Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 721: Chương 721: Triển lãm sưu tầm nhỏ. (5)






- Là “Vĩnh Huy triều thần đồ” thật!

Lữ Sách không nhịn được đứng lên, bước nhanh tới bên cạnh.

Trên khuôn mặt vị lão nhân râu ria dài này toát ra vẻ ngây dại, các chuyên gia chung quanh cũng mỉm cười nhìn hắn, không ai cảm thấy bất ngờ, cũng không ai nhạo báng hắn.

Lữ Sách không phải là người Trung Quốc, nhưng cũng là người rất nổi danh trong nghề, mọi người cũng không như Lý Dương xuất hiện rất muộn, rất nhiều người cũng biết hắn. Bình thường tính khí Lữ Sách rất quái lạ, thích người khác làm theo tư tưởng của hắn, nhưng thực lực của hắn cũng là quá rõ ràng, đặc biệt là về phương diện tranh vẽ cổ, đó cũng là nhân vật cấp đại sư.

Lứ Sách sưu tầm không ít tranh cổ họa, cũng có một vài bức giá trị tương đối cao, hơn nữa hắn còn là họa sỹ mệnh danh đại sư sưu tầm hiếm có, tranh của Lữ Sách, nét vẽ cũng không tồi.

Người quen Lữ Sách đều biết, Lữ Sách thích vẽ tranh nhân vật, người hắn thích nhất và sùng bái nhất chính là họa sỹ Đường triều – Diêm Lập Bản, Diêm Lập Bản ít có tác phẩm tâm phúc, bất kể là có phải là bút tích thật hay không, hắn cũng bắt chước vẽ theo, không sót bức nào.

Cho nên lúc này mọi người nhìn thấy hắn là người đầu tiên đi tới, cũng không có cảm giác bất ngờ.

- Tần lão, Phương lão, lại đi à?

Hoàng viện trưởng lại đứng lên, bức “ Vĩnh Huy triều thần đồ” này hắn đã nhìn qua rồi, ban đầu trong số người làm giám định có hắn, lần đầu tiên nhìn thấy bức họa này, Hoàng viện trưởng cũng không khỏi sinh lòng ghen tỵ với Lý Dương, hận không thể đoạt lại tranh này từ trong tay Lý Dương được.

Bây giờ thời gian đã qua lâu, ý định này cũng phai nhạt .

- Các anh đi đi, ta không đi nữa, nghỉ một chút đã, tránh lát nữa còn có bảo bối tốt hơn lại không có sức lực đi xem!

Phương lão cười lắc đầu, trong lòng Lý Dương cười thầm, đây là Phương lão cố tỏ ra sỹ diện, bức họa kia có dấu ấn hắn giám định, lúc này còn chen chúc đi xem sẽ cảm thấy có chút ngượng ngùng, không bằng để cơ hội sau.

Hơn nữa, bức họa này hắn quen thuộc nhất, chính là từ trong tay hắn hoàn thành việc phục chế.

- Phương lão nói rất đúng, ta cũng không đi, nghỉ trước đã!

Tần lão cười khổ lắc đầu, hắn cũng không phải là tỏ ra sỹ diện, tuổi của hắn tương đối lớn rồi, chạy tới chạy lui quả thật có chút khó chịu. Hắn nghe nói Lý Dương còn có mấy món bảo bối nữa, những bảo bối kia còn chưa lộ ra đây, chi bằng dành chút tinh lực lát nữa nhìn những bảo bối tốt hơn kia.

- Cũng được, lần này chúng ta nhường cơ hội cho người khác đi!

Hoàng viện trưởng có chút tiếc hận lắc đầu, tinh thần của hắn cũng rất sung mãn, nhưng là Tần lão và Phương lão đều không đi, hắn cũng không tiện chạy tới .

