Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 195: Chương 195: Trở lại Minh Dương.






Quảng Châu, phòng họp của tổng bộ tập đoàn Thiệu Thị.

Hầu như tất cả những thành viên dòng chính của Thiệu Thị gia tộc đều tập trung ở đây, bao gồm cả Thiệu Ngọc Long cùng Thiệu Ngọc Cường mà Lý Dương đã được gặp qua. Chủ trì hội nghị là một nam tử tuổi chừng trên dưới ba mươi.

-Từ tin tức gần đây mới nhận được, An thị đối với đại hội giao dịch nguyên thạch Bình Châu coi trọng vô cùng. Tới lúc đó sáu vị chuyên gia đổ thạch bên trong tập đoàn An Thị thì có năm người sẽ tham gia. Ngoài ra còn có một vị cố vấn đổ thạch họ mới mời được, Lý Dương.

Nam tử chủ trì hội nghị nói tới đây, đôi mắt nhìn về phía Thiệu Ngọc Cường một chút. Trong công ty thực sự cũng không có nhiều người hiểu rõ Lý Dương thế nào. Nếu không phải lúc ở Nam Dương Thiệu Ngọc Cường đã thua trên tay người này, bọn họ sợ rằng Lý Dương là ai cũng không biết.

Hiện giờ, Thiệu Thị tập đoàn đã điều tra một chút về Lý Dương. Kết quả cũng rất kỹ càng tỉ mỉ, thậm chí biểu hiện của Lý Dương lúc làm công nhân của An Thị bọn họ cũng đều biết. Nhưng là bọn họ tưởng rằng đây là An Thị cố tình tung hỏa mù, cũng không có hoàn toàn tin tưởng cho lắm.

Sắc mặt Thiệu Ngọc Cường có chút ngưng trọng nhẹ giọng nói rằng:

-Cái tên Lý Dương này quả thực rất mạnh, tôi có cảm giác được nơi mạnh mẽ nhất của hắn chính là năng lực nắm bắt cơ hội đúng lúc. Hắn có trực giác vượt xa thường nhân. Nếu như hắn thật xuất hiện ở Bình Châu, đồng thời giúp đỡ An Thị mà nói, việc này đối với chúng ta đúng là một phiền toái không nhỏ.

-Nói như vậy, không cho hắn có cơ hội xuất hiện ở Bình Châu Công Bàn là được, đây không phải đơn giản sao.

Thiệu Ngọc Long đột nhiên lười biếng nói một câu, nam tử chủ trì hội nghị đột nhiên trừng mắt lạnh giọng nói:

-Hồ đồ, hắn hiện giờ là chuyên gia cổ ngọc, hạ thủ với hắn, một khi tiết lộ ra ngoài thì sẽ là đả kích có tính hủy diệt với Thiệu Thị chúng ta. Tuyệt không thể làm như vậy.

Bị nam tử trừng mắt quát mắng, Thiệu Ngọc Long lập tức im lặng, có thể ngăn chặn Thiệu Ngọc Long ở tập đoàn Thiệu Thị này chỉ có vài người. Trước mắt người này chính là một trong số đó, hắn là đại ca của Thiệu Ngọc Cường, Thiệu Ngọc Hoa.

-Ngọc Cường, cháu có nắm chắc đối phó được Lý Dương này không?

Một lão nhân thất thập cổ lai hi ngồi ở vị trí thủ vị đột nhiên nói một câu. Vị lão nhân gia đã nói, những người khác đều ngồi thẳng thân thể, đưa mắt nhìn Thiệu Ngọc Cường.

Thiệu Ngọc Cường trong mắt hiện lên tinh quang ngẩng đầu nói:

-Ông, nếu là hơn một tháng trở về trước thì cháu không có một chút nắm chắc nào cả. Thế nhưng hiện giờ cháu đã có sáu phần nắm chắc rồi. Sư phụ nói với cháu, vĩnh viễn thắng lợi sẽ không thể thành cao thủ đứng đầu được. Không ai có thể bảo trì thắng lợi vĩnh viễn, trước đây cháu không hiểu những lời này, nhưng hiện giờ, cháu rốt cuộc cũng hiểu được.

