xem một chút.

Lý Dương đột nhiên đứng lên, đám người Trương Vĩ kinh ngạc nhìn thoáng qua Lý Dương. Trước đây Lý Dương chưa bao giờ như vậy.

-Trước tiên không nên lộ ra thân phận của tôi.

Trước khi ra ngoài, Lý Dương tới bên cạnh Trương Vĩ nhỏ giọng nói một câu, sau đó bắt chuyện với trung niên mập mạp, rồi lễ phép rời đi.

Lý Dương cũng không phải trách cứ trung niên này khinh thị hắn, mà là hắn căn bản không muốn Trương Vĩ làm cho thân phận hắn bị bại lộ ở đây. Nếu là trước dây, Lý Dương rất tự nhiên đợi Trương Vĩ giới thiệu chính mình, sau đó đợi người khác khen tặng. Nhưng hiện giờ, Lý Dương đối với những nghi thức xã giao này đã không có bất luận hứng thú gì nữa rồi, không bằng điệu thấp một chút thì tốt hơn.

Huống cho bọn họ đều là những người bạn cũ đã quen biết nhau, để cho bọn họ ôn chuyện một chút cũng tốt. Lý Dương nhân cơ hội này đi ra ngoài nhìn nhiều hơn, điêu khắc ngọc ở chợ đồ ngọc này rất nổi danh đi, lúc này mà không học tập thì thực lãng phí.

-Người anh em này là?

Trung niên mập mạp kinh ngạc nhìn Lý Dương rời đi, hắn cảm giác được Trương Vĩ thái độ với người thanh niên này hình như khang khác.

-Hắn, hắn là em trai của Tư Mã Lâm tiên sinh.

Trương Vĩ do dự một chút, cuối cùng chọn ẩn tàng thân phận của Lý Dương. Vì sao Lý Dương làm như vậy hắn cũng không rõ ràng lắm, nhưng mà nếu như Lý Dương đã đưa ra yêu cầu như vậy, hắn cũng không muốn gây thêm phiền phức cho Lý Dương.

Mặt tiền của của hàng đặt đồ ngọc so với nơi của Trương Vĩ cũng không kém chút nào. Trong đó có hai quầy hàng bày đủ các loại vòng tay. Lý Dương nhìn một chút, đại đa số đều được dùng nguyên liệu chế tác là loại thanh thủy. Giá cả cũng không cao lắm, chỉ mấy trăm đồng mà thôi.

-Tiên sinh, ngài muốn tìm cái gì.

Một thanh niên chừng hơn hai mươi tuổi đi tới bắt chuyện với Lý Dương. Đám người Lý Dương đều đi vào trong phòng tiếp khách cả rồi, khẳng định là bạn bè của ông chủ, người bán hàng đương nhiên không dám chậm trễ.

-Anh Lý, bọn họ vẫn còn bán ra khoai lang sao, mà khoai lang này giống như mốc rồi.

Lưu Cương đi theo sau Lý Dương đột nhiên nói một câu, đồng thời lấy tay chỉ vào xa xa. Lý Dương cùng Ngô Hiểu Ly đều nhìn theo hướng tay hắn chỉ, sau một khắc đều đứng nguyên tại chỗ.

Người bán hàng trẻ tuổi cố nín cười, trên mặt còn lộ ra một tia tự hào. Khoai lang theo như lời Lưu Cương nói, đó là một kiện bảo bối rất tốt trong cửa hàng của hắn.

Nhìn một chút, Lý Dương đột nhiên lắc đầu, đồng thời cũng đi tới nơi đặt khoai lang này.

-Đây không phải là khoai lang thật, đây là một kiện Phỉ Thúy chạm ngọc, chỉ là nó được làm khá giống.

Lý Dương vừa nói vừa tới gần, tuy rằng cách một quầy hàng, nhưng mà Lý Dương có thể nhìn thấy rõ bên trong được bày hai phỉ thúy giống khoai lang. Hai miếng khoai lang này được đặt cùng một chỗ, còn lộ ra một khe hở, bên trong là phỉ thúy màu xanh lục. Những phỉ thúy này đã bị Lưu Cương cho là bị mốc meo cả rồi.

-Không thể nào, đây là Phỉ Thúy sao?

Lưu Cương há miệng to, vẻ mặt dị thường khoa trương. Phỉ thúy vật phẩm trang sức vô cùng tinh mỹ thì hắn cũng biết rồi. Nhưng trong ấn tượng của Lưu Cương đại đa số phỉ thúy đều màu xanh lục, màu hồng và vàng cũng từng gặp qua rồi. Nhưng phỉ thúy loại như khoai lang thế này, đó chính là lần đầu hắn nhìn thấy.

-Đây chính là phỉ thúy, nhưng mà không có cắt đi hết lớp vỏ ngoài của nó, lợi dụng màu sắc của lớp vỏ ngoài mà điêu khắc phỉ thúy bên trong giống như khoai lang. Chạm trổ phi thường tinh mỹ, giống như đúc à, đúng là rất khó mà có được.

Lý Dương khẽ thở dài, hiện tại chạm trổ mà có thể được Lý Dương khen khẳng định là một thứ tốt, những chạm trổ bình thường còn không lọt vào mắt Lý Dương được.

