Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 163: Chương 163: Tiền công, Phan Gia Viên






Phó tổng giám đốc công ty Gia Đức là người đầu tiên được mời vào phòng làm việc của chuyên gia. Mười một món đồ cổ của họ đều là thật, sau khi lĩnh giấy giám định, vị phó tổng giám đốc này vẫn còn cảm thấy bồi hồi. Mối lo lắng đã lâu nay đã được giải tỏa. Lý Dương mặc dù trẻ tuổi nhưng hắn đại diện cho Hà lão. Có sự giám định của Hà thì không ai dám nghi ngờ chất lượng thật giả của những món đồ này.

Những người phụ trách của các công ty đấu giá khác lúc lĩnh giấy giám định đều có một vẻ mặt như nhau. Điều này làm Lý Dương càng hiểu rõ vì sao Hà lão lúc đầu lại lo lắng mình có thể đi sai đường như vậy. Chỉ là một tên Chu Diệp đã làm mưa làm gió khuấy động toàn quốc. Nếu thêm vài người như vậy nữa thì tuyệt đối sẽ là mối họa của văn hóa cổ Trung Quốc.

So với những công ty đấu giá khác thì người phụ trách công ty Lam Thiên là có tâm trạng phức tạp nhất. Hai món ngọc cổ Tử Cương của bọn họ đã được thông báo có một thứ là hàng phảng cổ, không thể đem đấu giá. Vẫn may còn một thứ là thật, cũng coi như là một niềm an ủi.

Đối với những công ty bán đấu giá mà nói, thu nạp phải hàng giả chỉ cần không công khai ra ngoài thì xem như không có ảnh hưởng gì lớn lắm với công ty. Những món hàng các công ty bán đấu giá sưu tập đều chờ sau khi bán đấu giá xong mới đưa tiền bán đấu giá cho chủ nhân của những món đồ, nhiều nhất cũng chỉ trả trước 30% trước khi bán đấu giá mà thôi.

Vì vậy công ty Lam Thiên trong cái họa lại có cái may. Nếu là sau khi bán đấu giá bị người ta phát hiện ra là hàng giả thì cho dù không trả tiền thì danh tiếng của công ty cũng sẽ bị ảnh hưởng to lớn, việc kinh doanh sau này nhất định sẽ đi xuống rất mạnh.

Sau hơn một tiếng đồng hồ, số giấy giám định coi như được phát hết. Những người phụ trách của những công ty bán đấu giá sau khi nhận được giấy giám định đều mặt mày hớn hở, chào bọn người Lý Dương rồi lần lượt rời khỏi. Có giấy giám định này thì việc bán đấu giá ngọc cổ của bọn họ sẽ không còn phải lo lắng gì nữa.

Đường Xuân Minh là người cuối cùng bước vào, trên tay cầm theo một gói to. Bốn người Lý Dương đều đứng dậy, vươn chân vươn vai cho thả lỏng gân cốt, ngồi một ngày trời thật sự là rất mệt, đến Lý Dương cũng có cảm giác ăn không chịu nổi.

- Liễu lão, Chu lão, Hướng lão, Lý tiên sinh, đây là tiền bồi dưỡng cho mọi người. Mặc dù không nhiều nhưng cũng là một chút tấm lòng của các công ty, mong các anh nhận lấy!

Lý Dương kinh ngạc nhìn Đường Xuân Minh. Đường Xuân Minh không ngờ lại lấy ra bốn bao lì xì dày cộp từ trong bọc, sau đó lần lượt đưa cho bọn họ. Cái này đặt lên tay còn hơi nặng.

Càng làm cho Lý Dương không ngờ tới là bọn người Liễu lão chỉ gật gật đầu rồi nhận lấy, không có một chút khách sáo nào.

- Lý tiên sinh, các anh vất vả cả ngày trời, đây là thứ các anh đáng nhận được, đó cũng là một luật lệ!

Đường Xuân Minh nhận thấy vẻ hoài nghi của Lý Dương, nghĩ đến tuổi tác của Lý Dương rồi vội vàng lên trước khẽ giải thích.

