Ranh giới này có thể nói đã cự tuyệt biết bao đại sư chạm ngọc có tài hoa.
Vô số người muốn vượt qua ranh giới này, vất vả cả đời cũng không làm được. Lúc này tận mắt nhìn thấy người khác làm được rồi. Lúc này trong lòng tất cả đại sư chạm ngọc đều rất phức tạp
Đèn pin vẫn trên tay Lý Dương, đối với ánh mắt của mấy vị giám khảo bên cạnh hắn không để ý. Lại nói nhỏ với Triệu Khuê bên cạnh một câu.
Triệu Khuê gật đầu. Tiến lên trước, khẽ chuyển khối Phỉ Thúy hắc bạch vô thường làm thành ngọc khí một chút. Ánh đèn pìn trực tiếp chiếu thẳng vào mặt còn lại của Phỉ Thúy.
Lúc khối Phỉ Thúy chuyển động, ban đầu bị bóng đèn pin chiếu ra chầm chậm thu nhỏ lại. Tuy nhiên theo ánh chiếu sạ của đèn pin, mặt còn lại cũng hiện ra cảnh tượng mới.
Thay đổi này, trong mắt mọi người dường như sắc trời đột nhiên tối sầm lại. Sau đó lại xuất hiện mặt trời.
Mặt trời vẫn như trước ở trong nửa không. Chậm rại di chuyển xuống. Cây cối hoa cỏ ban đầu lúc này có chút u ám, dòng suối nhỏ càng sáng thêm.
Chim nhỏ xuất hiện ban đầu cũng biến mất rồi. Tuy nhiên bên mặt nước cũng xuất hiện thêm nhiều chú nai tơ đầu đen trắng. Dường như đang uống nước ở đó.
Thay đổi của tranh vẽ, rõ ràng là tự nhiên như vậy. Nếu không phải mọi người tận mắt thấy, rất nhiều người đều sẽ cho rằng mình đang xem phim hoạt hình đen trắng.
Tuy nhiên cuốn phim hoạt hình đen trắng này trong nước sản xuất còn hơn Phỉ Thúy trước mặt hiện ra cảnh tượng tươi đẹp.
Lúc này, xung quanh Lý Dương không còn ai nói chuyện, gồm cả cố vắn luôn chất vấn nghi ngờ hắn.
Một màn thần kỳ trước mặt, đủ để kinh động tất cả mọi người. Đây là một tác phẩm không nên xuất hiện ở nhân gian, hiện nay nó thực sự xuất hiện trước mặt mọi người rồi.
- Có thể tận mắt nhìn thấy tác phẩm của tông sư ra đời, chết cũng không tiếc!
Miệng Tề Lão đột nhiên khẽ nỉ non một câu. Thanh âm của ông rất nhỏ. Chỉ có Tống lão ở bên cạnh nghe được một chút.
Đối với lời này của ông, Tống lão rất đồng ý.
Bọn họ mấy lão già, cả đời này đều không có khả năng đột phá thành Tông sư. Có thể tận mắt nhìn thấy sự ra đời tác phẩm của tông sư cũng rất không tồi. Cũng là việc rất có ý nghĩa.
Lần trước, lúc vòng tay Hắc Long của Trần Vô Cực xuất thế, chỉ có Hồng Lão có mặt ở hiện trường. Vì vậy Hồng Lão còn từng khoe với bọn họ. Hai người cũng buồn phiền rất lâu.
Ban đầu hai người đều cho rằng cả đời này ccungx không có hi vọng như thế. Nhưng không thể ngờ được nhanh như vậy có thể bù đắp tiếc nuối lần trước. Thận sự tận mắt nhìn thấy sự ra đời của thần khí tông sư.
Bầu trời chầm chậm chuyển động, mặt vẽ hắc bạch, mang theo sương trắng mê hoặc người.. giống như ảo ảnh vậy.