Bức cổ họa này Hoàng viện trưởng đã thấy qua, nhưng Điền hoàng thư trấn thì là lần đầu tiên nhìn thấy, nghe Lưu Cương nói qua, Hoàng viện trưởng thật đúng là muốn chạy qua nhìn một chút, sách Điền hoàng lưu truyền từ cổ đại bây giờ cũng không thấy nhiều.

Hoàng viện trưởng mấy người bọn họ không qua xem, Hoàng lão từ Hongkong đến cũng không khách khí, dẫn đầu những người đi tới cẩn thận thưởng thức hai món vật phẩm này.

Hai món vật phẩm này giá trị cũng không thấp, “Điền hoàng thư trấn” ít nhất cũng phải mấy ngàn vạn, còn “ Vĩnh Huy triều thần đồ” của Diêm Lập Bản căn bản là không có cách nào đánh giá giá cả, trên thị trường chưa bao giờ xuất hiện qua chuyện bút tích thật của Diêm Lập Bản được bán đấu giá, nếu thật đem bán đấu giá, đoán chừng cũng có thể lên tới hơn ức.

Dù sao danh tiếng Diêm Lập Bản ai cũng biết, lại hiếm thấy tác phẩm, có lên đến giá cao ngất trời cũng không có bất kỳ vấn đề.

Lý Quân Sơn và Lý Thành lại nhìn nhau, nơi này cách cái bàn cũng tương đối gần, những tiếng nghị luận bọn họ cũng có thể nghe được.

Nghe được những người này đánh giá giá cả động một chút là mấy ngàn vạn, hơn ức, hai người hoàn toàn chết lặng đối với những con số này. Giờ khắc này Lý Quân Sơn coi như đã hiểu, con trai mình – Lý Dương đã hoàn toàn trưởng thành, hắn đã tạo ra một thành tích khiến cho bọn họ không dám tưởng tượng.

Bức cổ họa và Điền hoàng thư trấn được bày ra trong thời gian có chừng mười ba mười bốn phút, người thích tranh cũng tương đối nhiều, lại là bút tích thật của Diêm Lập Bản, rất nhiều người cũng muốn nhìn cẩn thận hơn.

Lưu Cương lần nữa đẩy xe đẩy rời đi khỏi phòng khách nhỏ, các đệ tử Hà gia cũng đang nhỏ giọng bàn tán, bọn họ cũng không hứng thú lắm đối với bức tranh này và sách Điền hoàng, những người này vẫn còn đang nghị luận về bát Trường Sinh, đặc biệt là tiểu nha đầu Hà Hoan kia, đèn bóng trăng cũng bị bỏ qua, trong đầu chỉ lóe lên hình ảnh bát Trường Sinh xinh đẹp.

Thời gian trôi qua cũng đã khoảng một giờ, Lý Dương đã bày được tám món vật phẩm, tám món này giá trị cũng chưa có cái nào thấp hơn ngàn vạn, còn quốc bảo như bát Trường Sinh, để cho tất cả mọi người rất cảm phục.

một số người nhìn Lý Dương ánh mắt bắt đầu có chút thay đổi, là một loại thần sắc phức tạp không nói ra được.

Tên của Lý Dương bọn họ đều nghe nói qua, chuyện nhiều lần thắng lớn và mua được nhiều đồ tốt bọn họ cũng biết, nhưng Lý Dương thực sự triển lãm đồ của hắn cho mọi người xem, mọi người mới cảm giác được sự rung động tận đáy lòng.

Những thứ đồ này, bất kỳ món nào đối với bọn họ mà nói đều có thể làm bảo bối gia truyền, cho dù là bên trong viện bảo tàng cũng tuyệt đối thần khí, mà những bảo bối này, tất cả đều là của một người trẻ tuổi.

Tám món vật phẩm sưu tầm, vậy thì tương đương với là tám lần mua được hàng tốt, còn là kiếm được trên ngàn vạn, thành tích như vậy nghĩ cho cùng cũng rất kinh khủng.

