Tiểu Thuận Thuận đang ở bên cạnh Lý Dương, ngẩng đầu nhìn Lý Dương, thật tò mò hỏi.
- Vừa rồi chú đang suy nghĩ chút chuyện!
Lý Dương cúi đầu cười cười, định đặt chén nước xuống.
Năng lực đặc thù còn chưa thu hồi, ở bên trong hình ảnh lập thể trong đầu, khối nguyên liệu phía trên đống nguyên liệu này dễ thấy như vậy, khiến Lý Dương không nhịn được mất tập trung những nguyên liệu khác, chỉ nhìn một khối này.
khối nguyên liệu này không nhỏ, nặng 50kg, là một khối cược tăng mạnh nhất trong đống này, cũng là một nguyên liệu lâu năm.
Đây là khối nguyên liệu lớn, trên thân còn có vân hình rắn, còn có mấy cái khe hở nhỏ, nguyên liệu như vậy đặt ở giao dịch Phỉ Thúy Bình Châu, ít nhất cũng có thể bán được hai mươi vạn đồng, coi như là nguyên liệu thượng đẳng.
- Kìa chú, chú nghĩ xong chưa ?
Tiểu Thuận Thuận tin lời của Lý Dương, lại hỏi .
- Còn chưa xong, một lát mới có thể nghĩ ra!
Lý Dương nhẹ nhàng vuốt đầu tiểu Thuận Thuận, trong lòng cũng đang không ngừng sôi trào .
Lý Dương đã trải qua giao dịch Phỉ Thúy Bình Châu và giao dịch Phỉ Thúy Myanmar, có thể nói đã gặpnhiều loại nguyên liệu.
Hơn nữa, nguyên liệu từ trên tay Lý Dương giải xuất Phỉ Thúy cao nhất cũng có không ít, Thủy Tinh Chủng thì liên tiếp giải được, Thủy Tinh Chủng Phỉ Thúy ra đời trên tay Lý Dương đã đạt đến hai con số.
Đối với rất nhiều chuyên gia cược thạch mà nói, một năm có thể giải ra một khối Thủy Tinh Chủng Phỉ Thúy là mong ước rất to lớn, với cái chiến tích này của Lý Dương, cũng có thể thấy được kinh khủng cỡ nào.
Dưới tình huống này, rất nhiều nguyên liệu, cho dù là nguyên liệu Thủy Tinh Chủng thì Lý Dương cũng sẽ không có biểu hiện mãnh liệt như vậy, mà khối nguyên liệu này, lần nữa để cho Lý Dương thể nghiệm được cái cảm giác đã lâu không có.
Một cảm giác khiến nhịp tim đập mạnh.
Nhìn màu sắc của khối ngọc trong hình ảnh lập thể, nhịp tim Lý Dương không nhịn được lại tăng nhanh không ít .
Bên ngoài sân lại có mấy người đi vào, chỗ ngồi trong sân vốn cũng không nhiều, chỉ trong chốc lát liền có vẻ có chút chật chội, còn có mấy người đứng ở phía sau ghế.
Lý Dương vẫn cúi đầu, những người tiến vào này cũng hồ nghi nhìn bọn họ, sau đó ánh mắt cũng tập trung vào trên người Lão Ngưu.
Bọn họ lần này cho người tìm Lão Ngưu đến, chính là muốn cùng Lão Ngưu tiến hành đàm phán cuối cùng.
Đám người đông đủ rồi, ông chủ Triệu ho khan một tiếng, nhẹ giọng nói:
- Ông chủ Ngưu, ông thấy chuyện cũng qua lâu như vậy, ông nên cho chúng ta một câu trả lời hợp lý chứ?
Trên mặt Hồ Hai và Hoàng Vĩ cũng lộ ra vẻ tức giận, quả nhiên như bọn họ đoán, những người này không tìm được tên lường gạt, liền muốn đổ vạ lên Lão Ngưu.
