Trong phòng ngủ của đại học y khoa Nam Phương, mấy sinh viên đáng ngồi bên máy tính, ban đêm phòng ngủ đã cắt điện, họ dùng thẻ Wifi lên mạng,.
Mấy người này lúc này quan tâm là ván bài Lý Dương của Lý Dương.
- Thiên Thạch, mau, mau đi phát thiếp, chúng ta phải nghĩ cách chúc mừng!
Một sinh viên đeo kính cận rất hưng phấn kêu lên, một sinh viên trong đó lại ra sức gật đầu.
Sinh viên không ngừng gật đầu này tên là Vương Thiên Thạch, trưởng ban của của ban nghiên cứu quốc bảo hiệp hội sưu tầm đại học y khoa Nam Phương, là fan hâm mộ trung thành của Lý Dương, ban nghiên cứu quốc bảo này còn là ban nghành mới thành lập sau sự kiện Truyền Quốc Ngọc Tỷ.
Lần này ván bài của Lý Dương ở Macao vừa bắt đầu, các sinh viên này chính là người quan tâm sớm nhất.
Bọn họ thậm chí còn đặc biệt mở một diễn đàn, đem mỗi ván bài Lý Dương thắng giới thiệu một lần, họ không có điều kiện biết được danh sách các bảo bối mà Lý Dương thắng được, nhưng chỉ cần có thể tìm được, có manh mối đều viết hết vào.
Vì thế, bọn họ còn cử một sinh viên Macao đặc biệt nghe ngóng tin tức của Lý Dương.
- Đừng vội, tôi lập tức phát đi!
Vương Thiên Thạch hưng phán gật đầu, đến nay, diễn đàn của họ đều lấy phát ra tin tức nhanh nhất, đầy đủ nhất mà nổi tiếng, thu hút không ít người ủng hộ Lý Dương.
Ngoài mấy sinh viên này ra, khắp nơi cả nước, rất nhiều nơi cũng có rất nhiều người đều làm việc giống nhau, ván bài của Lý Dương kết thúc không đến năm giây, trong rất nhiều diễn đàn liền phát ra thiệp chúc mừng.
Giờ phút này, cả nước có vô số người cùng chúng mừng vì Lý Dương.
Nửa giờ sau, thiệp chúc mừng và lời chúc mừng đã lan rộng khắp diễn đàn, thậm chí rất nhiều khu người Hoa trên khắp thế giới cũng đều có thiệp chúc mừng.
Vui mừng như trong nước, vài hãng truyền thông nước ngoài, đặc biệt là inte của Pháp, lúc này là ai oán.
《 Mona Lisa 》không thể thắng trở về, còn trong tay Lý Dương, thậm chí còn bị Lý Dương thắng đi không ít đồ, trên Inte Pháp bắt đầu xuất hiện nhiều bàn luận âm mưu, nói ván bài lần này, chính là do âm mưu của Lý Dương âm ỉ đã lâu.
Lần này, chính phủ Pháp tuy không ra mặt, nhưng không ít phú hào trong dân đều hành động, rất nhiều bảo bối của dân, tất cả đều thua bởi Lý Dương.
Lúc này, Nhật Bản, Hàn Quốc cũng như thế, đặc biệt là Nhật Bản, lần này thua rất thảm, một trăm năm mươi nghìn bảo bối có hơn hai trăm nghìn đều thuộc về Nhật Bản.
Từ con số này có thể thấy được, Nhật Bản năm đó từ Trung Quốc lấy cướp bao nhiêu bảo bối.
Người chúc mừng ra về, đoàn người Lý Dương cuối cùng trở về phòng.
Thời gian ván bài này cũng không ngắn, lúc này đã là một giờ sáng, tuy nhiên, tất cả mọi người đều không buồn ngủ, Lâm Lang còn đặc biệt gọi Sampanh chúc mừng, mọi người náo nhiệt rất lâu mới nghỉ ngơi.
Sáng hôm sau, các báo lớn, đài truyền hình đều sôi nổi đưa tin quá trình và kết quả của ván này.
Hai người vừa bắt đầu không bình thường, được các chuyên gia nói thành biểu hiện của đấu trí dũng, cuối cùng ván bài không ngừng thay đổi, cũng được gọi thành phương pháp chiến đấu của hai người, dù sao có nhiều kịch tính, chính là nói nhiều đặc sắc.
Ngoài ra,các báo chí có ảnh hưởng lớn ở Las Vegas đưa ra khẳng định ván bài này, cũng là đối với thực lực của Lý Dương có đánh giá mới.
Vì xuất đạo muộn, tham gia các ván bài ít, hiện nay Lý Dương được sếp vào hàng thứ hai của Thế giới, rất nhiều người đều nói, Lý Dương là nhân vật truyền kỳ, hắn thay thế vị trí của Thần đổ chỉ là tư cách, chỉ cần tư cách đủ rồi, Thần đổ mới tất nhiên thuộc về Lý Dương.
Cách nói như thế được rất nhiều người tán đồng, dù sao Lý Dương biểu hiện mấy ngày nay mọi người đều luôn đặt trong mắt.