Phải nói rằng, còn có người còn coi Lý Dương như vãn bối, nhưng lúc này loại tâm thái này đã biến mất, những thành tích này của Lý Dương, hoàn toàn được những chuyên gia này công nhận, hoàn toàn có thể cùng ngồi ngang hàng với bọn họ, đây cũng là một mục đích khiến Hà lão gia làm triển lãm lần này.

Lưu Cương lại từ từ đi vào, tất cả mọi người thu hồi suy nghĩ trong lòng, ánh mắt mọi người lại tập trung ở xe đẩy của Lưu Cương.

Tất cả mọi người đang nghĩ, lần này Lưu Cương sẽ lại sẽ mang cho bọn họ một món thế nào đây, ngay cả Hoàng viện trưởng cũng không ngoại lệ, dù sao Hoàng viện trưởng cũng chưa từng thấy hết tất cả đồ Lý Dương sưu tầm, tỷ như Điền hoàng thư trấn vừa ban nãy, cùng với cái ấm Tuyên Đức cũng là lần đầu tiên hắn nhìn thấy .

Lần này tấm vải phía trên xe đẩy mỏng hơn, phía dưới giống như là không có thứ gì.

Trong mắt rất nhiều người cũng lộ ra tia nghi ngờ, nhìn chằm chằm vào Lưu Cương.

Lưu Cương khẽ cười một tiếng, từ từ mở tấm vải ra, bảo bối phía dưới rốt cục cũng lộ ra .

- Ngiên thần long thần hổ!

Lần này người kêu lên thành tiếng chính là Tần lão, Tần lão còn trực tiếp đứng lên, đối với phương diện nghiên cổ này hắn quá quen thuộc, nghiên cổ này còn nằm trong tay hắn một thời gian, hơn nữa là chính hắn phục chế.

- Không sai, đây chính là nghiên cổ nổi tiếng thần long thần hổ mà anh Lý mua được ở Vinh Bảo Trai!

Lưu Cương khẽ gật đầu, bắp thịt trên mặt Đường tổng lại mất tự nhiên giần giật một cái, đèn bóng trăng là Lý Dương mua được, nghiên thần long thần hổ này cũng vậy, một người liên tục hai lần mua được đồ từ chỗ Vinh Bảo Trai bọn họ, còn là vật phẩm cao cấp nhất, để cho hắn không thể không buồn bực.

Chuyện hai lần này, cũng làm cho uy vọng của Vinh Bảo Trai hạ xuống thấp không ít, người khác sẽ không nghĩ chuyện mua được với bán đi là một, chỉ cần anh bán mất, vậy đã chứng minh chuyên gia của anh còn chưa đạt, để sót mất, uy tín tự nhiên sẽ bị hạ xuống.

- Hoàng viện trưởng, Phương lão, đi, đi xem một chút!

Tần lão lại quay đầu nói với hai vị lão nhân bên cạnh một câu, Hoàng viện trưởng và Phương lão cũng đứng lên, ba vị lão nhân cùng nhau đi tới.

Lưu Cương vội vàng nghênh đón, cười nói:

- Tần lão ngài tới thật đúng lúc, nghiên này còn chưa đầy mực, liền làm phiền ngài giúp cho!

Lưu Cương vẫn đi theo Lý Dương, cơ hồ tất cả mọi thứ Lý Dương có hắn cũng biết, nghiên cổ này cũng không ngoại lệ, rõ ràng hơn Tần lão từng trợ giúp cái nghiên này, lúc này mời Tần lão tới đổ mực, quả thật vô cùng thích hợp .

- Được, được, cảm ơn cậu, tiểu tử!

Tần lão đại cười lên tiếng, rất nhiều người cũng nghi ngờ và tò mò nhìn bên này, chỉ có Bạch Minh và Thái lão bọn họ biết hết thảy nguyên cớ.