Trên thực tế, các chuyên gia làm công việc giám định xong sẽ nhận được một khoản phí giám định. Khoản phí giám định này được gọi là tiền bồi dưỡng, giống như một loại phí của sự vất vả.

Tiền bồi dưỡng nhiều hay ít còn phụ thuộc vào đối tác mà họ giám định. Lần này bọn người Lý Dương giám định đều là những công ty lớn, tiền bồi dưỡng đương nhiên rất hậu hĩnh. Mỗi một công ty cho 20 nghìn, 13 công ty cộng lại là 260 nghìn, bốn người bọn Lý Dương, mỗi người được 65 nghìn tệ. Trong lì xì toàn là tiền mặt, chẳng trách lại hơi nặng.

Hiện tượng này quả thực được ngầm xem như một quy luật, vì vậy bọn người Liễu lão đều không từ chối. Vì những đồ vật đã được giám định, họ đều phải chịu trách nhiệm, xảy ra vấn đề gì thì bị đem ra trách mắng không phải các công ty bán đấu giá mà là những chuyên gia đã kí giấy giám định.

Nhưng trên thực tế quả thực vẫn có một số người lợi dụng điểm này để kiếm lợi. Một số chuyên gia lòng dạ thâm độc liên kết với những thương nhân trái phép, kiếm lợi nhuận khổng lồ từ việc kí giấy giám định giả cho những lô hàng dởm. Những người như vậy không ít, cho nên thị trường sưu tầm sản phẩm bây giờ phải đối mặt với rủi ro uy tín rất lớn.

Sau khi nhận lì xì xong, ba vị chuyên gia đều trở về nhà. Đối với ba người họ mà nói, khoản thu nhập hôm nay là vô cùng mĩ mãn. Mỗi ngày bọn họ đều có một khoản bồi dưỡng nhất định, nhưng những ngày nhiều như hôm nay thì không nhiều. Đương nhiên nếu bọn họ tình nguyện làm trái với lương tâm kí giấy giám định cho những mặt hàng dởm thì mỗi ngày đều có thể có được số tiền này. Chỉ có điều những việc như vậy họ trước giờ chưa từng làm mà thôi.

Sau khi hẹn Trịnh Khải Đạt gặp nhau ở Phan Gia Viên, Lý Dương cũng rời khỏi xưởng Lưu Ly. Ngọc cổ Bắc Kinh hắn đã giám định xong rồi, hai ngày nữa sẽ bay đến Thượng Hải tiếp tục thay Hà lão tìm kiếm xem ngọc cổ Chu Phỏng có còn xuất hiện trên thị trường hay không.

Buổi tối, Lý Dương chủ động thuật lại mọi chuyện ngày hôm nay cho Hà lão nghe, bao gồm cả khoản lợi nhuận 65000. Về chuyện này Hà lão không nói gì, làm gì cũng có luật lệ, nước trong không dụ được cá tới, các chuyên gia cũng là người, không thể bắt họ vất vả làm việc không công. Và không có phản ứng gì nghĩa là Hà lão cũng đã nhận qua không ít khoản tiền bồi dưỡng.

Đối với những món ngọc cổ Chu Phỏng khác mới xuất hiện, ông tỏ ra lo lắng. Mối loạn Chu Phóng năm đó, Hà lão phải bôn ba khắp bốn phương mới làm mức độ ảnh hưởng của nó thấp nhất, nguy hại đó Hà lão là người hiểu nhất. Bây giờ lại xuất hiện Chu Diệp, chỉ đáng tiếc là tuổi tác lớn rồi, không thể chạy như trước được, cộng thêm các lý do khác khiến y bây giờ không thể rời khỏi Bắc Kinh.

Tuy nhiên vẫn may là có Lý Dương, điều này làm Hà lão cảm thấy vui mừng nhất. Hơn nữa Hà lão cũng tin rằng, từ xưa đến nay tà không thể thắng chính, Chu Diệp nhất định sẽ giống Chu Phóng năm đó bị áp đảo triệt để.

