Xuống xe, mấy người lập tức vào khách sạn, Hà Kiệt và Mã Thế Vĩ không được khỏe, cần nghỉ ngơi một lúc.
Thạch Cần và Đườn Tiếu Tiếu thì đỡ hơn một chút, nhưng đều có vẻ mệt mỏi, bọn họ không có được cơ thể tốt như Cao Phong, Lưu Cương.
Biểu hiện của Lý Dương thật khiến cho người ta có chút giật mình, sau khi xuống xe tinh thần hắn có vẻ rất tốt, chủ động giúp đỡ khuân đồ vào trong khách sạn, không một chút bộ dáng như phản ứng cao nguyên.
Hà Kiệt ngủ thẳng tới sáu giờ chiều, nghỉ ngơi một hồi cuối cùng cũng lên tinh thần, đã khá quen với khí hậu cao nguyên Lạp Tát.
Ăn xong bữa cơm chiều đơn giản trong khách sạn, bảy người Lý Dương cùng với Triệu Vĩnh ra ngoài, đi chợ đêm Lạp Tát.
Đội đặc chủng đó ngoài Triệu Vĩnh ra không có ai ở khách sạn, tất cả đều tập trung trong thành đợi lệnh, trong thành này bình thường không có nguy hiểm gì, cho dù có, đội đặc chủng đó cũng không thể tới trong một khoảng thời gian ngắn.
- Người ta nói đi bộ thực khổ, cuối cùng lần này mình cũng cảm nhận được.
Đi trên con đường phồn hoa nhất Lạp Tát, Hà Kiệt rất cảm thán nhận xét, hắn mặc một cái áo khoác rất dày, bên trong còn mặc áo lông, chênh lệch nhiệt độ ngày và đêm ở Lạp Tát rất lớn, lúc này thời tiết có thể lạnh như Bắc Kinh thậm chí có thể lạnh hơn.
- Đi bộ đúng là rất khổ, nhưng Tây Tạng cũng là đất hoang chưa khai phá, nếu còn cơ hội nhất định tôi còn muốn đến.
Nói những lời này đương nhiên là Mã Thế Vĩ, hôm nay hắn là người bị phản ứng cao nguyên mạnh nhất, cho tới tận bây giờ vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, sắc mặt bây giờ vẫn còn trắng bệch.
- Mã Tiến sĩ, anh nói thật sao?
Hà Kiệt nhịn không được hỏi một câu, còn nhìn nhìn hắn.
- Đương nhiên, Tây Tạng hoang vắng không người, nhưng thời cổ đại cũng rất huy hoàng, những tên trộm mộ cũng rất ít đến thăm nơi này, hơn nữa đây thực sự là đất hoang, nếu dùng đúng cách, lại có thêm chút may mắn không chừng có thể tìm được một vài mộ táng cổ đại quý giá.
Mã Thế Vĩ gật gù, khi nói chuyện có vẻ có chút hưng phấn. Kể ra hắn cũng khéo ngọt nhạt, nhưng thực sự rất tâm huyết với công việc của mình. Không có sự cố chấp này hắn cũng không có khả năng có được thành công như vậy.
- Không sai.
Nửa phút sau Hà Kiệt mới gật gật đầu, ấn tượng của hắn về Mã Thế Vĩ lại có chút thay đổi.
- Tinh thần chuyên nghiệp của Mã Giáo sư thực khiến người ta khâm phục.
Lý Dương cũng cười cười, trên đường hắn đã cùng Mã Thế Vĩ nói một ít chuyện chuyên môn, khi nói chuyện còn giơ ngón cái tán thưởng.
- Ha ha, Lý tiên sinh quá khen rồi, đây chỉ là công việc của tôi thôi.
Mã Thế Vĩ cười lớn một tiếng, Thạch Cần và Đường Tiếu Tiếu đều không lên tiếng, Đường Tiếu Tiếu tò mò nhìn phong tình dân tộc Tạng xung quanh, Thạch Cần thì không.
Đôi khi tiêu sái tiến lên xem một vài tác phẩm nghệ thuận, đôi khi lại dùng Tàng ngữ hỏi chuyện một chút dân bản xứ.
Vòng vo một hồi, mấy người lại đi tới một con phố nhỏ rất ít người, đây là một con phố dân tộc nổi tiếng ở Lạp Tát, trước kia Thạch Cần đã tới một lần, lần này đến đây cũng là được hắn dẫn đến.
Trong con phố dân tộc cũng không phải đều là người Tạng, còn có một vài tác phẩm của người Hán, đường lớn rất dài, dài chừng ba bốn dặm, bất quá lại không rộng lắm, cũng không khác đường dành riêng cho người đi bộ mấy, nghiêm túc mà nói nơi này coi như là một con đường dành riêng cho người đi bộ, căn bản là không xe nào vào được.
Cũng may đèn đón cũng không tệ, cả hàng nào cũng mở sáng lóa đèn huỳnh quang, khiến cho nơi này thoạt nhìn giống như ban ngày.
- Đây là cái gì?
