Đây là một cái chén điển hình thời Minh Đức, nó là một dụng cụ chuyên để đánh bạc, ở thời Minh Thanh có rất nhiều người thích thứ này.
-Lão đại, cái chén này có vấn đề ư?
Thấy Lý Dương nhíu mày, Lý Xán rốt cuộc nhịn không được hỏi một câu, cái chén này dù sao cũng là một vật lớn, giá trị còn cao hơn cái chén có men xanh của Lý Dương.
Hơn nữa, đây cũng được xem là công lao cuối cùng của Lý Xán ở vị trí chủ quản đồ sứ, mặc kệ là việc gì hắn cũng không muốn nó xuất hiện vấn đề.
-Lý đổng sự, ngài xem phần thân chén có lớp mem rất dày, phần đế chén có chút màu đỏ, tất cả đều là đặc thù của đồ sứ thời Tuyên Đức
Liễu Tuấn bước lên nói một câu, trong lòng hắn lúc này cũng đang rất khẩn trương, thực lực của Lý Dương hắn không có hoài nghi nhưng hắn vừa mới tiếp nhận chức chủ quản đồ sứ mà để xảy ra tình trạng có hàng giả như thế chỉ sợ hắn không cách nào không biết xấu hổ mà tiếp tục làm việc ở nơi này nữa.
Lý Dương nhẹ nhàng lắc lắc đầu, lại nói:
-Tôi biết, để cho tôi nhìn một chút .
Lý Dương vừa nói vậy thì cho dù là người không hiểu đồ sứ như Tư Mã Lâm cũng hiểu cái chén này có vấn đề, mọi người đều vô cùng nhất trí ngậm miệng lại nhìn về phía Lý Dương. Đây chính là một món đồ đấu giá quan trọng của công ty, lần này khai trương trùng với lần đấu giá luôn nên không ai muốn ngày đó xảy ra chuyện gì không tốt cả.
Lý Dương cầm cái chén tới trước mắt rồi cẩn thận nhìn, cái chén này có lớp men màu xanh đậm, màu xanh này lại có chút thâm trầm. Phần dưới chén có một chút hồng lộ ra phần thân chén cứng rắn.
Trên thân chén có chi chít những hoa văn, có cây lưu, có quả đào mừng thọ, có cây Sơn Trà, có quả hồng, cây nho, dưa hấu và nhiều thứ khác, những hoa văn này được vẽ vô cùng tinh xảo.
Những hoa văn này được vẽ đậm nhạt khác nhau nhưng kết hợp một cách hoàn mỹ, sâu bên trong có chút màu đen như ẩn như hiện, đây điển hình là việc màu nước bị tán đi làm cho người nhìn có cảm giác như nhìn hình ảnh lập thể, đây cũng là một tiêu chí của đồ gốm thời Tuyên Đức.
Cho dù là nhìn từ khía cạnh nào thì nó cũng là một món đồ gốm thời Tuyên Đức, ngoại trừ Lý Dương những người khác đều nhìn cái chén nhưng mọi người đều lắc lắc đầu.
Vật thế này mà có vấn đề thì có thể nói nó được phòng chế vô cùng cao minh.
Lý Dương cũng không tìm ra vấn đề nên phát động năng lực đặc thù, dưới hình ảnh lập thể cái chén này lộ ra một tầng màu vàng nhạt, Lý Dương có chút sững sốt rồi đặt cái chén về chỗ cũ.
Tim Lý Dương có chút đập nhanh hơn, dưới hình ảnh lập thể Lý Dương nhìn một cái là phát hiện đây là một món phỏng chế cao cấp hơn nữa nó còn có rất nhiều điểm giống với những thứ đã bị đánh cắp kia, trình độ phỏng chế này so với thứ hắn mang về từ Cảnh Đức Trấn còn tốt hơn nhiều.
-Lý Dương, cái chén này không phải thật sự là có vấn đề đó chứ?
Trịnh Khải Đạt đi tới bên cạnh Lý Dương rồi nhỏ giọng nói một câu, cái chén này lúc tới công ty hắn đã từng khen ngợi qua, nếu không phải dùng để bán đấu giá chỉ sợ hắn sớm đã cất giữ làm của riêng rồi, thứ tốt như vậy bình thường rất hiếm gặp.
-Bây giờ còn chưa xem chính xác, nếu không thì như vậy đi, buổi chiều anh có việc gì không, nếu không thì mang cái chén này tới Minh Dương để cho Hà lão xem qua một lần
Lý Dương chậm rãi lắc lắc đầu, Trịnh Khải Đạt có chút ngẩn người, Lý Xán và Liễu Tuấn có chút dại ra.
