Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 3: Chương 3: Triển lãm châu báu.






Phòng ký túc xá mà công ty cấp cho Lý Dương quả thật là không tồi, hai phòng ngủ một phòng làm việc, thiết bị đều có đủ, căn phòng củ quả thật là không thể nào so sánh với nó được, hai cái trên cơ bản là không cùng một cấp bậc.

Máy bay từ Minh Dương tới Thanh Đảo xuất phát lúc mười một giờ, hắn không trực tiếp từ công ty tới máy bay cho nên Trương Ưng bảo hắn ở sân bay chờ.

Khi Lý Dương tới sân bay thì Trương Ưng đã đứng đó chờ hắn, hơn nữa Trương Ưng không phải là đến một mình.

"Trương quản Lý, cô ấy cũng đi sao?" Nhìn Ngô Hiểu Lỵ, Lý Dương không nhịn được hỏi một câu.

Trương Ưng nhẹ nhàng cười nói:

"Đúng vậy, lần này chúng ta có ba người đi, biểu hiện trong công tác của Hiểu Lỵ cậu cũng biết rồi đó, hơn nữa nếu như đi hội triển lãm châu báo mà chỉ đi có hai người đàn ông chúng ta thì có chút không thích hợp."

"Thế nào, Lý trợ lý không muốn tôi đi sao?" Lý Dương còn chưa nói gì thì Ngô Hiểu Lỵ đã mở miệng nói trước, hơn nữa trong giọng nói còn chứa đầy sự khiêu khích.

"Nào có, có một mỹ nữ như thế này đi theo thì làm sao tôi có ý kiến gì chứ!" Lý Dương cười nói.

"Đến giờ rồi, cậu giao chứng minh thư cho Hiểu Lỵ để cô ấy đăng ký cho chúng ta, chuẩn bị đi thôi!"

Trương Ưng ở bên cạnh nói, Lý Dương vội vàng lấy ra chứng minh thư, nhìn về phía bóng dáng của Ngô Hiểu Lỵ, Lý Dương có chút nhíu mày. Tính tình của cô gái Ngô Hiểu Lỵ này Lý Dương hiểu rất rõ, nữ cường nhân cao ngạo này rất không phục với việc mình trở thành cấp trên của cô ta, quá trình đi Thanh Đảo lần này chỉ sợ là không đơn giản.

Hơn một giờ sau máy bay đã đáp xuống sân bay Thanh Đảo.

Thanh Đảo là thành thị lớn nhất ở Sơn Đông, này thực lực kinh tế thậm chí còn vượt qua tỉnh Tế Nam, hơn nữa Thanh Đảo là vùng duyên hải còn có ngành du Lỵch rất phát triển, tất cả điều này đả tạo nên một thành thị phát triển toàn diện.

Trên Thanh Đảo có trên trăm công ty châu báu và hơn ba nghìn công ty trang sức, sản lượng tiêu thụ hàng năm là trên trăm triệu, thế nhưng con số này vẫn không thể đề cao địa vị của ngành kinh doanh châu báo ở Thanh Đảo, cho tới nay những nơi mà Thanh Đảo buôn bán vẫn là những thành thị xung quanh, điều này làm cho ngành kinh doanh châu báu ở Trung Quốc và ủy viên ở Thanh Đảo rất là bực bội.

Lúc này, vài vị uỷ viên ở Thanh Đảo quyết định đề cao địa vị của ngành kinh tế chính này, dưới sự trở giúp của chính phủ, Thanh Đảo rốt cuộc cũng đã tổ chức được một hội triển làm tầm cỡ quốc tế của chính mình. Thế nhưng tuy nói là hội triển lãm quy mô quốc tế nhưng công ty nước ngoài tham gia không nhiều, chỉ có một vài công ty của Malaysia, Xin-ga-po và Hàn Quốc tham dự, phần lớn vẫn là những công ty trong nước.

Cho dù như vậy thì vài vị ủy viên này cũng rất cao hứng, chỉ cần có khởi đầu tốt thì nành kinh tế chính này của Thanh Đảo sẽ được mọi người coi trọng, có kinh nghiệm của lần này thì sẽ trợ giúp rất lớn tới việc đề cao thanh danh của Thanh Đảo trong tương lai.