Lúc Thiệu Ngọc Cường nói những lời này, trên mặt của hắn vô cùng tự tin. Lão nhân ngồi ở vị trí thủ vị cười khẽ gật đầu, Thiệu Ngọc Hoa cùng những người khác đều lộ ra vẻ vui mừng.

-Thiệu Ngọc Cường đã có sáu phần nắm chắc, chúng ta tạm thời cũng không thay đổi sách lược nữa. Mặc kệ là An Thị có bao nhiêu người hỗ trợ, chúng ta chỉ có thể tiến công bọn họ. Tranh đoạt nguyên liệu cao cấp, tranh đoạt khách hàng cao cấp, tranh đoạt thị trường cao cấp, thắng lợi sẽ thuộc về chúng ta.

Lão nhân vỗ vỗ bàn cười khẽ, người này chính là người cầm đầu tập đoàn Thiệu Thị hiện nay, Thiệu Phúc Sinh.

Lúc Thiệu Ngọc Cường từ Nam Dương trở về, Thiệu Phúc Sinh đã cảm giác được hắn có chút khác biệt, còn lo lắng rất lâu. Nhưng mà hiện giờ xem ra mọi lo lắng đều dư thừa rồi. Thiệu Ngọc Cường không có bị đả kích lần này đánh bại, ngược lại còn có nhiều tiến bộ, đây cũng coi như là nhân họa đắc phúc.

Thiệu Ngọc Cường càng mạnh càng tốt, đối với Thiệu Thị tập đoàn lại càng lớn mạnh. Thiệu Phúc Sinh lúc còn trẻ đã có một nguyện vọng lớn nhất, đó là thay thế được An Thị, trở thành công ty châu báu dẫn đầu cả nước. Hiện giờ nguyện vọng này đã rất gần với lão rồi.

Thành phố Minh Dương, Lý Dương vừa ngã quỵ xuống giường, rốt cuộc cũng trở lại sau bao ngày xa cách.

Từ Quảng Châu tới Bắc Kinh, Lý Dương ở lại nhà Hà lão vài ngày. Ngày 1/5 liền cùng Hà lão trở về Minh Dương, còn mang theo Nguyệt Ảnh Đăng, Tuyên Đức Lô, bát nhỏ Hồng Dứu, cùng vài món vật phẩm khác nữa.

Về phần bức cổ họa còn đang trong thời gian giám định, trong đó có tranh luận rất lớn, tạm thời lưu lại Bắc Kinh.

Hà lão đã trở về biệt thự của mình, Lý Dương cũng không nghĩ tới mình đi ra ngoài tới hơn một tháng lận. Trong lúc rời đi cũng không có chuẩn bị kịp cái gì cả, cũng không có báo cho ai biết, cho nên hiện giờ khắp nơi trong phòng nguyên một lớp bụi bẩn. Thu dọn cũng chỉ sợ mất tới nửa ngày là ít.

-Anh Lý, ông cụ bên nhà gọi đi ăn nè!

Lưu Cương đột nhiên xuất hiện ngoài phòng ngủ, dựa người vào cửa cười ha hả nói với Lý Dương.

-Nhanh vậy sao, không phải vừa mới trở về sao? Ông cụ bên đó đã thu dọn rồi sao?

Lý Dương kinh ngạc nhìn Lưu Cương, Hà lão rời đi lúc thời gian so với mình còn nhiều hơn nha. Lúc này mới về nhà được có nửa giờ, không ngờ bên nhà Hà lão đã thu dọn xong rồi, còn làm tốt bữa ăn nữa, thật không thể tin nổi.

-Đương nhiên, nhanh đi ăn cơm đi, nếu không ông cụ mắng chết.

Lưu Cương khẽ gật đầu, xoay người rời đi trước. Mấy ngày nay quan hệ của Lý Dương cùng Hà lão ngày càng hòa hợp. Lý Dương đã cải biến cách xưng hô bình thường với Hà lão, không phải gọi là gia gia nữa mà cười gọi ông cụ, vô luận gọi thế nào thì Hà lão cũng rất cao hứng.

-Được, thì đi.

