Mã Tuấn Đào ngẩng đầu kinh ngạc nhìn bố mình, vua Phỉ Thúy chú ý vào nguyên thạch không nói gì thêm.
Mã Tuấn Đào vừa muốn hỏi nhưng lại thôi anh hiểu bố mình, bố không muốn nói thì hỏi cũng vô ích, ngược lại khi bố muốn nói thì không cần hỏi ông cũng tự nói ra.
Giống như ban nãy.
Có xanh thực sự có xanh rồi, tăng rồi, tăng rồi.
Sang Dala lại hưng phấn kêu lên, người xung quanh đều ngạc nhiên lập tức chỉ khối thạch trên máy giải thạch không ngừng bình luận, khối thạch xấu như vậy mà có thể giải ra màu xanh thật không phải là một chuyện dễ dàng.
Màu xanh theo máy mài lộ ra ngày càng nhiều, tin tức khối nguyên thạch xấu đổ tăng không ngừng được truyền đi.
Một số người rời đi ban nãy lúc này lại quay lại không ít.
Nhưng không thể so với lúc vua Phỉ Thúy giải thạch, không phải tất cả mọi người đều quay lại.
Đúng là màu xanh thật, tiểu tử này đúng là rất may mắn.
Tôi thấy đều là vận may của người trợ giúp, nếu là tôi cầm khối nguyên thạch tới cũng có thể đổ tăng.
Đúng thế, ai dùng máy giải thạch này cũng đổ tăng.
Những tiếng bàn luận vang lên, đại bộ phận mọi người đều đồng ý một quan điểm đó là lần này Lý Dương đổ tăng đơn giản là vì may mắn của máy giải thạch.
Màu xanh này có chút kỳ lạ, các anh có phát hiện ra không?
Phía sau Lý Dương có người gãi đầu nói một câu, vị trí của anh ta rất thẳng, màu xanh trước mặt trông rất đẹp, rất tươi nhưng làm cho anh có cảm giác kỳ lạ.
Cảm giác này là cảm giác khó nói ra chỉ đơn giản là cảm thấy kỳ lạ.
Đâu có, tôi thấy rất đẹp, nhìn cũng giống ngọc lục bảo, liên tiếp hai khối ngọc lục bảo, thật thần kỳ.
Lập tức có người phản bác lại lời của anh, lời phản bác khiến rất nhiều người tán đồng, màu xanh lộ ra trước mắt không nhiều nhưng vô cùng đẹp rất có khả năng là ngọc lục bảo.
Một máy giải thạch liên tiếp giải ra hai khối ngọc lục bảo, bất luận là loại nào thì máy giải thạch này cũng sẽ nổi tiếng,
Nghe những lời bình luận bên cạnh Mã Tuấn Đào lại ngẩng đầu nhìn vua Phỉ Thúy, há miệng cuối cùng cũng không nói gì.
Phỉ Thúy Lý Dương chà ra ngày càng nhiều, rất nhanh khoảng Phỉ Thúy bằng ngón tay cái lộ ra nhìn rõ Phỉ Thúy bên trong, những người xung quanh bàn luận càng to hơn.
Băng chủng, tôi nhìn giống như là băng chủng.
Không đúng, băng chủng không như vậy, nhìn còn trong suốt hơn Băng Chủng, có khả năng là Thủy Tinh chủng.
Mọi người nói đều không đúng, không phải Băng Chủng, cũng không phải Thủy Tinh chủng.
Vậy là cái gì?
Tôi cũng không biết, dù sao cũng không phải, nhìn tiếp là biết.
Mấy người xung quanh lại nói chuyện, trong mắt vua Phỉ Thúy lóe ra ánh sang không ngừng chú ý vào chỗ Phỉ Thúy mà vừa mới chà ra.
Thời gian chầm chậm trôi.
Chà thạch hơi chậm một chút nhưng sau mấy phút Lý Dương vẫn chà hết hoàn chỉnh chỗ Phỉ Thúy, chỗ Phỉ Thúy bằng bàn tay có hình trái tim còn có màu xanh biếc có thể nhìn rõ.
Phỉ Thúy chà ra rồi những lời bàn luận xung quanh càng to hơn.
Cái mọi người tranh luận đều là chủng loại nào và màu sắc, có người nói là Thủy Tinh chủng, có người nói là Băng chủng, cũng có người nói là Băng Nhu chủng, mỗi người một cách nghĩ, ai cũng có lý do của mình nhưng rất thuyết phục người khác.
Còn về màu sắc có người nói là xanh lục bảo, cũng có người nói là xanh hoàng dương, thậm chí có người nói là xanh đế vương, đủ kiểu không giống nhau.