- Ông chủ Triệu, lời này của ông quá nặng rồi, điều tôi nên nói đều nói qua , nên làm cũng đều làm, còn lại thật sự là không có cách nào.
Lão Ngưu lắc đầu, thanh âm không to không nhỏ, Lão Ngưu là người rất tốt, nhưng hắn cũng không phải là kẻ ngu, ýa của ông chủ Triệu, ông hắn hiểu rất rõ ràng , tự nhiên cũng sẽ không cho đối phương chèn ép.
- Cái gì mà không có cách nào, tôi thấy ông và tên lường gạt kia chính là một phe, không biết ông ăn của chúng tôi bao nhiêu tiền mồ hôi nước mắt đây, ông mau tìm tên lường gạt đó về, hoặc là đem tiền giả chúng ta!
Có một nữ nhân hét lên, ánh mắt của mọi người lập tức cũng tập trung vào trên người nữ nhân này.
Người này họ Chu, ngồi bên cạnh ông chủ Triệu, nàng cũng là chủ cửa hàng trên phố, lần tổn thất này không nhỏ , khoảng bốn trăm vạn.
Lời của nàng cũng tương đương với trực tiếp nói ra mục, lo lắng của Hồ Hai và Hoàng Vĩ cũng trở thành thực tế, những người này không tìm được tên lường gạt, thật chuẩn bị đem hậu quả trút trên đầu Lão Ngưu .
Vẻ mặt Lão Ngưu cũng thay đổi, luôn luôn giữ vẻ điềm tĩnh, lúc này sắc mặt vô cùng khó coi, lớn tiếng nói:
- Bà chủ Chu, không thể nói lung tung, tội lớn như vậy, tôi cũng gánh không nổi !
Bà Chu này bình thời là người cũng có chút hà khắc, thường xuyên có mâu thuẫn cùng thương gia chung quanh, mỗi lần cũng là Lão Ngưu giúp hòa giải, bình thời Lão Ngưu đối với nàng coi như là không tệ, không ngờ nàng sẽ nói ra lời như vậy, để cho tim Lão Ngưu vô cùng lạnh.
- Gánh không nổi thì đừng làm, ông chủ Ngưu, lần này chúng tôi gặp chuyện cũng do ông giới thiệu, người chạy rồi chúng tôi chỉ có thể tìm ông, chuyện này tốt nhất ông chủ động thẳng thắn đi!
Người lần này nói chuyện tên Lưu Nguyên, giống với người họ Chu cũng là chủ cửa hàng trên con đường này, Lưu Nguyên buôn bán không lớn, nhưng hắn là người rất tham, tổn thất lần này so với bà họ Chu kia còn nhiều hơn, chừng sáu trăm vạn.
Sáu trăm vạn, trên căn bản Lưu Nguyên chính là phải khuynh gia bại sản, một lần mất tất cả, lần này nhiều người như vậy ở đây, chủ ý muốn cho Lão Ngưu gánh trách nhiệm này chính là hắn và ông chủ Triệu.
- Lưu huynh đệ, nói chuyện phải thận trọng, người thì đúng là tôi giới thiệu, thế nhưng lúc đó tôi cũng đã nói người này không đáng tin lắm, muốn quan sát thêm, là mọi người buộc tôi giới thiệu cho mọi người, khi mọi người cùng hắn liên lạc, tôi còn khuyên qua mọi người phải cẩn thận, ta có thể làm cũng đã làm rồi, chúng ta làm người phải có lương tâm chứ!
- Chớ nói nhảm nhiều như vậy, ông có lương tâm thì sẽ không hợp tác cùng người khác đi gạt chúng tôi!
Bà họ Chu lại lớn kêu lên, Hồ Hai cũng không nhịn được nữa phản bác đôi câu, hai người lập tức rùm beng lên, một hồi không khí trở nên loạn ầm ĩ.