Đột nhiên Đường Tiếu Tiếu dừng lại, chỉ chỉ mấy thứ bên ngoài cửa hàng, người cô ta hỏi chính là Hà Kiệt, trong số những người này chỉ có mỗi Hà Kiệt là có thể được cho là người quen của cô.
- Này, Lý Dương, đây là cái gì?
Sắc mặt Hà Kiệt có vẻ hơi xấu hổ một chút lập tức đã khôi phục lại bình thường, đá quả bóng lại cho Lý Dương, trước mắt hắn là một thứ vừa giống một bức tranh lại vừa giống tranh thêu, hắn thực không biết là cái gì.
Nếu là người thường có lẽ sẽ đoán thử một chút, nhưng Hà Kiệt sẽ không, kinh nghiệm quan trường đã làm cho hắn rất cẩn thận, nếu không chắc chắn tuyệt đối sẽ không nói gì.
-Đây là đường tạp, một hàng mỹ nghệ của dân tộc Tạng.
(Đường tạp là một loại tranh vẽ trên vải bố hoặc giấy của người thổ phiên. Có thể search hình trên google với chữ 唐卡)
Lý Dương nhẹ giọng nói một câu, còn bước lên cẩn thận thưởng thức một vài đường tạp trưng bày bên ngoài.
Thực ra đường tạp là một loai tranh vẽ của người Tạng, chủ yếu bức tranh này ban đầu được vẽ trên vải hoặc chỉ, sau đó bồi lên lụa, thoạt nhìn có chút giống như tranh thêu, bất quá khác xa tranh thêu.
Dụng cụ để đường mang rất nhiều hơi thở của dân tộc Tạng, nội dung bức tranh chủ yếu là về cuộc sống, phong cảnh và tôn giáo, đường tạp về tôn giáo thậm chí còn được thỉnh lạt ma niệm kinh vào mới được sử dụng.
Trên con đường này bày rất nhiều tác phẩm đường tạp trên cỏ du khách tới Lạp Tát nếu thích có thể mang một vài đường tạp này về, coi như là một đặc sản của Lạp Tát.
- Lý tiên sinh nói đúng, đó đều là Đường tạp, tôn giáo chiếm đa số, bất quá những bức tranh về Phật mà chưa được lại ma niệm thêm còn không được coi là đường tạp chân chính.
Thạch Cần đột nhiên cười cười nói thêm vài câu, mấy người đều quay đầu lại kinh ngạc nhìn hắn.
Dọc đường, chỉ có người khác hỏi đến Thạch Cần mới nói, chưa bao giờ chủ động nhiều chuyện, đây là lần đầu tiên hắn chủ động phát biểu.
- Tiến sĩ Thạch có thể giảng giải thêm một chút không, để chúng tôi cũng có thể mở mang chút kiến thức.
Ánh mắt Lý Dương sáng lên, nhỏ giọng hỏi một câu. Hắn biết đường tạp là vì đồ cổ, thời cổ đại có rất nhiều đường tạp lưu lại, giá trị cũng không thấp, nếu đặt một đường tạp cổ đại trước mặt Lý Dương khẳng định hắn có thể nhận ra, nhưng hiện đại thế này thì khó nói lắm.
- Thực ra rất đơn giản, những đường tạp đã được lạt ma niệm vào đều có dấu hiệu của lạt ma, trên mặt những đường lạp này đều không có dấu hiệu.
Thạch Cần cười nhẹ giải thích, hắn đã nghiên cứu văn hóa Tây Tạng rất sâu, đây chỉ là kiến thức bình thường.
- Dấu hiệu? Thỉnh hòa thượng niệm kinh thôi cũng có dấu hiệu sao?
Sắc mặt Đường Tiếu Tiếu có chút tò mò, lại hỏi, còn tiến lên cẩn thận xem một bức đường tạp thái dương và phật tượng đức thích ca mâu ni.
- Đường tiến sĩ nhầm rồi, cô nói là khai quang. Thực ra khai quang cũng không khác với dấu hiệu lạt ma thêm vào nhiều lắm, thực sự khai quang là phải có dấu hiệu của lạt ma để lại. Có điều nhiều chùa miếu trong nước chúng ta cũng buôn bán mà không ai chú ý tới điểm này.
Thạch Cần cười cười lại nói tiếp:
- Hòa thượng theo như lời cô nói cũng đúng. Trong mắt người thường, hòa thượng Tây Tạng là lạt ma, thực ra không phải, ở Tây Tạng chỉ có cao tăng mới có thể xưng lạt ma, vừa thu giới xuất gia gọi sa di, sa di không có tư cách niệm vào đường lạp.
- Ngoài ra, định nghĩa lạt ma trong Phật giáo Tây Tạng vẫn rất nghiêm khắc, trước mắt chính là cung điện Potala cũng không có nhiều lạt ma thực sự, đại bộ phận đều là sa di mới thụ giới học tập, muốn gọi là lạt ma thì phải có thành công nhất định trên Phật pháp. Ẩn ý trong cái tên lạt ma ở đây chính là nói về người bác học đa tài.