Ngày hôm sau, Lý Dương ngủ đến hơn mười giờ mới dậy, thời gian đấu tranh hôm qua quá dài, lúc ngủ đều nhanh đến năm giờ rồi.
- Lý ca, bên ngoài có rất nhiều phóng viên luôn đợi anh, Hà Vinh tiên sinh bảo em hỏi anh một chút, có muốn tiếp các phóng viên này hay không?
Vừa rửa mặt xong, Lưu Cương tiến lại, các phóng viên bên ngoài, trời vừa sáng liền đợi rồi, so với Lý Dương bên này, Thần đổ bên đó lúc tám giờ mới đi đến mấy phóng viên.
Đây là sự thật, người bây giờ chỉ quan tâm người thắng lợi.
Ngoài ra, Thần đổ từ sau khi thua, cũng tương đương bị hạ mất chức Thần đàn, còn không có cảm giác thần bí như trước kia, sở dĩ Thần đổ có thể để lại danh tiếng lớn như vậy, có uy vọng cao như vậy, một điểm quan trọng nhất chính là chiến tích của hắn ta.
ở giới đối đổ, muốn toàn thắng có thể nói vô cùng không dễ, hình như chưa có câu lạc bộ nào có thể luôn thắng, vấn đề trên bàn đổ gặp rất nhiều, cũng liên quan đến nhiều nhân tố, luôn toàn thắng bản thân đã là một kỳ tích.
Chính vì kỳ tích này, mói thành cái danh hiệu Thần đổ, hiện giờ, Thần đổ đã không có chiến tích toàn thắng rồi, tất nhiên cũng không phải là kỳ tích nữa.
- Ta sẽ không đi nữa, anh đi thay ta nhé!
Lý Dương suy nghĩ một lúc, lập tức lắc đầu, mấy ngày nay luôn trong đối đổ, áp lực của hắn thật ra cũng rất lớn, không dễ dàng kết thúc, lúc này Lý Dương chỉ muốn thả lỏng người xuống.
- Tôi đi?
Lưu Cương mở to hai mắt, còn dùng ngón tay chỉ vào mũi của mình.
- Đúng, anh đi, rất nhiều người đều biết chúng ta luôn ở cùng nhau, anh đại diện tôi là được rồi!
Lý Dương cười gật gật đầu.
- Nhưng tôi không biết nói gì!
Mắt Lưu Cương vẫn như trước trợn to lên, đánh đánh giết giết đối với anh ta không thành vấn đề, nhưng tiếp đãi phóng viên, còn đón tiếp nhiều phóng viên như vậy, anh ta chưa từng có.
- Không sao!
Tùy tiện nói là được, muốn nói gì cứ bịa ra, tôi tin tưởng anh.
Lý Dương xua xua tay, lại trở về phòng ngủ, để lại Lưu Cương vẻ mặt kinh ngạc sững sờ đứng ở đó.
Một lát sau, Lưu Cương mới bất đắc dĩ lắc đầu, đi ra khỏi phòng chuẩn bị đi đón tiếp các phóng viên kia, phóng viên bên ngoài có mấy trăm người, nghĩ đến nhiều người như vậy anh ta liền đau đầu.
Sau khi thu dọn một phen, Lý Dương cũng không ăn gì, đi thẳng đến phòng Ông cụ, dậy hơi muộn, không bằng cùng ăn trưa luôn, hơn nữa, lúc này hắn cũng không đói.
- Cảm giác thế nào?
Trong thư phòng của Ông cụ, Lý Dương và ông hai người, Ông cụ vẻ mặt tươi cười, từ sau hôm qua Lý Dương thắng cuộc, nụ cười của ông không mất.
- Cũng được, như nằm mơ!
Lý Dương suy nghĩ một lúc, cười gật đầu.
- Ha ha, lần này cùng cháu mạo hiểm xem ra đúng rồi, tuy nhiên việc như vậy chỉ có một lần này, sau này không được thế!
Ông cụ ngẩng đầu cười to một tiếng, lúc này nghĩ lại , chính bản thân ông đối với hành động của mình cũng có chút kinh ngạc, không biết vì sao lại điên cuồng như vậy, đồng ý cùng Lý Dương điên lần này.
Hiện nay xem ra kết quả không tồi, tuy nhiên cũng đối với con tim của Ông tiến hành một thử nghiệm lớn,.
Đặc biệt là ván bài cuối cùng của hôm qua, lúc đó con tim của ông cũng lo lắng đập nhanh sắp nhảy ra ngoài.
- Về sau cũng không cần nữa!
Lý Dương cười cười, có được một trăm năm mươi nghìn món đồ sưu tầm này, hắn không cần phải đi bày các ván bài như thế nữa, nhưng có người có bảo bối muốn đấu với hắn, hắn cũng không từ chối.
- Vậy àh, một trăm năm mươi nghìn, thật không thể ngờ, thu hoạch lần này lớn như vậy!
Ông cụ khẽ thở dài, không cần nữa, Lý Dương sau này quả thực không cần mạo hiểm như vậy, lần này thắng được các bảo bối, hoàn toàn vượt qua sự tưởng tượng của họ.