Lão Ngưu nhìn những người đồng nghiệp đối diện này, trong lòng vô cảm không nói ra được. Nhân tính ích kỷ, khi Hồ Hai nói trước những người này muốn đem hết thảy trách nhiệm đẩy tới hắn, hắn còn chưa tin , nhưng bây giờ chính mắt thấy được những người này trở mặt không nhận lỗi của bản thân, không tin cũng không được.
- Tất cả mọi người chớ làm ầm, an tĩnh một chút, tôi nói đôi câu!
Ông chủ Triệu đột nhiên phất phất tay, người chung quanh từ từ không nói chuyện .
Lý Dương khẽ cau mày một cái, lúc này hắn cũng hiểu ý định của những người này, khó trách Hồ Hai tính mời hắn tới giúp một tay, những người này quả là không có ý tốt đối với Lão Ngưu.
Tất cả mọi người không nói gì, tất cả mọi người nhìn ông chủ Triệu, ông chủ Triệu ho nhẹ một tiếng, rồi mới nói với Lão Ngưu:
- Lão Ngưu, tôi và ông cũng có mười mấy năm giao tình, chuyện đến mức này ai cũng không muốn, tôi tính như vậy đi, lần này ông gánh một nửa trách nhiệm, chúng tôi tổn thất sáu ngàn vạn, ông chỉ cần phụ trách ba ngàn vạn là được, còn ba ngàn vạn tự chúng tôi nhận, ông thấy thế nào ?
Lời của ông chủ Triệu khiến cho Vương Giai Giai, Vương Yến mấy người cũng ngây ngẩn cả người.
Các nàng không nghĩ tới trên cái thế giới này còn có người vô sỉ như thế, nếu không phải biết trước câu chuyện, sợ rằng còn có thể thật cho là người này đang giúp Lão Ngưu tính toán, giúp Lão Ngưu giải quyết vấn đề đây.
- Ba ngàn vạn, các ngươi tại sao không đi mà kiếm, đem bán Lão Ngưu cũng không được nhiều như vậy!
Hồ Hai lập tức rống lớn một tiếng, môi hắn còn đang run rẩy, hắn và Lão Ngưu cũng có mười mấy năm giao tình, cộng thêm bình thời Lão Ngưu đã giúp hắn không ít chuyện, lúc này là người ủng hộ Lão Ngưu nhất.
Lưu Nguyên, bà chủ họ Chu và những ông chủ khác lần này cũng không có cãi vã cùng Hồ Hai, tất cả đều nhìn chằm chằm vào Lão Ngưu.
Lúc này ngay cả Lý Dương cũng hiểu, trước đó những người này nhất định từng có thương lượng, muốn bức Lão Ngưu gánh một phần tổn thất.
Ba ngàn vạn có lẽ không phải là mục đích cuối cùng của bọn họ, bọn họ cũng hiểu ông chủ Ngưu không có nhiều tiền như vậy, nhưng nhất định là suy tính muốn ép Lão Ngưu đây!
Bây giờ người bọn họ có thể tìm chỉ có Lão Ngưu, đây cũng là biện pháp duy nhất để bọn họ giảm bớt tổn thất.
Lúc này trái tim Lão Ngưu cũng bình tĩnh lại, hắn coi như là thấy rõ bộ mặt của những người này, cái kết quả này để cho tâm ý hắn se lạnh, nhưng lại càng thêm kiên định.
Lão Ngưu nhìn kỹ mặt của mỗi người, có vài người cũng cúi đầu , không dám trực tiếp nhìn thẳng vào mắt Lão Ngưu.
Nhìn một vòng, Lão Ngưu mới từ từ nói:
- Ông chủ Triệu, chúng ta quen biết mười mấy năm, ông cũng nên biết Lão Ngưu tôi làm người như thế nào, là lỗi của tôi, không cần mọi người nói tôi cũng sẽ cố gánh, không phải lỗi của tôi, vô luận mọi người dùng thủ đoạn gì cũng đừng mong tôi thừa nhận, đừng nói ba ngàn vạn, ba xu tôi cũng sẽ không chia sẻ !