Một khối Phỉ Thúy gây một sự tranh luận lớn cho mọi người như vậy là một chuyện cực kỳ hiếm gặp.
Chợ này cho dù nói thế nào thì cũng có quy mô nhất định, rất nhiều người hiểu biết về Phỉ Thúy chủng loại màu sắc cơ bản nhất họ đều có khả năng phân tích rõ ràng, nhiều người như vậy đối với một khối thạch đẵ chà ra Phỉ Thúy có nhiều tranh luận như vậy nghiêm túc mà nói là lần đầu tiên xuất hiện ở chợ này.
Trương cục cũng trợn tròn mắt, ông cho rằng là Băng chủng nhưng người trẻ tuổi thuộc hạ của ông lại cho là Băng Nhu, ngay cả họ quan điểm cũng khác nhau.
Còn về màu sắc bốn người là bốn cách nhìn, nếu không phải ông là cục trưởng thì mấy người cũng sẽ cãi nhau như mọi người, muốn thuyết phục mọi người công nhận ý kiến của mình.
Lý, Lý tiên sinh, đây là Phỉ Thúy gì?
Sang Dala hỏi một câu, chính Sang Dala lúc này cũng hồ đồ, ông cảm thấy đó là Cao Băng chủng nhưng lại không giống.
Còn về màu sắc ông càng không rõ, đứng ở những vị trí khác nhau mỗi lần cho ông cảm giác khác nhau, ông lần đầu tiên gặp tình huống như thế này.
Sang Dala dù thế nào cũng là người tiếp xúc với Phỉ Thúy đầu tiên, là người thừa kế gia tộc lớn gặp không ít Phỉ Thúy hiếm thấy mà nhiều người chưa được thấy.
Có cả Kim Tơ Hồng Phỉ và Hắc Bạch vô thường mà Lý Dương giải ra, thậm chí Long Thạch chủng cực hiếm thấy ông cũng gặp rồi, nhưng ông chưa bao giờ có cảm giác như này.
Lau sạch cửa sổ Lý Dương thổi thổi không kìm được thò tay sờ vào Phỉ Thúy lộ ra ở dưới.
Vừa sờ một chút tay anh vội thu lại kinh ngạc nhìn nguyên thạch trước mặt.
Tay anh khi tiếp xúc với Phỉ THúy chỉ có một cảm giác, lạnh, cái lạnh của băng thấu giống như đột nhiên nhảy vào băng vào mùa đông lạnh giá, mặc dù không nghiêm trọng như tưởng tưởng nhưng ngón tay tuyệt đối là cảm giác này.
Có phải là rất lạnh?
Một tiếng nói vang lên bên tai anh, Lý Dương quay đầu trợn mắt nhìn vua Phỉ Thúy, vua Phỉ Thúy đang chằm chằm nhìn anh.
Lý Dương gật gật đầu, thực sự rất lạnh, trong tình huống không biết đưa tay vào đều làm như vậy.
Tôi có thể sờ một chút không?Vua Phỉ Thúy lại nói một câu.
Lý Dương lại gật đầu lần nữa, lập tức nhường chỗ, vua Phỉ Thúy nhìn màu xanh trước mặt tinh thần cũng nghiêm túc hơn.
Ông chậm rãi cho tay phải vào cả lòng bàn tay đều đặt lên Phỉ Thúy Lý Dương định ngăn lại nhưng tay vua Phỉ Thúy đã đặt lên anh cũng đành thôi.
Sau mấy phút tay của vua Phỉ Thúy mới rút ra, thở ra một hơi.
Vua Phỉ Thúy ngẩng đầu nhìn Lý Dương chậm rãi nói mấy chữ: - Thiên cổ nhất thúy, băng tâm ngọc khiết.
Ngài nói gì?
Lý Dương cau mày lập tức chụm lại, mấy chữ vua Phỉ Thúy nói thực sự làm anh có chút không hiểu.
Lý Dương, ngưỡng mộ cậu, Phỉ Thúy này cậu giải ra là Phỉ Thúy cấp cap nghìn năm chưa từng hiện thế, băng tâm ngọc khiết.
Vua Phỉ Thúy cười cười, lúc này trong mắt ông còn có chút đố kỵ, đố kỵ với Lý Dương.
Lý Dương há hốc miệng muốn hỏi gì nữa nhưng vua Phỉ Thúy lại quay đầu đi, ngây ngây nhìn nguyên thạch chỉ chà ra một cửa sổ kia, trong mắt ông có chút nhu hòa còn có chút kính ngưỡng,
Thiên cổ nhất thúy, băng tâm ngọc khiết?