-Thật đúng là Phỉ Thúy, Phỉ Thúy mà còn có thể làm ra hình dạng này, thực rất thần kì rồi.

Lưu Cương tỉ mỉ nhìn kĩ một hồi, rốt cuộc cũng xác nhận khối “Khoai lang bị mốc meo” này chính là phỉ thúy. Lưu Cương lần đầu tiên thán phục với đồ ngọc được chạm trổ này.

-Phỉ thúy còn nhiều thứ thần kỳ hơn nhiều, ví dụ như phỉ thúy vịt nướng, phỉ thúy cải trắng được cất giấu ở trong nhà bảo tàng Cố Cung Đài Loan vậy. Tất cả đều thực sự giống như thật, đặc biệt là phỉ thúy cải trắng, nếu cầm trên tay mọi người nhìn thấy đều cho rằng đó là một viên cải trắng.

Ngô Hiểu Ly nói theo một câu, Lý Dương đồng ý gật đầu, chỉ tiếc phỉ thúy vịt nướng cùng phỉ thúy cải trắng này Lý Dương còn chưa được nhìn thấy qua.

-Cậu có thể đưa cái phỉ thúy khoai lang này cho chúng tôi xem một chút được không?

Lý Dương chỉ vào bên trong quầy hàng nói với người bán hàng rằng. Phỉ thúy khoai lang đúng là Lý Dương rất thích thú, tác phẩm điêu khắc như vậy tới bất luận nơi nào cũng đều là tinh phẩm.

Người bán hàng do dự một chút, cuối cùng đi tới trong quầy lấy đồ vật đó mang lên trên quầy hàng. Người trước mắt này tuy rằng trẻ tuổi, nhưng là khách nhân của ông chủ, yêu cầu của hắn mình phải tận lực thỏa mãn thì tốt hơn.

-Thì ra là dùng hoa ép hoa, ép thật là tốt, ép thật là chuẩn, thảo nào mới giống thực như vậy.

Nhìn một hồi, Lý Dương không ngừng gật đầu tán thưởng, chạm trổ tốt Lý Dương đã từng gặp qua rất nhiều, vô luận là Chu Diệp làm chu phảng, hay là Tử Cương Ngọc chân chính, Lý Dương đều đã gặp qua rồi. Khối điêu khắc khoai lang này tuy rằng kém hai người, nhưng cũng mang nét đặc sắc riêng, nếu nói riêng về chạm trổ mà nói, tuyệt đối thuộc về cấp đại sư.

-Thì ra ngài là một đại hành gia.

Người bán hàng trẻ tuổi kinh ngạc nhìn Lý Dương, hoa ép xuống hoa là một loại kỹ thuật chạm ngọc. Đồ ngọc chế bằng cách này có văn sức rất nhỏ và tinh mịn, thủ pháp mài chế bên ngoài để phụ trợ. Thủ pháp này người bình thường không có khả năng làm được.

-Hành gia thì chưa nói, chỉ là gặp qua nhiều một chút thôi.

Lý Dương cười khổ lắc đầu, về kỹ thuật chạm ngọc thì hắn mới chỉ biết gần đây. Trước đây cũng không coi trọng phương diện này, khi tâm tình cải biến mới nghiên cứu học tập. Vô luận là đồ ngọc hay đồ cổ gì khác, Lý Dương hiện giờ đề cảm giác mỗi một chủng loại đều bác đại tinh thâm. Hắn trước đây, có lẽ mới chỉ học được chút da lông, mà có lẽ ngay cả da lông cũng không hiểu hết.

Tỉ mỉ nhìn lại vài lần, Lý Dương gật đầu nói:

-Hoa ép xuống hoa vốn là một loại kỹ thuật điêu khắc chạm rỗng. Vị đại sư này có thể vận dụng kỹ thuật này vô cùng xảo diệu lên mặt trên của phỉ thúy khoai lang này. Nó có tác dụng đánh lừa con mắt người nhìn. Nếu không có cảm giác văn sức của loại kỹ thuật hoa ép xuống hoa này, sợ rằng phỉ thúy khoai lang này cũng không có hiệu quả như vậy.

-Nói rất hay, chàng trai này nhìn không lớn, nhưng rất khá đi.

Một thanh âm già nua đột nhiên truyền tới, Lý Dương cùng Lưu Cương vội vàng quay đầu sang. Trong đại sảnh đột nhiên xuất hiện một lão nhân râu tóc bạc phơ đứng từ lúc nào không biết đang nhìn bọn họ mỉm cười. Tay phải của ông còn đang vuốt vuốt chòm râu bạc của mình.

Lưu Cương rất cảnh giác xê dịch cước bộ, đứng ở vị trí phòng thủ cùng công kích tốt nhất. Lão nhân này thoạt nhìn phi thường giả cả, nhưng lại cho hắn một cảm giác nguy hiểm. Nếu là người bình thường mà nói nếu tới gần hắn khẳng định có thể phát hiện ra. Nhưng lão nhân đã tới trước mặt bọn họ ba thước mà Lưu Cương không hề có cảm giác gì cả. Việc này làm Lưu Cương kinh ngạc đồng thời càng thêm thận trọng.

:73: :73: Mọi người vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511--Goi-Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99:


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.