Chính là bởi vì hai điểm này, khiến rất nhiều chuyên gia đều có thể nhìn lầm, coi món đồ sứ này trở thành chế phẩm Dân Quốc.
Dù sao các nhà giám định, đều rất cẩn thận, có một chút là không ổn, bọn họ cũng sẽ không coi là thật, lại càng không cần phải nói đồ sứ này có chứa hai điển hình đặc thù thời Dân Quốc.
- Trời cao đất rộng, có đủ những điều lạ!
Ông chủ Lưu lại cảm khái một câu, lúc này, hắn không còn có gì hoài nghi cái bình này.
Chẳng qua một món bảo bối tốt, để cho hắn bán rẻ, chớp mắt lại dùng nhiều tiền mua về, trong lòng đều có một chút không thăng bằng, nhưng nghĩ tới bảo bối này là Lý Dương phát hiện, hắn thấy không thăng bằng liền tiêu thất.
Lý Dương chính là quảng cáo sống, chuyện này truyền đi, đối việc buôn bán của hắn tuyệt đối sẽ có trợ giúp rất lớn.
Hạ Kế Hải có chút hâm mộ nhìn ông chủ Lưu một cái.
Thi truờng đồ sứ Thận Đức Đường rất tốt, giá trị cao nhất, cái bình hồ lô này lại lớn như vậy, tuyệt đối là tinh phẩm hiếm có.
Sáu mươi vạn, không tính cao, huống chi sáu mươi vạn này cũng không phải ông chủ Lưu bỏ tiền mặt, có bốn mươi vạn là dùng đồ vật này nọ để làm trao đổi, bốn mươi vạn kia, khi ông chủ Lưu mua thì chỉ mất hơn hai mươi vạn, như vậy tính ra, tương đương hắn mất bốn mươi mua được cái bình này.
Hạ Kế Hải sở dĩ biết được rõ ràng như thế, là bởi vì khi mua số đồ này hắn cũng ở đó, được ông chủ Lưu nhờ đi hỗ trợ.
Nhưng trong tiềm thức của hắn, cũng không ngờ đến chuyện Lý Dương kiểm lậu, đây là khả năng của Lý Dương, năng lực này, bọn họ lại nghĩ là dựa vào nhãn lực mà có.
Cầm bình hồ lô, ông chủ Lưu lại nở nụ cười.
Trong lòng hắn âm thầm tự giễu, gần đây vì muốn kiếm thêm nhiều bảo bối về cửa hàng, hắn đã mất nhiêuhảo trấn trụ mặt tiền cửa hàng, luô công sức và tiền của. Nhưng hắn lại không biết, bảo bối vẫn ở trong cửa hàng của mình, đáng tiếc chính hắn không nhìn ra, có bảo bối mà không nhìn được, mãi cho tới hôm nay Lý Dương đến, mới khiến cho món bảo bối này không bị long đong nữa.
Nghỉ ngơi một chút, tin về Kính Đường Trai đã được truyền đi, những bảo bối của Lý Kiến Nghĩa đã được thu hồi khá đủ.
Lý Dương từ chối nhiệt tình của ông chủ Lưu, không ở lại dùng cơm, mang theo mấy món đồ quay trở về khách sạn.
Giúp đỡ Lý Dương xếp đồ, mấy người kia thấy Lý Dương đi xe Cayenne, đều tặc lưỡi, lúc trước họ hiểu lầm Lý Dương, người này không chỉ còn trẻ có tiền, mà còn thực sự có bản lĩnh.
Lý Tiểu Tùng luôn luôn im lặng nhưng nó rất kính nể Lý Dương, dần dần biến thành sùng bái.
Trước đây Tiểu Tùng thường xuyên cùng ông nội đi mua đồ cổ, nhưng mỗi lần nó chỉ thấy ông nội mất tiền, không thấy ông được tiền, hôm nay Lý Dương cũng là đi ra ngoài mua đồ, nhưng hắn không tốn một phân tiền, còn buôn bán lời hơn mười vạn, đây là sự chênh lệch.
Tiểu Tùng tuổi cũng không nhỏ, thấy chuyện này, tâm trí dần dần cũng quen, trong lòng âm thầm coi Lý Dương trở thành tấm gương, tương lai, nhất định phải làm người giống Lý Dương.
Chín mươi bảy món đồ được thu về, tạm thời đặt ở trong cửa hàng nhỏ, buổi trưa ăn đơn giản chút gì đó, buổi chiều Lý Dương lại bắt đầu hành trình.
Lý Kiến Nghĩa sưu tầm được chừng hơn ba trăm món, đây chỉ là phần nhỏ trong đó, còn có hơn hai trăm món cần thu hồi lại, thời gian Lý Dương ở Thượng Hải có hạn, không thể lãng phí.
Còn lại hơn hai trăm món, phần lớn là rải rác, Lý Dương bảo Triệu Khuê cùng Hải Đông đi ra ngoài, tìm Tô Hữu Bằng, nhờ hắn hỗ trợ, quảng lưới rộng, thu đồ về càng mau chóng.