Bầu trời dần dần lặn xuống dưới nhất. Lý Dương gật đầu với Triệu Khuê, Triệu Khuê lập tức lên trước lại chuyển động Phỉ Thúy.
Dưới ánh đèn pin, cảnh tượng ban đầu lần này thay đổi. Mặt trời vốn đã lặn xuống thấp nhất biến mất hoàn toàn. Một mảnh trăng sáng dần dần từ bên nhô lên.
Cây cỏ trở nên u ám hơn. Hắc bạch trở thành dòng chính. Tuy nhiên dưới anh trăng, cỏ trên đất lại nhiều thêm sinh vật bất động.
Xuất hiện lần này rất giống sói, bọn chúng đang chăm chằm vào chú nai nhỏ đang thong thả đi lại.
Nhìn thấy cảnh này, con tim của vài người đều nhanh thu lại. Hình như mấy chú nai con đáng yêu này lập tức trở thành thức ăn ngon cho sói đói.
Ánh trăng dần dần chuyển động, chầm chậm biến thành trăng lưỡi liềm. sói cùng không ngừng tiến gần nai con. Sông nhỏ gần như vẫn có tiếng nước chảy róc rách. Muốn nhắc nhỏ mấy chú nai tơ đang có nguy hiểm.
Cảnh thần kỳ này khiến tất cả mọi người đều ngừng thở. Hàng chục người có mặt ở hiện trường, trên cơ bản đều bị hấp dẫn bởi cảnh tượng xuất hiện trên Phỉ Thúy trước mặt. Trong lòng không có ý tưởng khác.
Trăng lưỡi liềm chuyển đến giữa, mấy con sói cũng vây được mấy chú nai tơ.
Cảnh tượng dừng ở đó. Lý Dương lại gật đầu với Triệu Khuê, Triệu Khuê sớm có chuẩn bị trước, chậm rãi chuyển động Phỉ Thúy.
Giữa cảnh tượng xuất hiện một tia tạm dừng. Tuy nhiên vẫn là tiếp tục hoàn chỉnh. Trăng lưỡi liềm lần nữa xuất hiện trong khoảng không. Mấy còn sói đói lúc này cũng đều vồ vào chú nai con.
Nai con kinh sợ, phi nhanh đến bên sông. Mấy con sói đói bắt đầu vây bắt, trăng lưỡi liềm chầm chậm di chuyển xuống dưỡi. Dới ánh trăng, cỏ trên đất triển khai một màn truy đuổi khiến người kinh thiên động địa.
Gần như trong lòng tất cả mọi người đều đang lo lắng cho những chú nai tơ này.
Đồng tình kẻ yếu có lẽ là bản tính trời sinh của mọi người. Ở đây cũng không xuất hiện ngoại lệ.
Sói đuổi, nai chạy, lúc này gần như lại nổi gió rồi. Đùi chuyển động rầm rầm, chú nai thông minh nhanh chóng chạy vào trong rừng cây. Không lâu biến mất không thấy, mấy con sói đói cũng đều đuổi vào rừng cây. Cả đất cả và bờ sông gần như đều trở nên yên tĩnh.
Ánh trăng xuống đến nơi thấp nhất, sắc trời gần như lại sáng rất nhiều. Triệu Khuê lần nữa chuyển động Phỉ Thúy, mặt trời lần này nhô lên, tất cả trước đây lại bắt đầu luân hồi.
Lúc này, Lý Dương tắt đèn pin, sương trắng xung quanh Phỉ Thúy dần dần biến mất. Cuối cùng khôi phục trạng thái ban đầu.
- Tác phẩm này có mặt trời mọc và mặt trời lặn, trăng tròn và trăng lặn. Tự trở thành một thế giới, thế giới sáng tối, tên này quá chuẩn xác.
Hồng Lão nhắm mắt lại, khẽ nói. những người khác bên cạnh ông cũng đều gật đầu. Sau đó cùng nhìn Lý Dương.