Xem không chính xác đó là từ torng nghề dùng để diễn tả, ý nghĩa của nó là cái chén này thật sự có vấn đề, nếu không phải như vậy, Lý Dương cũng sẽ không nói thế.
Về phần cầm tới Minh Dương cho Hà lão xem chỉ là tạo một cái thang cho họ xuống mà thôi, trình độ của Lý Dương đã tới đỉnh cấp, hắn nói vậy chẵng lẽ lại sai sao?
Trịnh Khải Đạt thật ra lại có chút gật gật đầu.
Nếu cái chén này thật sự có vấn đề thì sau khi Lý Dương vạch trần, bọn họ chỉ cần không đấu giá nó và chịu thiệt hại là được, nhưng Lý Dương lại cố tình nói muốn đem chúng tới chỗ Hà lão, còn muốn hắn tự mình đem qua cho thấy trong chuyện này còn có vấn đề khác.
Trịnh Khải Đạt cũng không nghĩ là Lý Dương cho bọn họ bậc thang leo xuống, bậc thang có rất nhiều loại, căn bản không cần thiết kinh động Hà lão. Nhưng Lý Dương lại nói như vậy nên buổi chiều phải đi, Lý Dương làm như vậy rất có khả năng là có liên quan tới việc làm giả cao cấp này.
Nghĩ đến đây, Trịnh Khải Đạt lại quay đầu nhìn Tư Mã Lâm một cái, Tư Mã Lâm cũng đã chú ý tới điểm này.
Nhìn cái chén này, hai người đều cảm thấy chán chường, bất luận kẻ nào mà mua phải đồ giả như thế này thì cũng không vui nổi, lúc này torng lòng hai người còn cảm thấy chút may mắn. May mắn là Lý Dương đến đây, cũng may mắn là trước đó bọn họ không có lòng tham, nếu thứ này thật sự đem bán ra ngoài, hơn nữa người mua lại đem thứ này tới tìm bọn họ đòi xử lý thì danh dự của công ty vừa mới thành lập của bọn họ chắc sẽ chẳng còn gì.
Tuy là không cần bồi thường tiền nhưng công ty lại mất danh dự, danh dự rất khó có được nhưng lại rất dễ mất đi, đối với một công ty mới như công ty của bọn họ thì đây chính là một đã kích trí mạng.
-Một lát nữa tôi đi Minh Dương thuận tiện sẽ mang chúng theo luôn, Lý Dương, cậu xem luôn mấy thứ khác đi
Trịnh Khải Đạt lại nói một câu, Lý Dương bảo hắn chiều đi hắn lại đề nghị đi ngay bây giờ là muốn thử xem vấn đề này có nghiêm trọng hay không, ở đây có nhiều người nên hắn cũng không tiện hỏi thẳng.
-Vậy cũng tốt, vất vả cho anh rồi
Lý Dương không hề nghĩ ngợi liền gật gật đầu, cái chén này có thể là một đầu mối mới, hiện bất cứ manh mối nào đều rất có lợi cho việc điều tra truy tìm thủ phạm, có thể đưa tới chỗ Hà lão sớm một chút thì việc phá án sẽ nhanh hơn một chút.
-Tốt, tôi hiểu rồi
Trịnh Khải Đạt rung mình, hắn đoán đúng, Lý Dương không ngờ không chút do dự đã bảo hắn đi ngay, việc này tuyệt đối có liên quan tới việc xuất hiện vật phẩm phỏng chế cao cấp, hoặc là, thứ này và 3 thứ phỏng chế dùng để đánh tráo kia là giống nhua.
Hiện trường chỉ có Tư Mã Lâm là hiểu được xảy ra chuyện gì, những người còn lại đều nghi hoặc nhìn nhau.
Lý Xán và Liễu Tuấn sắc mặt vcàng thêm khó coi, Trịnh Khải Đạt nói vậy bọn họ liền nhìn nhau, cho dù thật sự muốn tìm người xem xét lại một lần cũng không cần gấp như vậy, Trịnh Khải Đạt lấy cớ bọn họ cũng không hiểu tại sao.
-Tư Mã, Lý lão đệ giao cho cậu chiêu đãi, nếu việc này thuận lợi thì chiều tôi sẽ về, trễ nhất là ngày mai tôi sẽ về, tới lúc đó chúng ta tụ hợp lại đi uống một chút
Trịnh Khải Đạt tìm một cái thùng nhựa rồi cẩn thận đặt cái chén vào bên trong, hắn nói với mọi người vài câu rồi bắt đầu rời đi.
Trịnh Khải Đạt cũng hiểu được ý nghĩa khi thứ này sớm tới tay Hà lão.
Nhìn Trịnh Khải Đạt rời khỏi, Lý Xán và Liễu Tuấn lại há to miệng, Lý Xán đột nhiên đi đến trước mặt Lý Dương rồi nhỏ giọng hỏi:
-Lão đại, anh nói cho bọn tôi hiểu chút được không, rốt cuộc là thứ này bị gì thế?
