Mã Tuấn Đào đang ngồi thành thực trước mặt một ông lão mặt áo luyện công màu trắng, còn thành thực hơn so với trước mặt ba của y.
Ông lão trước mặt, trên danh tiếng trước đây mải mai không bằng ba của y, còn bây giờ, càng là một tông sư duy nhất giới ngọc thạch, sức ảnh hưởng hơn của Phỉ Thúy Vương ba của y.
Ông lão trước mặt Mã Tuấn Đào, chính là Trần Vô Cực.
Chầm chậm, Mã Tuấn Đào đem ý đồ của mình nói ra, tới Yết Dương, bất luận là vì ba của mình, hay vì quan hệ của Lý Dương, y cũng nên đến nhà thăm viếng.
Chỉ là thăm viếng, Mã Tuấn Đào không nghĩ tìm Trần Vô Cực giúp đỡ.
Tất cả vấn đề xây dựng nhà máy ngọc khí, y đều có thể giải quyết, hơn một năm trước, y có quen một người của cục chiêu thương Yết Dương, cũng đầu tư lớn giống như bọn họ, đến Yết Dương nhất định là hoan nghênh.
Y đến thăm Trần Vô Cực, đơn thuần chỉ là đến thăm viếng.
- Ông Trần, làm phiền ông rồi, tôi đi trước.
Ngồi một hồi, Mã Tuấn Đào ngồi dậy từ giã, Trần Vô Cực cũng nhiều lần mời lại, Mã Tuấn Đào đến Yết Dương không phải là đi chơi, còn có việc chính phải làm.
Đích thân Trần Vô Cực tiễn Mã Tuấn Đào ra khỏi cửa, nhìn theo Mã Tuấn Đào lên xe đi xa.
Mãi đến khi chiếc xe không còn thấy nữa, Trần Vô Cực mới chậm rãi cười, nụ cười này càng lúc càng sâu.
Lý Dương muốn xây dựng nhà máy ngọc khí ở Yết Dương, đối với ông mà nói cũng là một tin tức tốt, Lý Dương có sản nghiệp ở chỗ này cũng tốt, càng thích hợp để theo ông học chạm ngọc.
Đối với Lý Dương, Trần Vô Cực không giống như sư phụ khác, rất nghiêm khác quản lý, phải thường xuyên theo ở bên cạnh mình.
Trần Vô Cực nếu bỏ mặc Lý Dương, Trần Vô Cực rất rõ, loại thiên phú này của Lý Dương là không thể ràng buộc, càng ràng buộc ngược lại hiệu quả càng kém, cứ để mặc tự Lý Dương sẽ từ từ tiến bộ, nói không chừng sẽ có kết quả ông cũng không ngờ tới.
Cái này cũng giống như Thái Cực Quyền, ban đầu ông muốn giữ Lý Dương ở bên cạnh mình, nói không chừng Thái Cực Quyền của Lý Dương bây giờ chỉ luyện tới mức sơ cấp.
Rời khỏi nhà của Trần Vô Cực, Mã Tuấn Đào cũng nặng nề thở ra.
Tông sư không hổ là tông sư, áp lực cảm nhận được trên người Trần Vô Cực, còn ghê gớm hơn ba của mình, Lý Dương mở nhà máy ngọc khí không làm phiền phức Trần Vô Cực, điểm này Mã Tuấn Đào cũng biết, cho nên y không muốn ở lại chỗ của Trần Vô Cực lâu.
Lấy lại tâm trạng, ngồi trên xe Mã Tuấn Đào mở sắp tư liệu ra trước mặt, trên mặt là mấy chỗ mặt bằng, y cũng có ý đầu tư, người của cuộc chiêu thương liền giúp y làm.
Đầu từ mấy tỷ, làm tốt một chút, cũng là chiến tích của bọn họ.
- Được rồi, tiến hành thôi!
Lật Thành là huyện gia cũ, dưới sự giúp đỡ của Lý Dương Lưu Cương và Hải Đông, cái kệ sách này rất nhanh được làm sạch.
Vương Giai Giai đi vào phòng bếp, giúp mẹ làm việc, Lý Dương trở về nhà, bữa cơm vốn chuẩn bị nhất định không đủ, Hà Ái Linh vui mừng lấy ra một món đồ từ trong hộp, tự tay làm một bữa cơm trưa phong phú.
Giá kệ sách này rất lớn, phòng của Lý Dương cũng không nhỏ, bên phòng khách vừa đúng để món đồ, sau khi đặt vào, còn có vẻ thích hợp.
Điều này làm Lý Quân Sơn khen ngợi Lý Thành mấy câu, nói y rất tinh mắt, Lý Thành cứ luôn miệng cười.
Dưới sự khuyên bảo của Lý Dương và Lý Thành, từ lần từ Bắc Kinh trở về Lý Quân Sơn luôn đem cái kệ sách này ra để trước mặt, tuy không có bày ra, nhưng cũng thêm có chút không khí cổ xưa, sau đó được Lý Quân Sơn đem cất lại, sợ xảy ra vấn đề gì.