Ngay cả Lý Dương, khi bắt đầu mục tiêu của hắn cũng chỉ là 《 Thanh minh thượng hà đồ 》, nghĩ đến các bảo bối này tiến vào, nhưng tuyệt đối không nghĩ đến nhiều như vậy, lúc đầu, hắn cho rằng có mấy nghìn là không tồi rồi.
- Các đồ vật này, cháu có suy nghĩ gì hay không?
Ông cụ nhìn Lý Dương hỏi một câu.
- Suy nghĩ?
Đầu mày Lý Dương khẽ nhảy lên, kinh ngạc nhìn Ông cụ, việc hắn muốn mở bảo tàng, Ông cụ toàn lực ủng hộ, hẳn biết mới đúng, vì sao còn hỏi như vậy.
Đang nhìn Lý Dương, Ông cụ biết nghi vấn của hắn, lại cười nói:
- Bảo tàng của cháu, còn cần mấy năm mới có thể mở được, thời gian mấy năm này không nên lãng phí, nhiều bảo bối như vậy lại đều là từ nước ngoài chảy ngược lại, ý của ta là có thể mở nhiều hơn các triển lãm!
Lý Dương lần này cũng có thể nói là một lần chảy ngược các văn vật lớn nhất từ nước ngoài về, là chuyện lòng người ủng hộ, trước khi Lý Dương mở bỏa tàng, tiến hành triển lãm khắp các nơi trên cả nước cũng không tồi.
- Điều này không thành vấn đề!
Lý Dương lập tức gật đầu, Ông cụ nói không sai, mấy năm này luôn giữ ở trong kho đơn thuần là lãng phí, các đồ vật có ý nghĩa có thể chia ra mở triển lãm.
Lý Dương tin rằng chỉ cần hắn có lời, cả bảo tàng khắp nơi trên cả nước đều sẽ qua tìm hắn.
Ông cụ lại gật đầu:
- Vừa rồi Hoàng Lão đến, Macao cách Hồng Kong rất gần, ông ấy muốn để các bảo bối này đến Hong Kong tiến hành triển lãm, nếu cháu không có ý kiến gì, lát nữa có thể đến gặp ông ấy!
Để các bảo bối này tiến hành triển lãm, Hoàng Lão là người đầu tiên đến hỏi, lúc này trong tay Lý Dương không những chỉ có mười món bảo bối vẫn còn ở Macao, ngoài ra còn có hơn trăm nghìn bảo bối còn chưa phân loại.
Những bảo bối này toàn bộ triển lãm không thể, tuy nhiên lấy ra một ít thay ý nghĩa thì không thành vấn đề, ví dụ như Thất Tinh Long Uyên Kiếm kia cùng với các bảo bối khác.
- Vâng, vậy bắt đầu từ Hông Kong!
Lý Dương trực tiếp gật đầu, Hoàng Lão luôn rất chiếu cố hắn, đừng nói Hoàng Lão hỏi Ông cụ, trực tiếp nói với hắn, Lý Dương cũng sẽ không từ chối.
Hơn nữa, Hồng Kong quả thực cách Macao rất gần, thuận đường đến Hong Kong không có bất kỳ vấn đề gì.
- Triển lãm Hong Kong lần này cháu không cần đi nữa, ta giúp cháu trông coi là được, việc bên này giải quyết xong, cháu sớm trở về Bắc Kinh, đỡ để người trong nhà Giai Giai có ý kiến!
Ông cụ lại cười cười, còn có hơn một tháng chính là ngày hôn lễ của họ, lý dương thật sự muốn chuẩn bị, đây là việc lớn cả đời người, chậm trễ không được.
- Bụp bụp!
Lý Dương vừa muốn nói chuyện, bên ngoài phòng đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, thanh âm có chút vội vã.
- Vào đi!
Khóe mày của Ông cụ nhảy nhảy, lúc ông ở thư phòng, không có việc gì đặc biệt sẽ không có ai quấy rầy ông, đặc biệt là hiện nay ở trong phòng ông còn có khách, nếu gõ cửa rồi, đó chứng mình nhất định là việc quan trọng.
Từ bên ngoài tiến lại là một cảnh vệ quân, đầu tiên nhìn Lý Dương, lúc này mời nói nhỏ bên tai ông cụ mấy lời.
Lời của anh ta còn chưa nói xong, sắc mặt ông cụ đã biến sắc, đầu mày khẽ nhíu lại, sau khi cảnh vệ quân nói xong nhanh chóng dời khỏi phòng, Ông cụ nhìn chằm chằm vào Lý Dương.
- Ông, xảy ra việc gì vậy?
Trong lòng Lý Dương có dự cảm không tốt, vội vàng hỏi một câu,.
- Cháu về nhà trước đi, ta sắp xếp máy bay cho cháu, trong nhà cháu xảy ra chút việc!
Mấy chục giây sau, Ông cụ mới chậm dãi nói một câu, sắc mặt Lý Dương trong nháy mắt cứng đơ lại đó.