Quan hệ hòa hợp rồi, cũng làm cho Lý Dương có chút phiền muộn, đó là Hà lão giáo dục hắn càng nghiêm khắc hơn nhiều. Đoạn thời gian trước Hà lão không có ở nhà hắn còn có thể len lén đi, hiện giờ Hà lão mỗi ngày đều theo cùng, mỗi ngày đều khảo sát hắn, một chút thư giãn cũng không có. Ông cụ trước ở trong quân đội đi ra, thủ đoạn nghiêm phạt là số một đi, Lý Dương may mắn được hưởng thụ một lần, từ đó trở đi hắn nguyện không bao giờ có lần thứ hai nữa.

Tuy rằng Hà lão phạt Lý Dương, nhưng mà trong lòng Lý Dương cũng không có một chút phản cảm gì cả, ngược lại hắn còn có một loại cảm giác ấm áp. Hà lão đã coi hắn chân chính trở thành con cháu trong nhà, cho nên hắn cũng không để bụng chuyện gì, những người khác muốn được Hà lão phạt cũng không có cơ hội đấy chứ.

Ngôi nhà của Hà lão quả nhiên đã được dọn dẹp xong cả rồi, trên bàn cơm rất phong phú thức ăn. Lý Dương vừa nhìn thấy đã muốn mở rộng miệng, lập tức ăn ngấu ăn nghiến cho tới khi căng bụng mới thôi.

Hà lão nhìn Lý Dương, không nhịn được mà lắc đầu, buổi sáng từ Bắc Kinh lái xe trở lại đây, giữa trưa tùy tiện ăn vài thứ. Nếu không phải dọn xong nhà cũng không chuẩn bị cơm nước thế này.

Thấy Lý Dương ăn uống như vậy, Hà lão cũng cảm thấy no rồi, chỉ ăn nhiều hơn bình thường một chút. Một già một trẻ thi nhau quét sạch sẽ cái bàn cơm.

-Thưa ông, con quyết định rồi, sau này sẽ không ăn ở bên kia nữa, ngày nào cũng sẽ sang đây ăn cơm.

Lúc cơm no rượu say, Lý Dương thỏa mã vỗ vỗ cái bụng no căng của mình, bên nhà ông cụ có đầu bếp chuyên nghiệp, so với việc hắn chỉ biết nầu mì gói thì tốt hơn rất nhiều.

-Không thành vấn đề, nhưng mà trước mỗi bữa cơm tối ông đều phải khảo thí cháu, nhìn xem cháu có dụng công học hỏi không?

Dáng cười của Lý Dương lập tức trở nên cứng ngắt, nét mặt già nua của Hà lão hiện ra dáng vẻ tươi cười. Lý Dương nhất thời khuôn mặt biến thành ăn trái đắng nói:

-Thưa ông, coi như cháu chưa nói gì nha.

-Cháu nói cái gì?

Dáng cười cười trên nét mặt già nua của Hà lão càng tăng lên, Lý Dương cười khổ lắc đầu. Lý Dương phi thường rõ ràng, chỉ cần Hà lão đã quyết định thì không ai có thể thay đổi được. Lần này hắn đúng là dê vào miệng hổ rồi, sau này không thể qua loa được.

Lúc cơm tối, Lý Dương theo Hà lão đi tới thư phòng. Nguyệt Ảnh Đăng của Lý Dương ở ngay trong thư phòng của Hà lão. Hà lão rất thích thú Nguyệt Ảnh Đăng này, mỗi ngày đều nhìn ngắm nó một lúc.

Đối với chuyện này Lý Dương cũng rất rõ ràng, Nguyệt Ảnh Đăng hắn đưa cho Hà lão cũng không có vấn đề gì. Nhưng là Hà lão khẳng định không muốn nhận, vậy không bằng để nguyên ở chỗ này, ngược lại nhà hắn hay để ở đây cũng như nhau cả. Hơn nữa, Nguyệt Ảnh Đăng này dù phá sản hắn cũng không mang đi bán, toàn quốc chỉ có một kiện thôi à. Hà lão tìm chuyên gia nghiên cứu nửa tháng trời cũng không có phục chế ra nó. Không thể không nói trí tuệ của các lão tổ tông phi thường vĩ đại à.