Lý Dương không ngừng tính toán cả căn phòng, trong lòng đang thầm suy nghĩ.
Chỉ là thêm một chiếc kệ sách, trong phòng cũng không có thay đổi nhiều, muốn mang không cổ xưa, phải trang trí lại một chút.
Trang trí lại không phải là sửa lại, chi phí cũng không nhiều, về phương diện này chính Lý Dương không làm được, về Trịnh Châu tìm công ty thích hợp thì có thể làm được, cũng tốn không bao nhiêu tiền, Lý Dương tin, ba mẹ bây giờ sẽ không phản đối chuyện này.
Nhưng thật ra cửa sổ Lý Dương vốn cũng định đổi, đổi để an toàn một chúng, như vậy thì phải cần vệ sĩ chuyên nghiệp, mấy người bọn Triệu Vĩnh thì được, bọn họ làm, còn tốt hơn so với công ty bảo vệ bình thường làm.
Cách nghĩ này, trước đây quả thật Lý Dương đã nghĩ qua, vẫn một thời gian, lần này trở về đúng lúc cùng làm.
Bữa cơm rất phong phú, Phương Thục Cầm và tiểu Thuận Thuận cũng đã trở về, cả nhà vui vẻ cùng ăn một bữa cơm, đặc biệt là Lý Quân Sơn và Hà Ái Linh trên mặt hai ông bà cũng không thiếu nụ cười.
Thành tựu của con cái rất cao, có thể trở về ăn cơm, họ đã rất mãn nguyện rồi.
Họ đối với con cái cũng không có yêu cầu gì cao, họ muốn, kỳ thực là những chuyện đơn giản, thường trở về nhà cùng ngồi lại là được.
- Anh, công việc làm ăn ở trường học thế nào rồi?
Ăn cơm xong, mọi người đều tụ tập lại ở phòng khách nói chuyện, Lý Dương tùy ý hỏi một câu.
- Làm ăn rất tốt, trường của chúng ta bây giờ có hơn hai ngàn học sinh, hiệu quả và lợi ích vô cùng khả quan, nhưng tăng thêm mấy ký túc xá và trường học, tiền kiếm được cũng không để dành được bao nhiêu.
Lý Thành liền nói, trước tiên phải dốc sức cho sự phát triển, cũng là ý kiến chung của cả y và Lý Quân Sơn, Lý Dương nói là có cổ phần trong trường học, thật ra từ trước đến giờ không có hỏi chuyện, hơn nữa bọn họ cũng biết giá trị thân phận của Lý Dương bây giờ dần dần cũng không kiên trì vào chuyện này nữa.
Nhưng Lý Dương hỏi rồi, Lý Thành cũng liền giải thích một chút.
Lý Dương lại gật đầu, cười nói:
- Phát triển là tốt, tin rằng trường học trong tay anh và ba, nhất định sẽ càng ngày càng phát triển.
Trường học này, là ba Lý Dương dùng cái ông hút thuốc để đổi lấy
Cái ống hút thuốc đó, là khoản tiền lớn mà lần đầu tiên Lý Dương có được, nhưng cho dù không có ống hút thuốc, Lý Dương cũng có thể kiếm đủ tiền, để mở ra cho ông.
- Cái này thì em cứ yên tâm nhé!
Lý Thành cười nói, trên mặt còn lộ ra sự tự tin, không khác được.
Mở trường học tuyệt đối là kiên quyết của y, trường này trong vòng mấy năm đã phát triển lớn mạnh thế này, phần lớn là công của y.
Hai vợ chồng Lý Quân Sơn thấy hai anh em nói chuyện, trên mặt lúc nào cũng cười mãn nguyện.
Hai đứa con trai, bây giờ đã ra làm ăn, bọn họ sống kiếp này cũng đáng, nếu đứa con nhỏ cũng kết hôn, đợi đứa nhỏ kết hôn rồi có con họ sẽ không còn gì để lo lắng.
Lúc đó, họ mới thật sự hưởng hạnh phúc, cuộc sống của họ như vậy, đã rất nhiều bạn bè già thầm ngưỡng mộ ao ước.
- Ba, đây là cái gì?
Tiểu Thuận Thuận đột nhiên chạy ra, trên tay còn cầm tấm thiệp màu vàng, thiệp mời rất đẹp, cũng rất xa hoa.
- Đây là thiệp mời, con đọc chữ trên đó đi!
Lý Thành kéo tiểu Thuận Thuận ôm vào lòng, cuộc sống của Lý Thành bây giờ và mấy năm trước có nhiều thay đổi lớn, y bây giờ, cũng không có gì lo lắng nhiều.
- Có cái gì mời, cái gì, Lý Thành...