Địa điểm tổ chức triển lãm là ở trung tâm của Thanh Đảo, sau khi ăn cơm trưa ở khách sạn xong, buổi chiều ba người Lý Dương trực tiếp tới nơi triển lãm, hội triển lãm sẽ tiến hành vào ngày mốt nên bọn họ cần phải trong hai ngày này quen biết tình hình xung quanh một chút để chuẩn bị cho hội triển lãm .

Trung tâm triển lãm rất lớn, Lý Dương là lần đầu tiên tới một nơi như thế này nên khó tránh khỏi việc nhìn thêm vài lần, khi nhìn thấy bộ dáng này của Lý Dương, Ngô Hiểu Lỵ hừ một tiếng.

"Lão Trương, bên này, bên này, các người tới khi nào thế? Sao không nói trước để tôi ra đón?" Đi vào không được bao lâu thì ở phía xa có một tên béo nhìn hơn ba mươi tuổi ra sức quơ tay về phía ba người Lý Dương.

Nhìn thấy người quen, Trương Ưng lập tức chuyển hướng đi về phía tên béo:

"Bọn tôi mới tới hồi trưa, lão Triệu, các người chuẩn bị thế nào rồi?"

"Mọi thứ đã chuẩn bị tới, các người nhìn thử xem!" Tên béo đắc ý chỉ, nhìn theo hướng tên béo chỉ, Lý Dương thấy cách nơi này không xa có một quầy hàng đã dựng xong, phía trên còn viết tên công ty châu báu An Thị của bọn họ.

Tên béo này tên là Triệu Lỗi là quản lý chi nhánh công ty châu báu An Thị ở Thanh Đảo, hắn và Trương Ưng cùng lúc tiến vào công ty, biểu hiện của hai người không tệ nên một người được phân công tới Minh Dương, một người thì được phân tới Thanh Đảo làm việc.

Trương Ưng nhìn vài lần rồi hài lòng nói:

"Tốt, không tệ, lời cảm ơn tôi sẽ không nói, chờ sau khi buổi triển lãm kết thúc thì chúng ta tìm một chỗ uống vài chén!"

Triệu Lỗi cười nói:

"Ha ha, nói suông thì không được, buổi tối chúng ta tìm một chỗ uống vài chén, tôi còn phải làm cho tên khốn nhà cậu phải chui xuống bàn nữa" .

Trong buổi triển lảm châu báu ở Thanh Đảo, chi nhánh công ty châu báu An Thị được phân công chuẩn bị, những chi nhánh của công ty An Thị không cần phải làm gì cả, nếu không phải vậy thì làm sao bọn người Lý Dương dám bây giờ mới tới, bố trí mấy thứ này ít nhất cũng cần ba bốn ngày mới xong.

"Hôm nay không được, ngày mai tôi còn phải tới ngân hàng để kiểm tra những châu báu vận chuyển tới đây, sau khi triển lãm xong thì mới uông được, đến lúc đó xem ai phải chui xuống bàn đây!" Trương Ưng mỉm cười lắc lắc đầu, hắn nhìn nơi này vài lần rồi hài lòng nở lụ cười.

Triệu Lỗi khoát tay áo, cười nói:

"Chuyện ngày mai để ngày mai nói, một lát nữa tôi đưa cậu tới trung tâm điều khiển nhìn một chút, thuận tiện đem thủ tục của bọn các người làm cho xong!"

Sau khi nói xong Triệu Lỗi nhìn về phía Lý Dương và Ngô Hiểu Lỵ, nụ cười trên mặt của tên mập càng tăng lên, hắn nói:

"Đây là Lý Dương và Ngô Hiểu Lỵ phải không, đúng là không tệ, tiểu Lương, tiểu Tôn, hai người mang Lý trợ lí và Ngô mỹ nhân của chúng ta đi xem tình hình xung quanh đi, bọn họ chính là hai tinh anh trong chi nhánh ở Minh Dương của công ty chúng ta đó!"