Lúc Lý Dương phải đọc thuộc lòng đặc điểm của đồ sứ Quan Diêu triều Vạn Lịch thời Minh xong, Hà lão mới thỏa mãn cho Lý Dương rời đi. Lý Dương trí nhớ rất tốt, trước đây còn không cảm giác được, nhưng hiện giờ những nội dung về đồ cổ vô cùng khô khan này không ngờ hắn chỉ đọc một lần là có thể nhớ kỹ toàn bộ. Hiện giờ khi phát hiện ra năng lực này Lý Dương rất là buồn bực. Thời gian đến trường sao không có được bản lĩnh như vậy chứ. Nếu không hắn sẽ không phải học cái trường hạng ba như đại học Minh Dương này, không khéo ngay cả Bắc Đại Thanh Hoa đều có thể vào được.

Sáng hôm sau, Lý Dương rời khỏi nhà đi tới nhà Lưu lão, Ngô Hiểu Ly cùng Lý Dương trở về, nhưng mà bọn họ cũng không có cùng nhau trở về biệt thự.

Ngày hôm qua khi rời đi Ngô Hiểu Ly cố ý mời Lý Dương hôm nay tới nhà ông ngoại nàng làm khách. Hơn nữa Lưu Tuyết Tùng lúc nói qua điện thoại cũng có ý mời Lý Dương. Người già đã mời, Lý Dương không dám qua loa, cho nên sáng sớm đã đi mua quà tới rồi.

Lý Dương đi trên một chiếc xe của Hà lão, Lý Dương cũng thật không ngờ, trong garo ô tô của Hà lão có tới năm sáu chiếc xe. Điều này làm Lý Dương có chút buồn bực, tính cả mấy cái xe ở Bắc Kinh, Hà lão chỉ sợ rằng phải có hơn mười chiếc xe, thật không rõ Hà lão muốn nhiều xe như vậy để làm gì chứ.

Nhưng mà vừa nghĩ tới những người đi theo Hà lão như cái bóng bên cạnh, Lý Dương cũng bình thường trở lại. Cảnh vệ của Hà lão Lý Dương hiện tại cơ bản cũng chưa gặp qua. Bình thường cũng không ở bên cạnh Hà lão, nhưng chỉ cần là lập tức xuất hiện ngay, làm cho Lý Dương rất là kinh ngạc.

Thân phận của Lưu Cương kỳ thực trong lòng Lý Dương cũng hiểu rõ, khẳng định cũng không khác những người này lắm. Nhưng là Lý Dương chưa bao giờ có hỏi qua. Hà lão cũng không nói qua, Lưu Cương vẫn như cũ mỗi ngày đi theo bên cạnh Lý Dương.

Lý Dương hiện giờ ước gì Lưu Cương ở cùng hắn một chỗ. Một là từ khi quen Lưu Cương nửa năm trước tình cảm đã không tồi rồi, thứ hai thân thủ của Lưu Cương rất tốt, đi theo bên người làm Lý Dương có cảm giác an toàn hơn rất nhiều. Chuyện của Hầu tử lần trước làm cho Lý Dương có chút sợ hãi, hiện giờ gia sản của Lý Dương cũng không ít, cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.

Lúc Lý Dương tới, Ngô Hiểu Ly đã đứng ngoài cửa đợi rồi, Lý Dương vừa muốn gõ cửa, Ngô Hiểu Ly đã đi ra mở cửa rồi.

Hai người trợn mắt nhìn nhau, lập tức cười lớn một tiếng. Lần trước Lý Dương tới đây cũng như thế, không nghĩ tới lần này cũng vậy.

-Vào đi!

Ngô Hiểu Ly lập tức tiếp nhận đồ trên tay Lý Dương, dẫn Lý Dương vào trong phòng khách. Lúc vào phòng Lý Dương mới phát hiện ra Lưu Tuyết Tùng còn có khách ở đây.

-Tiểu Lý, tiểu Lưu, các cháu tới đây, ngồi nhanh.

Lý Dương vừa vào cửa, Lưu lão đã chào hỏi nhiệt tình. Người khách nhân ngồi với Lưu lão cũng vội vàng đứng lên, đối với Lý Dương phi thường khách khí. Chờ khi người này đứng lên Lý Dương mới phát hiện ra người khách này chính là người quen cũ. Chính là Mã mập, con trai của bạn Lưu lão.

:73: :73: Mọi người vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511--Goi-Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99:


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.