Tiểu Thuận Thuận mở thiệp ra, chăm chú đọc, vợ chồng Lý Thành đều là giáo sư, chữ mà tiểu Thuận Thuận biết nhiều hơn các bạn khác của nó ở trường, nhưng cũng không thể nào đọc được tất cả các chữ trên thiệp.
Dù sao nó cũng còn quá nhỏ.
- Vương Trác?
Lông mày của Vương Giai Giai bỗng nhiên giật mạnh, trong tấm thiệp mời có hai cái tên rất quen thuộc, Vương Trác, Trần Đan, cô còn nhớ, hôm trước đã gặp đôi thanh niên trẻ đó ở công ty châu báo An thị, chính là cái tên này.
Bọn họ còn mời Lý Dương, nhưng lại không phát thiệp.
- Vương Trác, là phó cục trưởng thường vụ của cục giáo dục rất trẻ tuổi, phía trên có người, Trần Đan là cô giáo nhất trung, là đồng nghiệp của chị dâu em, bọn họ kết hôn, nên gửi thiệp mời cho bọn anh.
Vương Giai Giai nói nhỏ nói nhỏ bị Lý Thành nghe thấy, liền cười giải thích, Lý Thành cũng không nghĩ nhiều như vậy.
Lý Thành hôm nay, cũng là một nhân vật có địa vị ở Lật Thành, tài sản của trường học đã hơn cả triệu, phó cục trưởng cục giáo dục kết hôn, y nhất định sẽ được mời.
- Thì ra là một phó cục trưởng!
Vương Giai Giai nhẹ gật đầu, chẳng trách còn trẻ thế này mà kiêu ngạo như vậy, ở một tiểu trấn, trẻ thế này làm đến phó cục trưởng không hề dễ, càng đừng nói vị trí cục trưởng giáo dục tốt như vậy, còn là một thường vụ.
Lý Thành lập tức nói tiếp:
- Đúng vậy, nghe nói ba của y là bí thư huyện ủy của huyện khác, chú của y là Hoa Kiều hải ngoại, rất có tiền, gia đình tốt, hai thế hệ làm quan, lại có tiền, cũng nhanh bò lên một chút.
Lý Thành nói xong, đột nhiên lại ngậm miệng, mở to mắt, nhìn Vương Giai Giai lo lắng.
Hai thế hệ làm quan, nói ra hai thế hệ làm quan Vương Giai Giai còn lợi hại hơn Vương Trác, ba của Vương Trác là bí thư huyện ủy, trước mắt ba của Vương Giai Giai còn hơn thế nữa.
Đừng nói ba của Vương Giai Giai, chính chú của cô, bây giờ là một tay trong thành phố Minh Dương, quan hệ gia đình này Lý Thành sớm đã biết, nhưng không ai nói ra ngoài.
Tính của Lý Quân Sơn và Lý Thành, đều là người có tính tự cao như vậy.
Vương Giai Giai không để ý, lại nghĩ ngợi chủ động bắt chuyện với Lý Dương, hỏi:
- Trần Đan đó, cô ấy có phải có thân thế gì không?
- Trần Đan là con gái của huyện trưởng Trần, nghe nói là bọn họ quen nhau trước, còn là bạn học, thời đại học có nói chuyện yêu đương.
Lý Thành hơi thở dài, Vương Giai Giai không để ý thì tốt rồi, thân thế gia đỉnh của Trần Đan cũng không đơn giản, huyện trưởng Trần là phó huyện trưởng của huyện Lật Thành, Lý Thành cũng có qua lại với ông.
Một bí thứ huyệt ủy, một phó huyện trưởng, hai nhà cũng xem là môn đăng hộ đối.
- Anh hai, hôn lễ của bọn họ, anh chị có đi không?
Lý Dương bỗng nhiên hỏi một câu, nếu Trần Đan mời hắn, hôn lễ này hắn cũng nên đi, cũng phải mang theo tiền lễ, đây là tập tục của quê nhà.
Nếu Lý Thành muốn đi, đúng lúc nhờ y mang đi, hôn lễ này hắn không cần tham gia.
- Đi, làm sao mà không đi, một phó huyện trưởng, một phó cục trưởng cục giáo dục, không đi tự mình trói chân mình à!
Lý Thành nhẹ lắc đầu, quan hệ của y với Vương Trác cũng không thân lắm, nhưng chuyện này không thể tránh được, không chỉ phải đi, còn phải có cái bao đỏ lớn, ai bảo người ta là quản hiện.
Quan huyện không phải là quản hiện, cũng được xem là một thường tình trong nước.
- Vậy vừa đúng lúc, nếu đi...
- Lý Dương chúng ta cùng đi đi!
Lý Dương vừa định nói chuyện nhờ y mang giúp tiền lễ, Vương Giai Giai đột nhiên cắt đứt lời nói của hắn, cười nói một câu, Lý Dương nhìn Vương Giai Giai kinh ngạc, cuối cùng gật đầu.