Liễu Tuấn cũng đi tới khát vọng nhìn Lý Dương, người thong minh như hắn đã phát hiện sự việc có chút không đúng.
-Chuyện này một lát nữa sẽ nói cho hai người, đúng rồi, các người ghi lại địa chỉ người bán, cách liên hệ và số điện thoại nói cho tôi biết
Lý Dương khẽ thở dài, thứ này khẳng định có vấn đề, có điều nói ra thì sẽ đã kích bọn họ, không bằng cứ để bọn họ tự đoán đi.
Lý Xán và Liễu Tuấn cũng không ngốc, Lý Dương đòi cách liên lạc với người bán bọn họ liền hiểu được thứ này có 90% là có vấn đề. Trong lúc nhất thời sắc mặt hai người đều trắng bệch, đặc biệt là Liễu Tuấn, hắn lúc này đang cảm thấy rất khó chịu trong lòng.
Thứ này Lý Xán làm chủ nhận, nhưng lúc đó hắn cũng có đi theo, lúc đó hắn cũng đồng ý, hiện nay lại vì nó mà công ty bị tổn thất, việc này đối với một người mới lên làm chủ quản khâu đồ sứ của công ty như hắn chính là một đã kích rất lớn.
Lý Xán cũng không tốt hơn bao nhiêu, tuy hắn không còn làm chủ quản đồ sứ nữa nhưng thứ này là thành quả cuối cùng của hắn trong vai trò chủ quản đồ sứ, không ngờ nó lại bị như thế này.
-Không cần để ý, thứ này tôi cũng không dám cam đoan có vấn đề, chờ Hà lão xem xét mới có kết quả được
Lý Dương tiến lên vỗ vỗ vai hai người, lúc này hắn cũng chỉ có thể khuyên họ như vậy mà thôi, đem đồ giả xem như là đồ thật hắn không thể làm được.
-Đúng vậy, không cần để ý, hôm nay Lý Dương tới mọi người phải vui vẻ mới đúng, Lý lão đệ, cậu đi xem những thứ khác đi, tôi đi an bài một phòng, giữa trưa chúng ta uống một chút
Tư Mã Lâm cười lớn một tiếng, Lý Dương gật gật đầu, hắn sử dụng năng lực đặc thù bao phủ mọi thứ bên trong.
Những thứ trong phòng rất không tệ, chỉ có vài món là có một tầng vàng nhạt. Nhưng mấy thứ này đều là tác phẩm nghệ thuật hiện đại, ngoài chúng ra Lý Dương không phát hiện có gì khác thường nữa cả.
Từ những thứ này cho thấy trình độ của những chuyên gia ở công ty rất không tệ, cái chén kia nếu không phải Lý Dương có năng lực đặc thù thì cũng không thể nào nhìn ra, việc này không thể nào trách Liễu Tuấn và Lý Xán được, muốn trách cũng chỉ có thể trách thứ này làm giả quả thật là quá giống thật mà thôi.
Lý Dương đi một vòng cẩn thận thưởng thức những món đồ cổ bên trong, hki tới giữa trưa mọi người cùng nhau đi ra ngoài ăn cơm.
Trong phòng có mấy món rất tốt, trong đó có cả thanh cổ kiếm lần trước Trịnh Khải Đạt đi Bắc Kinh mua được, cũng có mấy món mà Trịnh Khãi Đạt từ nơi khác có được, tất cả đều được dùng làm nền cho lần đấu giá này, thanh cổ kiếm có thể thu hút được rất nhiều người sưu tầm có chất lượng, việc này có trợ giúp rất lớn với lần đấu giá này.
Bửa cơm trưa rất phong phú, nhưng mà Liễu Tuấn và Lý Xán đều không có thèm ăn, cuối cùng vẫn là Lý Dương liên tục khuyên bảo thì bọn họ mới ăn một chút, có điều không khí thì không được vui vẻ lắm.
Ăn cơm xong, Lý Dương phải đi trung tâm triển lãm đem Trường Sinh Bát giao lại cho Hoàng viện trưởng. Hoàng viện trưởng khi nhìn thấy hai cái chén thì rất khát vọng, Lý Dương cười lắc lắc đầu, không cho Hoàng viện trưởng kịp mở miệng hắn đã rời khỏi.
Cho mượn thì Lý Dương không sợ Hoàng viện trưởng không trả, Hoàng viện trưởng cũng sẽ không làm chuyện như thế, hơn nữa sau lưng Lý Dương còn có chỗ dựa, thật nếu Hoàng viện trưởng không trả thì cũng phải lo lắng tới áp lực từ chỗ Hà lão.