Nghiên cổ này, cũng là bọn họ cùng nhau phát hiện ra sự ảo diệu trong đó, ngoài mặt thoạt nhìn là cái nghiên rất bình thường, một khi đổ đầy mực liền thể hiện ra bí ẩn trong đó. Lúc này cho dù Bạch Minh và Thái lão bọn họ đã từng thấy cái nghiên cổ này, cũng đều dướn cổ lên, ra sức nhìn vào bên trong.

Tần lão từ từ thêm nước, nhẹ nhàng mài đáy nghiên, chỉ chốc lát, hoa văn điêu khắc hình long hổ điêu trên nghiên bắt đầu động đậy.

Trong quá trình họat động chúng còn làm xuất hiện sương trắng nhàn nhạt, nhìn thấy điều này, ánh mắt mọi người cũng trợn to.

- Nghiên thần long thần hổ tôi đã nghe qua truyền thuyết này, không ngờ là có thật!

Lữ Sách ngơ ngác nhìn điều diễn ra trước mắt, hắn yêu thích tranh, bản thân cũng yêu thích vẽ, đối với tứ bảo văn phòng đương nhiên không xa lạ gì, cho dù chưa từng thấy qua nghiên mực thế này, cũng đã nghe nói qua câu chuyện và tin đồn về nó.

- Rồng bay lượn, hổ vờn, đây quả là kỳ cảnh, cũng chỉ có nghiên thần long thần hổ mới có thể làm được!

Lương lão thầm nói một câu, đây là món đồ sưu tầm thứ chín của Lý Dương, món này lần nữa mang đến cho mọi người sự rung động rõ rệt.

Người biết trong tay Lý Dương có nghiên thần long thần hổ không ít, chuyện này được truyền đi, trong nghề rất nhiều người biết, nhưng người chính tận mắt nhìn thấy nghiên thần long thần hổ cũng không nhiều, phần lớn thời gian nghiên cổ này được để trong nhà Lý Dương.

Lúc này người tận mắt thấy nghiên cổ, không khỏi trợn to hai mắt, những lão tiền bối này cho dù không biết vẽ, không viết thư pháp, bọn họ cũng đều tiếp xúc qua tứ bảo văn phòng, nghiên cổ thần kỳ như vậy, mỗi người cũng là lần đầu tiên nhìn thấy .

- Nghiên thần long thần hổ, thật danh bất hư truyền !

Hoàng viện trưởng cười khổ một tiếng , Lý Thành Quang cũng quay đầu nhìn hắn, hai người đều có cảm giác tương tự, bảo bối tốt như vậy, tại sao không phải là thuộc về bọn họ kia chứ?

Trên mặt Khổng lão và Lỗ Huyên cũng có chút khổ sở, bối thật tốt của Lý Dương đúng là nhiều, điều này làm cho Lỗ Huyên hơn ghen tỵ .

Lương lão, Lữ Sách và Sở Tính lão nhân ngoài vẻ khiếp sợ, còn có cảm giác may mắn, thật may là lần này tới đây, nếu không nhiều bảo bối thần kỳ như vậy sẽ không thấy được, lúc này bọn họ cũng có vẻ càng thêm tò mò về Lý Dương.

Tần lão mài mực một hồi, nhìn kỹ, lúc đó mới hài lòng trở về chỗ ngồi của mình .

Mực lắng rồi, kỳ cảnh thần long thần hổ cũng liền biến mất, Lưu Cương vội vàng tiếp tục mài, để cho kỳ cảnh lần nữa xuất hiện, để cho mọi người có thể tiếp tục quan sát .

Hoàng viện trưởng mới vừa vừa rời đi, Hoàng lão liền đi tới, bắt đầu cẩn thận nhìn nghiễn thần, cuối cùng nặng nề thở dài, mỉm cười nhìn Lý Dương, lúc này mới trở lại chỗ ngồi của mình. Tất cả các chuyên gia quan sát nghiên thần theo thứ tự, lúc trở về lại tràn đầy cảm khái, hôm nay tới đây quả không uổng, được mở rộng nhãn giới.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.