Một buổi chiều, Lý Dương lại thu hồi hơn năm mươi món, nhưng mất không ít tiền, số tiền kia Lý Dương tạm thời ứng trước, sau này sẽ bảo cô của Tiểu Tùng trả.
Những bảo bối này, có một nửa đều phải mua về với giá gấp rưỡi. Vốn là bán đấu giá, giá gấp đôi, tuyệt đối có thể nói là giá rất cao.
- Hữu Bằng, hôm nay phải cảm ơn anh nhiều!
Lý Dương bưng chén rượu, mỉm cười nói với Tô Hữu Bằng một câu, hôm nay thiên có Tô Hữu Bằng hỗ trợ, bằng không chỉ dựa vào vài người Lý Dương bọn họ, đâu có thể thu hồi nhiều như vậy.
- Lý Dương, anh vẫn khách khí, thực khách khí thì hãy kiếm cho tôi chút rượu ngon Đại Nội, ông già tôi, từng khen không dứt miệng!
Tô Hữu Bằng cười hắc hắc, tuổi hắn không lớn, nhưng thích uống rượu, các loại rượu đều thích, hắn còn bỏ năm mươi vạn đồngro mua xưởng rượu ở nước Pháp, còn rượu ngon lấy được trong đại thọ Hà lão, khi về Tô Dương thật sự không ít lần đề cập qua, đã sớm để cho hắn ngứa ngáy .
- Không thành vấn đề!
Lý Dương đáp ứng vô cùng sảng khoái, Tô Hữu Bằng lại sửng sốt, trong lòng không khỏi có chút hâm mộ đối với Lý Dương.
Hà lão đối với hắn thật sự rất tốt, nên Lý Dương mới nói có thể có rượu ngon, đủ để nhìn ra sự cưng chiều.
Đến bây giờ, Tô Dương và rất nhiều chuyên gia đều nghĩ đến hôm đó được uống loại rượu Đại Nội đặc biệt gì, Tô Hữu Bằng cũng nghĩ vậy, bọn họ căn bản không biết, rượu Đại Nội đó, muốn uống phải tìm Lý Dương, rượu này khắp thiên hạ chỉ có chén dạ quang của Lý Dương mới có thể tạo ra.
- Đến rồi!
Tô Hữu Bằng đột nhiên nói một câu, bọn hắn cùng tới tham gia tiệc rượu từ thiện, nơi này có 5 món đồ Lý Dương cần mua về.
- Tập hợp xe xịn!
Vương Giai Giai cong môi, bãi đỗ xe chỗ bọn họ dừng xe, chung quanh tất cả đều là các loại xe xịn, Lamborghini cũng có bảy tám chiếc, ở trong này, không thấy xe nào dưới một trăm vạn.
Triệu Khuê bọn họ lái xe Cayenne, ngược lại biến thành chiếc xe cực kỳ bình thường, nếu không phải trên người có thư mời, xe của bọn họ còn không được dừng ở đây đâu.
- Hôm nay không ít người tới, không phải công tử giàu có thì cũng người nổi tiếng!
Tô Hữu Bằng nhún vai, Vương Giai Giai thực không ưa những người này, cô học nghề đưa tin tức, phản cảm nhất chính là loại công tử nhà giàu ăn chơi sa đọa, nhưng cô cũng không có cách nào.
- Tô đại công tử, không phải anh cũng như vậy sao?
Lý Dương cười ha hả, nói tiếp một câu, Tô Hữu Bằng thoáng sửng sốt, lập tức lắc đầu bất đắc dĩ, nhà hắn cũng có xe xịn hơn, nhưng tiện xe của Lý Dương, Tô Dương mới sử dụng chiếc xe này.
Điểm ấy hắn cũng không để ý.
Mà Lý Dương có trêu, Tô Hữu Bằng cũng không để tam, trong lòng ngược lại còn có chút thích thú, Lý Dương vui đùa với hắn chứng minh không coi hắn là người ngoài.
Phía sau Lý Dương có bao nhiêu nhân vật khổng lồ, hắn rất rõ ràng, tính cách của hắn thoải mái không kềm chế được, nhưng vì gia tộc, có đôi khi cũng sẽ nghĩ nhiều một chút. Hà lão dù sao cũng lớn tuổi, có thể kéo được Lý Dương về mình, hơn nữa, xây dựng củng cố quan hệ, đối với bọn họ mà nói chỉ có lợi.
Lý Dương bọn họ đến một khu biệt thự, tiệc rượu tổ chức ở một tòa biệt thự lớn nhất nơi này.
Cửa chính cũng rất xa hoa, cửa còn trải thảm đỏ thật dài, phục vụ đứng tiếp khách, còn có hai thanh niên mặc lễ phục.
- Tô thiếu gia đã nể mặt, lần này tới sớm như vậy?
Trong đó, một người nhìn thấy Tô Hữu Bằng, lập tức đi tới, cười lớn đi lên định ôm Tô Hữu Bằng, kết quả bị Tô Hữu Bằng trực tiếp vươn tay chắn lại.