Ánh mắt mỗi người đều mang theo rất nhiều sắc thái, trong ghen tị có hâm mộ thậm chí có thèm muốn. Tác phẩm như thê giá trị cao bao nhiêu, trong lòng mỗi người đều hiểu rất rõ.
Bảo bối như vậy chắc chắn là bảo bối vô giá.
Mắt Trần Vô Cực từ trên Phỉ Thúy chuyển động đến Lý Dương. Đầu ngón tay của ông còn khẽ run run. Tất cả lời Hồng Lão nói ông hoàn toàn không nghe thấy, lúc này trong lòng ông đã không có người khác.
Trong lòng ông, không ngừng quanh quẩn một thanh âm.
Tông sư, Lý Dương tạo ra đột phá, trực tiếp trở thành tông sư rồi. Hai thầy trò bọn họ, cuối cùng đều đứng được vị trí cao nhất trong ngành chạm ngọc.
Thầy trò tông sư, điều này khiến ông vô cùng khát vọng, hi vọng đạt được vinh dự này, không ngờ nhanh như vậy đã thực hiện được.
Còn bây giờ, Trần Vô Cực đều có chút không dám tin, cho rằng ông đang nằm mơ.
- Hồng Lão , không biết ông thấy thế nào?
Qua một phút, Lý Dương chậm rãi nói một câu, thể hiện của hắn đã xong rồi.
Trên thực tế, Phỉ Thúy này không nên thể hiện như vậy. Chỉ là trong hoàn cảnh này không phải quá tốt. Chỉ có thể như thế trước. Huống hồ khối Phỉ Thúy này còn chưa đánh bóng, sau khi đánh bóng còn có công năng mới xuất hiện.
- Đối với tác phẩm của ngài , tôi không đưa ra được đánh giá, tin rằng bất cứ ai khác cũng không thể đánh giá. Hay là để Trần Vô Cực nói đi!
Hồng Lão nhìn Lý Dương một cái, khẽ nói, ông còn dùng kính ngữ với Lý Dương.
Học vô cảnh giới, Lý Dương rõ ràng đã đi đến trước mặt bọn họ. Tạo ra thành tựu cả đời bọn họ muốn làm được, nhưng mãi mãi không thể tạo ra được.
Nhất đại tông sư, đó là nhân vật lưu danh muôn thuở, bọn họ giành tôn kinh cũng là phải.
Tống lão, Tề lão đều gật đầu theo, lời của Hồng Lão rất chính xác. Có thể nhận xét Lý Dương cũng chỉ có một mình Trần Vô Cực.
Trần Vô Cực cũng là tông sư, hơn nữa còn là sư phụ của Lý Dương. Vừa nghĩ đến hai thầy trò đều đột phát đến vị trí này. Trong mắt những người khác thoáng có chút ghen tị. Đáng tiếc, việc tốt như thế mãi mãi không rơi vào đầu bọn họ.
Trần Vô Cực đứng dậy, nhìn Lý Dương, trong lòng có cảm khái nói không nên lời.
Trên mặt ông dần dần lộ ra nụ cười. Chậm rãi hỏi Lý Dương:
- Lý dương, năm nay cậu hai bảy tuổi chứ?
Lý Dương lẳng lặng gật đầu. Hắn có chút không hiểu lắm, Trần Vô Cực sao đột nhiên hỏi tuổi của hắn.
Mấy người khác đặc biệt là bọn Hồng Lão ánh mắt lúc này đều căng lên.
Hai mươi bảy, đúng vậy, Năm nay Lý Dương mới hai mươi bảy tuổi, ngày cả ba mươi đều chưa đến. Tuy Trần Vô Cực đột phá trở thành tông sư, nhưng tuổi của ông dù sao lớn rồi. Hơn bảy mươi rồi. Cho dù có thể sống cũng không nhiều năm nữa.
Nhưng Lý Dương lại khác, Lý Dương chỉ hai mươi bảy tuổi. Hắn còn có thời gian có thể đi.