Sáng sớm hôm sau, Lý Dương dẫn theo Lưu Cương rời khỏi khu chung cư. Đối với người lái xe này, Lý Dương bây giờ cơ bản không cần nói, đã biết tính tình của hắn.

Vừa ra khỏi cổng, Trịnh Khải Đạt liền gọi điện tới. Tần Dũng và Triệu Dân không ngờ còn đi theo y. Bây giờ ba người đều ở ngoài chợ Phan Gia Viên chờ Lý Dương.

Chợ Phan Gia Viên thật sự là một thị trường đồ cũ. Lúc ở Bắc Kinh nổi tiếng toàn quốc. Nhưng không giống với những chợ nổi tiếng khác, Phan Gia Viên bây giờ đã chuyển từ tối sang chỗ sáng, trở thành một thì trường lớn về đồ cổ.

Hơn nữa, những cửa hàng đồ cổ trong chợ còn nhiều hơn xưởng Lưu Ly. Hơn nữa, những cửa hàng đồ cổ này ngày nào cũng mở cửa kinh doanh, mỗi năm 365 ngày không thiếu.

Ngoài những cửa hàng đồ cổ, Phan Gia Viên còn có khu chợ độc đáo và những quầy hàng rong trên vỉa hè. Đến cuối tuần, không chỉ trong Phan Gia Viên toàn bộ đều là quầy hàng, đến nhưng bờ tường bên ngoài cũng đều bày bán đồ cổ.

Ngoài ra, Phan Gia Viên cũng là nơi được khách du lịch yêu thích nhất. Mỗi cuối tuần, xấp xỉ có 10, 20 nghìn người nước ngoài tụ tập. Hơn nữa, rất nhiều người nước ngoài đều có thể mang về một sản phẩm văn hóa mà mình yêu thích, cũng coi như là một sự cống hiến to lớn cho việc giao lưu văn hóa Trung Tây.

Hôm nay vừa hay là cuối tuần, Lý Dương còn chưa tới chợ đã thấy ở bên ngoài chen chúc không ít người. Trong đó còn có rất nhiều bàn bè ngoại quốc da đen, da trắng.

Người nhiều, xe cũng nhiều, vẫn may là bọn người Lý Dương đến sớm một chút, mới không mất nhiều sức lực tìm chỗ đỗ xe.

Tuy nhiên việc tìm người còn phiền phức hơn. Liên tục suốt 20 phút, Lý Dương mới tìm thấy bọn người Trịnh Khải Đạt. Lúc này mới là 8h30 sáng, vậy mà trong chợ dường như toàn thấy đầu người. Mức độ đông đúc và náo nhiệt còn ghê hơn cả chợ Nam Dương.

Lý Dương ái ngại với cảnh tượng náo nhiệt như vậy. Đây chỉ là một cuối tuần bình thường, nếu là vào tuần hoàng kim hay mùa du lịch thì người ở đây sợ rằng sẽ còn kinh khủng hơn nữa.

- Lý lão đệ, cuối cùng cũng tìm được cậu!

Trịnh Khải Đạt chen ra khỏi đám đông, đầu ướt mồ hôi. Tần Dũng và Triệu Dân đi theo y cũng may là không bị lạc, trán ba người ướt đẫm.

- Người ở Phan Gia Viên này cũng nhiều thật! Có nhiều đồ cổ để bán như vậy sao?

Lý Dương cười đau khổ. Hai hôm trước đi xưởng Lưu Ly nhưng chưa hề thấy cảnh tượng đáng sợ như vậy. nhìn lướt qua thì số quầy đồ cổ cũng đến trăm quầy rồi, cả chợ này phải đến mấy nghìn quầy hàng như vậy. Nghĩ đến con số này thật là đáng sợ!

- Kỳ thật đều là giả, có một số là lừa gạt người, đến sản phẩn nghệ thuật cũng không bằng. Bây giờ không giống như trước đây, có thể chọn lựa trên những quầy hàng, chọn lựa bây giờ còn khó hơn cả trúng xổ số.