- Hoa thiếu gia, tôi không muốn là đồng tính nam, anh thích, hãy tìm đi tìm tiểu tử họ Ngưu đó!
Người thanh niên trẻ tuổi kia sắc mặt căng thẳng tiến đến bên tai Tô Hữu Bằng, nhỏ giọng nói:
- Cậu đừng xua đuổi tôi được không? Nếu không tôi đem chuyện lần trước công bố ra!
Tô Hữu Bằng lập tức xua tay:
- Tiểu tử, chỉ biết dùng chiêu này đe dọa người ta, tôi giới thiệu cho anh một chút!
Nói xong, Tô Hữu Bằng chỉ chỉ Lý Dương, nhẹ nói nói :
- Đây là Lý lão đệ và em gái tôi, bọn họ vừa đến Thượng Hải, tôi liền mang bọn họ đến chơi đùa !
Tô Hữu Bằng lại giới thiệu cho Lý Dương, chỉ vào người thanh niên kia:
- Đại thiếu gia tập đoàn Hoa thị, Hoa Khiếu Thiên, đừng nhìn dạng chó hình người của hắn, kỳ thật chính là Công Tử ăn chơi.
Khi hắn giới thiệu, may mắn Tô Dương không ở bên cạnh, nếu là Tô Dương ở đây, hắn khẳng định không dám nói như vậy, Tô Dương sẽ làm ầm lên, lại loạn vai vế.
- Lý tiên sinh, chào, anh là bạn của Tô thiếu gia, hắn là miệng chó không thể khạc ra ngà voi, tại Thượng Hải, có chuyện gì cứ việc tới tìm ta!
Hoa Khiếu Thiên cười ha hả chào hỏi cùng Lý Dương, Tô Hữu Bằng cũng không có giới thiệu tỉ mỉ về thân phận Lý Dương, Hoa Khiếu Thiên chỉ coi bọn họ là công tử nơi khác tới.
Đám người như bọn họ không ít, công tử đất Thượng Hải - Hoa Khiếu Thiên còn chưa quen hết, lại càng không cần phải nói người nơi khác . Lý Dương cùng Vương Giai Giai khí chất bất phàm, đặc biệt là Vương Giai Giai, mang theo sự cao quý như Phượng Hoàng, loại khí chất này không phải gia đình bình thường có thể nuôi dưỡng được.
- Cám ơn!
Lý Dương vươn tay, bắt tay Hoa Khiếu Thiên, người đi theo bầy, Hoa Khiếu Thiên này tính cách có chút giống Tô Hữu Bằng, đều rất hào phóng, hơn nữa quan hệ của hai người thoạt nhìn cũng rất tốt.
- Tốt lắm, anh cứ tự nhiên, chúng tôi đi vào trước!
Tô Hữu Bằng phất phất tay, mang theo Lý Dương vào bên trong, khi đi qua cửa, ném thư mời lên trên bàn, kỳ thật bọn họ không xuất ra thư mời, cũng sẽ không có người ngăn bọn họ.
Tiệc rượu lần này chính là Hoa Khiếu Thiên chịu trách nhiệm chính, khu biệt thự xa hoa này, chính là tài sản nhà họ Hoa.
Biệt thự rất lớn, chỉ nói diện tích cũng tương đương biệt thự của Lý Dương ở Bắc Kinh, nhưng nơi này không có sân Golf, sân bóng, có một hoa viên lớn, kiến trúc khác cũng tương đối nhiều, biệt thự chính lớn hơn rất nhiều so với chỗ Lý Dương.
Đại sảnh phía trước biệt thự có một bể bơi ngoài trời, chung quanh đã bầy rất nhiều đồ, tiệc rượu lần này, nội thất ngoại thất đều bố trí cẩn thận, bên trong làm đấu giá, bên ngoài là chỗ mọi người trao đổi.
Rất nhiều người đều thích cảnh bên ngoài này, rộng rãi, tự nhiên, bên cạnh còn có hoa viên lớn, ngoài trò chuyện còn có thể làm một số chuyện không muốn người khác biết.
Tô Hữu Bằng mang theo Lý Dương đến ngồi xuống bên một cái bàn, nhỏ giọng nói chuyện.
Nơi này thực khuất, cũng không ai quấy rầy bọn họ, sắc trời chậm chậm biến thành đen, người vào cũng càng ngày càng nhiều, không bao lâu, trong sân có thêm hơn một trăm vị tuấn nam mỹ nữ.
Lý Dương đang nói chuyện với Tô Hữu Bằng một vài chuyện ở Hồng Kông, khóe mắt nhìn thoáng qua đám người, cái nhìn này khiến cho hắn thoáng ngẩn ra, trong đám người, hắn đã phát hiện một thân ảnh quen thuộc.
Lý Dương quay đầu lại, cái thân ảnh kia đột nhiên cũng xoay người, trừng mắt to, nhìn chằm chằm vào Lý Dương, tựa hồ còn có chút không tin.