Nếu Lý Dương có thể giống như Trần Vô Cực. thân thể luôn giữ gìn rất tốt. Vậy công việc của hắn ít nhất có thể làm đến bảy mươi bảy tuổi. Điều đó tương đương trong năm mươi năm sắp tới, cả ngành chạm ngọc Lý Dương đều có địa vị không ai có thể lay động được.
Đây còn chỉ là thời gian Lý Dương làm việc, nhiều năm như vậy, Lý Dương chỉ cần còn sống, danh vọng của hắn bất cứ ai cũng không thể so sánh được.
Tất cả điều này đại diện là gì, bọn họ hiểu rất rõ.
Tương lai toàn bộ Trung Quốc thậm chí cả giới chạm ngọc thế giới, Lý Dương đều sẽ trở thành thủ lĩnh. Trừ khi có thể xuất hiện một tông sư chạm ngọc khác, nhưng khả năng này rất nhỏ rất nhỏ.
Thủ lĩnh liên tiếp mấy chục năm, cho dù là vì mình, hay là vì đồ tử đồ tôn, mấy lão già đều phải nghĩ cách thiết lập quan hệ tốt đẹp với Lý Dương.
ít nhất có một điểm, bọn họ tuyệt đối không thể coi Lý Dương là vãn bối. Lý Dương đã có thể ngang hàng bọn họ rồi, thậm chí có tư cách cao hơn.
Mặt Trần Vô Cực mỉm cười, không ngừng gật đầu.
Ông quay người lại, buông buông tay:
- Về tác phẩm này, tôi thật không có gì để nói. Tôi tin rằng mọi người đều đã nhìn thấy rồi. Bất cứ lời nào đều là vô ích. Tôi chỉ có thể nói, tác phẩm này còn tốt hơn vòng tay Hắc Long tôi làm ra!
Trần Vô Cực chỉ nói đến những điều đó, liền ngồi xuống không nói gì nữa.
Tuy nhiên, nụ cười trên mặt vẫn không biến mất, ông còn cố nén hưng phấn trong lòng.
Không nhẫn không được, dù sao ông là nhất đại tông sư, thật sự nếu muốn biểu hiện ở hiện trường quá khoe khoang, sẽ tổn hại đến hình ảnh của ông. Thật ra lúc này Trần Vô Cực thật sự hận không thể nhảy lên gào mấy tiếng.
Lần thi đấu đại sư lần này đối với ông mà nói, thu hoạch quá lớn quá khổng lồ. Lớn đến mức ông nằm mơ cũng không thể ngờ được.
- Trần lão đánh giá của ông rất cao rồi!
Hồng Lão gượng cười lắc đầu. Lời Trần Vô Cực vừa nói xong có nghĩa nâng Lý Dương cao hơn địa vị của ông. Đây cũng chính là nói, Trần Vô Cực đã toàn lực nâng địa vị của Lý Dương lên.
Hai vị tông sư, cộng lại cùng nhau ảnh hưởng tuyệt đối vô cùng đáng sợ. Bọn họ các đại sư chạm ngọc căn bản không thể so sánh được.
Đáng tiếc Hồng Lão căn bản không biết, lời này của Trần Vô Cực nói là thật lòng.
Đến nay mới thôi, ông đều không biết vòng tay Hắc Long rốt cuộc việc như thế nào. Nhưng Lý Dương lại khác, Lý Dương rõ ràng đối với tác phẩm tông sư này của hắn hiểu rất rõ. Điều đó có thể nói, tất cả hiệu quả này, đuề là Lý Dương có ý làm ra.
Một là có ý, một là vô ý, khoảng cách ở giữa rất lớn. Trần Vô Cực vừa nói lời đó tuyệt đối không phải có cảm hứng mà phát ra. Hoàn toàn không phải như Hồng Lão nghĩ, chỉ là đề cao Lý Dương.