Trịnh Khải Đạt lắc lắc đầu, bình thường hắn không đến đây vào cuối tuần, hứng thú chọn đồ trên những quầy hàng rong đã sớm tiêu tan. Y đến Phan Gia Viên chủ yếu là vì những đồ sứ quý giá bên trong cửa hàng đồ cổ.

Tần Dũng và Triệu Dân cùng gật đầu tán thành câu nói của Trịnh Khải Đạt. Muốn đến Phan Gia Viên lựa đồ chi bằng ở quê thử vận may.

- Haizz, sưu tầm là việc lớn. Bây giờ việc lớn thấy rồi nhưng hàng đã đến bước tràn lan, rất nhiều người tự cho rằng những bảo bối sưu tầm e rằng đều là hàng dởm.

Lý Dương lại cười đau khổ. Bây giờ người sưu tầm vô cùng nhiều, cũng tức là tạo thị trường cho bọn làm đồ giả, cho bọn lòng dạ đen tối đó cơ hội.

- Cậu nói đúng, lúc tôi phát hiện ra đồ dởm đầu tiên trong số đồ sưu tầm, tôi đã tức điên người, thiếu chút thì hộc máu.

Trịnh Khải Đạt tán thành với câu nói của Lý Dương. Y chơi đồ cổ cũng lâu năm rồi, trong thời gian đó không ít lần bị mua phải hàng dởm. Vẫn may đại nghiệp hắn lớn, những đồ dởm đó cũng không vượt quá năng lực y. Mặc dù bị thiệt nhiều lần, mất nhiều phí, nhưng ít nhất cũng coi như học được một chút thành tích.

- Đi thôi, chúng ta cũng vào trong thử cái hứng sưu tầm đồ cổ của nhân loại. Lý Dương khẽ cười lắc lắc đầu, cùng bọn người Trịnh Khải Đạt len vào chợ Phan Gia Viên đang nhốn nháo.

Người quả thực rất nhiều, đi trên đường bên tai chỗ nào cũng là tiếng mặc cả, có cái trả giá 3 đến 5 trăm tệ, có cái trả 3 đến 5 mươi tệ, thậm chỉ 3 đến 5 tệ cũng có. Lý Dương trên đường nhìn thấy một người cầm một bình màu tím đang cùng người bán hàng mặc cả 5 tệ, 10 tệ. Lý Dương tò mò dùng năng lực đặc biệt xem cái bình màu tím đó, sau đó quay đầu bước đi.

Cho dù là hàng nhái hiện đại, anh dùng đất sét màu tím để làm bình màu tím thì cũng là bình thật. Có thể nói là nghệ thuật.

Nhưng dùng bùn loãng nung lên, sau đó sơn sơn hóa học thành bình màu tím, vậy có thể gọi là bình thật sao? Đồ giả như vậy e rằng chỉ đáng giá 1, 2 tệ. Người mua không hiểu còn tự cho rằng mình mua rẻ, vui vẻ trả tiền rồi đi.

Quả nhiên, người mua vừa đi, trên mặt người bán liền hiện ra nụ cười đắc ý, tiếp tục mời chào bình tím mới.

Lý Dương lắc lắc đầu, tiếp tục đi về phía trước, không xa thì đến khu Đại Bằng. Qua Đại Bằng thì đã đến chợ thật sự. Trong đó có rất nhiều cửa hàng đồ cổ. Đồ trong cửa hàng mặc dù giả không ít nhưng cũng tố hơn những quầy hàng ngoài kia.

Mới đi chưa được hai bước, Lý Dương đột nhiên dừng lại, tóm lấy người vừa mới đi qua. Trịnh Khải Đạt và bọn người Tấn Dũng đều vô cùng kinh ngạc nhìn Lý Dương, người bị Lý Dương tóm càng kinh ngạc

:73: :73: Mọi người vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511--Goi-Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99:


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.