"Triệu quản Lý, ngài quá khách khí, chúng tôi tự mình đi là được rồi!" Lý Dương vội vàng xua tay, Ngô Hiểu Lỵ liếc mắt nhìn hắn một cái rồi quay đầu lại không nói gì thêm.

"Để chúng tôi dẫn đi, hai người mới tới nên không quen địa hình, cứ như vậy đi, tiểu Lương, tiểu Tôn, hai người nhớ bồi tiếp hai đồng sự cho tốt đó, tôi và Trương quản Lý đi trung tâm điều khiển, sau khi chúng tôi trở ra thì mọi người cùng về!"

Triệu Lỗi cười lắc đầu, Trương Ưng ở bên cạnh cũng lắc đầu, Lý Dương đành phải cười cười đáp ứng không nói gì thêm.

Khu triển lãm ở trung tâm Thanh Đảo rất lớn, hơn nữa gần như mọi công ty đều đã bố trí xong, ngoại trừ bên torng không có châu báu và có chút lộn xộn thì có thể nói khu triển lãm này đã được trang trí rất tiêu chuẩn.

Tiểu Lương và tiều Tôn đều là hai người trẻ tuổi, hai người này rất nhanh đã làm quen với Lý Dương và Ngô Hiểu Lỵ, bọn họ biết Lý Dương là trợ lý ở chi nhánh Minh Dương nên khi nhìn về phía Lý Dương thì trong mắt còn có thêm một chút tôn kính, trẻ tuổi như vậy mà có thể lên làm trợ lý thì quả thật là không đơn giản, có điều là bọn họ không hề biết Lý Dương là vì có nguyên nhân đặc thù nên mới được lẹn cái chức này.

"Bên này là khu số ba, những quầy của Giang Tô phần lớn đều trưng bài ở bên này, nhưng mà chi nhánh công ty ở Từ Châu thì không có trưng bài ở đây, những chi nhánh tham gia đợt triển lãm lần này của công ty đều tập trung ở khu số 2, khu số hai có vị trí tốt nhất, đây chính là tiện lợi mà nhà tổ chức cố ý cung cấp cho chúng ta!" Lương ca nhiệt tình giới thiệu với hai người Lý Dương, trên mặt hắn còn mang theo nét tự hào, đây chính là kết quả cố gắn của chi nhánh bọn họ.

"Thì ra là như vậy, xem ra mọi thứ đều đã được Lương ca thu xếp hết!" Ngô Hiểu Lỵ mỉm cười gật gật đầu, lời của cô làm cho nụ cười trên mặt của Lương ca càng đậm hơn.

"Vị trí của chúng ta lúc này chính là khu số 6, nơi này là khu lớn nhất trong những khu triển lãm, phần lớn những quầy của Quảng Đông và Vân Nam đều đặt ở đây, vì để cho đợt triển lãm này thành công nên ban tổ chức đã mời không ít công ty ở hai tỉnh lân cận!" Chị Tôn một bên giới thiệu, trước mặt những đồng sự tinh anh này cô rất là tích cực.

"Quảng Đông, Vân Nam tới cũng không ít a!" Nhìn về khu triển lãm rộng thùng thình này Lý Dương không nhịn được nói một câu, khu số 6 bọn họ đi lướt qua rất nhanh nhưng mà trình độ náo nhiệt ở nơi này mà họ thấy còn nhiều hơn cả khu số 2, trên đường họ thấy không ít công ty đang bận rộn chuẩn bị bố trí khu của mình.

Chị Tôn đồng ý gật đầu cười nói:

"Lần này ở hai tỉnh có hơn một trăm công ty tới dự, nếu so số người thị họ đứng thứ nhất!"

"A, bên kia là nơi nào? Sao lại không bố trí bệ triển lãm?" Lý Dương đột nhiên ngừng lại, chỉ vào một khu trống trải trước mặt.

"Bên kia là khu nguyên vật liệu, lần này có mời không ít thương nhân vật liệu tới!" Chị Tôn nhìn theo hướng Lý Dương chỉ rồi nhanh chóng giải thích.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.