Lão Ngưu nói như đinh đóng cột, chân mày ông chủ Triệu hơi nhảy lên nhảy xuống, quay đầu nháy mắt với Lưu Nguyên bên cạnh, Lưu Nguyên không nói cái gì, trực tiếp đứng lên đi ra ngoài.
- Thật không biết xấu hổ, chưa từng thấy qua người không biết xấu hổ như vậy, khốn kiếp!
Vương Yến đột nhiên mang ngẩng đầu , nặng nề nói một câu, nói xong thật đúng thóa mạt đối phương, người chung quanh nhất thời tập trung vào nàng .
Hồ Hai và Hoàng Vĩ liếc nhìn nhau, trong mắt hai người cũng mang theo điểm tán đồng vui vẻ, cô gái này nói thật quá đúng, cũng nói ra lời trong lòng của bọn họ.
Chân mày ông chủ Triệu nhíu lại:
- Vị tiểu thư này ……
- Kêu người nào tiểu thư đây, tôi cũng không biết ông, không dám!
Vương Yến lập tức cắt đứt lời ông chủ Triệu, khóe miệng Lão Ngưu cũng không nhịn được dâng lên một nụ cười .
- Yến Tử, nói rất hay!
Vương Giai Giai len lén giơ ra ngón tay cái, những người này thật vô liêm sỉ, ngay cả cô cũng có chút không chịu nổi, lời của Vương Yến cũng đúng như tâm ý nàng.
- Lão Ngưu, vị này là?
Mặt ông chủ Triệu xanh mét, nơi này chính là địa bàn của hắn, bị một tiểu cô nương mắng như vậy, thật quá mất mặt.
- Cô ấy là bạn của tôi, nhưng lời của cô ấy cũng là ý của tôi!
Lý Dương cười cười đứng lên, khi Lý Dương nói, ánh mắt của Hồ Hai và Hoàng Vĩ cũng chợt sáng lên .
Lý Dương nguyện ý giúp Lão Ngưu, đây đối với bọn họ mà nói là tin tức tốt , nghe khẩu khí của Lý Dương, tựa hồ cũng rất bất mãn đối với ông chủ Triệu bọn họ.
- Lão Ngưu, bọn họ là ai?
Ông chủ Triệu cáu kỉnh quát lên, bên cạnh ông có mấy người lộ ra thần sắc kinh ngạc, chỉ vào Lý Dương nhỏ giọng nghị luận .
Ông chủ Triệu không biết Lý Dương, cũng không có nghĩa người nơi này cũng không nhận ra .
Lý Dương đã từng trên lôi đài xuất hiện qua, nơi này có mấy người cũng đã tham gia lần cược thạch đó, có ấn tượng nhất định đối với Lý Dương. Chỉ là vừa rồi Lý Dương vẫn cúi đầu, khiến bọn họ cũng không có chú ý đến, lúc này Lý Dương vừa đứng lên, lập tức có mấy người nhận ra thân phận Lý Dương.
- Ông chủ Triệu, cậu ấy… hình như chính là ngọc thánh Lý Dương!
Người bên cạnh ông chủ Triệu nhỏ giọng nói với hắn.
- Ngọc thánh ?
Ông chủ Triệu chợt cả kinh, lập tức cẩn thận quan sát Lý Dương .
Ngọc thánh Lý Dương - cái danh hiệu này, bây giờ có thể nói là cái tên vang dội nhất trong giới ngọc thạhc, đặc biệt là sau khi Lý Dương chiến thắng Phỉ Thúy vương, tên của hắn truyền đi nhiều hơn, cũng thần kỳ hơn, nghiễm nhiên trở thành một truyền kỳ .