Sang Dala, Mã Tuấn Đào mấy người đều hoang mang ngẩng đầu, bọn họ đều không hiểu vua Phỉ Thúy nói gì, hai câu này họ nghe không hiểu.
Nhưng từ mặt chữ mà nói điều này không có nghĩa xấu, giống như là bảo bối.
Trương cục, cả người trẻ tuổi bên cạnh ông cũng há hốc miệng, bọn Sang Dala cũng không biết họ càng không rõ trong đầu rất mơ hồ.
Nhưng ai cũng không hỏi nguyên nhân, chính là Lý Dương cũng như thế, cho dù anh bây giờ thấy rất ngứa ngáy khó chịu.
Vua Phỉ Thúy ngẩng đầu nhìn trời lại đột nhiên quay đầu lại nói với Lý Dương: - Giair Phỉ Thúy trước đi, giải xong tôi kể cho các cậu một câu chuyện.
Lý Dương lại ngây người ra nhưng vẫn bước tới bên máy giải thạch.
Kể chuyện, vua Phỉ Thúy muốn kể chuyện chắc chắn là chuyện ông vừa nói, lúc này Lý Dương có chút hiếu kỳ, hận không thể để vua Phỉ Thúy kể chuyện ra bây giờ.
Cuối cùng anh cũng kiềm chế được, khối Phỉ Thúy này lộ ra cổ quái nhưng toàn bộ giải ra dùng không nhiều thời gian đợi giải xong nói cũng vậy, mất không nhiều thời gian.
Từ nhát dao đầu tiên bánh răng trên khối nguyên liệu từ từ chuyển động Lý Dương cắt nhát dao thứ hai.
Những người xung quanh vẫn đang bàn luận, tranh cãi.
Lúc này lại chạy lại không ít người nội dung tranh cãi cũng rộng, những người cùng quan điểm tụ lại với nhau cùng nhau trao đổi, những người không cùng quan điểm không ngừng tranh luận.
Sau mấy phút Lý Dương cắt xong nhát dao lại lộ ra Phỉ Thúy kỳ lạ làm mọi người lại có ý kiến không giống nhau.
Trời tối dần khoảng hơn hai mươi phút Lý Dương giải ra tất cả Phỉ Thúy, lúc này những tranh luận bên ngoài cũng gay cấn hơn, rất nhiều người đều dẫn kinh luận điển, bảo vệ cách nhìn của mình.
Một số người là ông chủ có trình độ cao trong chợ cũng đang thảo luận.
Bất tri bất giác những người xung quanh đã nhiều hơn lúc vua Phỉ Thúy giải thạch, mọi người dường như đã quên mất khối thạch đổ tăng 50 triệu ban nãy, sức chú ý đều nằm ở Phỉ Thúy kỳ lạ này.
Lý Dương chạm nhẹ vào Phỉ THúy cảm giác lạnh băng, một lát rút tay khỏi Phỉ Thúy.
Một lúc anh mới đặt Phỉ THúy xuống bàn giải thạch, chạm vào mấy lần anh dần thích ứng với hàn khí này. đạt cả tay vào trong vết nứt thực sự không dễ chịu nhưng trong thời tiết đầu hè có chút sảng khoái.
Sau khi bày khối Phỉ Thúy ra âm thanh của những người xung quanh lập tức nhỏ đi nhiều.
Mọi người đều kinh ngạc đánh giá khối Phỉ THúy này, cả khối Phỉ Thúy cầm ra sau khi bày ngay ngắn họ mới phát hiện hình dáng của khối Phỉ Thúy này rất giống một trái tim đỏ, dưới tròn trên nhọn, cả khối nhìn như hình trái tim.
Sang Dala, Mã Tuấn Đào lại nhìn nhau.
Họ đều nhớ tới lời vua Phỉ THúy nói ban nãy, Băng Tâm Ngọc Khiết, khối Phỉ Thúy này không phải là hình trái tim chí ít trái tim này đã xuất hiện rồi, còn về những cái khác họ đều đợi nghe câu chuyện của vua Phỉ Thúy.
- Mã lão tiên sinh, ngài xem?
Lý Dương nhẹ nhàng hỏi một câu, ý của anh rất rõ, không chỉ bọn Sang Dala hiếu kỳ mà bản thân Lý Dương cũng vô cùng hiếu kỳ.
- Trời tối rồi, tìm một nơi ăn cơm thôi, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.
Vua Phỉ Thúy cười cười, Lý Dương gật đầu, cuộc so tài của bọn họ không nói ai thua ai thắng nhưng điều này không quan trọng, Lý Dương bây giờ cũng rất muốn làm rõ lai lịch của khối Phỉ Thúy này.