Thạch Cần nói thếm, mọi người xung quanh đều gật gù, hiểu biết của bọn họ về Tây Tạng còn thua xa vị tiến sĩ hai bằng trước mắt này, đây mới là chuyên gia thực sự.
- Hiểu rồi.
Đường Tiếu Tiếu khẽ gật đầu, lại tiếp tục đi tiếp, ở bên đường, rất nhiều đường tạp không được lạt ma niệm thì Đường Tiếu Tiếu không có hứng thú, niềm kiêu hãnh từ nhỏ của cô là mọi thứ cô chọn đều phải tốt nhất.
Con phố này rất dài, càng đi càng thấy nhiều người qua lại, đủ loại liên tiếp, ngoài một vài đặc sản của dân tộc Tạng còn có rất nhiều đồ của dân tộc Hán, thậm chí còn có cả kèn ốc biển gì đó ở đây.
Đi một hồi, Lý Dương có cảm giác nơi này như một cái chợ bán sỉ nho nhỏ, rất nhiều đồ, cũng rất loạn.
Đi không xa, đột nhiên Mã Thế Vĩ dừng lại, ở đây có một con sư tử nho nhỏ tinh tế đặt trước cửa tiệm của người Hán
Thời cổ đại ở đây, có rất nhiều đại tộc hào môn và nha môn quan phủ Trung Nguyên đều thích đặt hai con sư tử trước cửa nhà, địa vị càng cao, nha môn càng lớn thì sư tử cũng càng lớn, điều này cơ hồ đã trở thành một điều đặc sắc ở đây.
Hiện nay, con sư tử này còn nhỏ hơn nhiều con sư tử lớn trên TV, chỉ cao hơn mười thước, trên đá còn có một vài vết xước, mặt khác những điểm điêu khắc cũng có chút dấu vết hư hao, còn có một ít bụi đất, thực không có gì đáng để mắt tới.
Mã Thế Vĩ dừng lại, những người khác cũng dừng lại theo, Lý Dương nhìn con sư tử này cũng hơi sửng sốt, cũng ngồi xổm bên cạnh Mã Thế Vĩ.
Con sư tử này thật không tốt, nhưng đúng là cũng đã bị ăn mòn nhiều, cụ thể thời đại nào Lý Dương còn không nhìn ra, quan trọng là con sư tử đá này tạo hình rất cổ quái.
Con sư tử này không giống với sư tử Trung Nguyên, rõ ràng cái đầu có khác biệt, có vẻ giống long sư hơn, hơn nữa, con sư tử đá này không có đuôi, lưng còn có chút dấu vết như là vảy.
- Lý tiên sinh, về giám định thì anh là chuyên gia, anh có thấy cái gì không?
Mã Thế Vĩ ngẩng đầu cười ha hả hỏi Lý Dương, chính hắn cũng nhìn ra vấn đề, nhưng khác với Lý Dương, hắn nhìn với góc độ chuyên môn.
- Thấy thì cũng thấy được một chút, phỏng chừng cũng không hơn Mã giáo sư.
Lý Dương cười khẽ lắc lắc đầu, lại phát động khả năng đặc biệt, khả năng đặc biệt này của hắn không có sai lầm, trăm lần trăm đúng, trong tình huống không biết niên đại nào như thế này, dùng sự hỗ trợ không có sai lầm này là lựa chọn tốt nhất.
Dù sao Lý Dương cũng là tổng chỉ huy nhiệm vụ lần này, hắn cũng không muốn mình bị người khác xem thường, bị một vấn đề nho nhỏ làm khó.
Hình ảnh lâp thể phủ lấy con sư tử nhỏ, đồng thời cũng bao vây luôn cả cửa hàng xung quanh, đột nhiên Lý Dương kinh ngạc quay đầu nhìn cửa hàng, hắn không thể ngờ, ở trong một cái chợ toàn hàng nghệ thuật này lại có thể nhìn thấy một thứ đồ cổ chân chính.
- Lý Dương, con sư tử nhỏ này có phải có vấn đề gì không? Nếu anh nhìn ra cái gì thì nói một câu xem nào.
Hà Kiệt cũng tới gần, rất hứng thú hỏi Lý Dương, đi theo Lý Dương sẽ gặp may mắn, điều này Hà Kiệt đã sớm tin chắc không nghi ngờ. Nói không chừng con sư tử nhỏ này lại là một bảo bối tốt khó gặp ấy chứ.
- Không sai, tôi nói một chút, con sư tử nhỏ này không phải đồ hiện đại, hẳn là vật ở Tây Vực thời kỳ 800 năm trước Tống triều, xem lớp bụi ở trên, hẳn là con sư tử đá này xuất hiện không được bao lâu.
Lý Dương cười cười, chỉ chỉ vào con sư tử đá này thong thả nói, 800 năm lịch sử khẳng định là có. Trên con sư tử đá này có tới mười bốn lỗ ống kính màu vàng nhạt, theo như thời gian của lỗ ống kính mà đoán thì chắc khoảng từ tám trăm bốn mươi năm tới chín trăm năm trước đó.
-o0o-
:73: :73: Mọi người vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511--Goi-Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99: