Lần này đến chỗ Trần Vô Cực này, nguyên liệu Phỉ Thúy Long Thạch Chủng của Lý Dương quả thực đã khiến ông rất vui mừng kinh ngạc.
Có khối nguyên liệu này ở đây, dù Trần Vô Cực còn đang phong đao, ông cũng sẽ quay lại, nguyên liệu tốt như thế cầu mà không được, gặp được rồi không thể bỏ qua, trừ phi thực sự không động thủ được nữa.
Nhưng ông cũng không thể sớm như vậy đã khởi công, phải chuẩn bị tốt, lúc điều chỉnh lại tinh thần tốt nhất mới bắt đầu làm việc.
Cùng nói chuyện với Hồng Lão, Lý Dương cuối cùng đã hiểu rõ vì sao ông lại ở đây.
Yết Dương là căn cứ chạm ngọc nổi tiếng nhất phương nam, Tô Châu là thành phố rất có sức ảnh hưởng đến nghề chạm ngọc đông nam, hiệp hội ngọc thạch hai vùng vì mở rộng ảnh hưởng, cố ý tổ chức cuộc thi đấu đại sư chạm ngọc hai thành phố.
Các đại sư tham gia thi đấu đều là cao thủ đứng đầu nổi tiếng của hai thành phố, hoạt động này rất tốt, sức ảnh hưởng rất lớn, còn có thể tăng thêm ý chí chiến đấu của người tham gia, khiến con người hai vùng cùng nhau tiến bộ.
Hoạt động này không phải năm nay mới bắt đầu tổ chức, trước đó đã tổ chức năm lần, mỗi năm một lần, năm nay là lần thứ 6.
Địa điểm hoạt động cũng không cố định ở Yết Dương, năm ngoái tổ chức ở Tô Châu.
Đại sư chạm ngọc đến Tô Châu lần này là đại đồ đệ của Hồng Lão - Hoàng Hạo, anh ta là thành viên quan trọng của Tô Châu đến tham gia thi đấu, dẫn đầu lần này.
Trước kia, Hoàng Hạo ba năm liên tiếp đều là quán quân, các đại sư Yết Dương năm nay sớm đã hô khẩu hiệu, phải đoạt lại ngôi vị quán quân lần nữa.
Theo lý thường mà nói loại hoạt động này hiện nay không lay động được Hồng Lão, các hoạt động của Tô Châu trước kia, ông cũng không tham gia.
Tuy nhiên tình hình năm nay có chút đặc biệt, ông nghe nói Trần Vô Cực lẫn nữa tái xuất khiến ông suy nghĩ, vừa lúc tuổi tác của ông cũng già rồi, lần này không xuất hiện e rằng sau này đi không nổi rồi, nên đi đến đây.
Đó mới là nguyên nhân ông xuất hiện trong nhà Trần Vô Cực.
Hồng Lão cũng mượn hoạt động lần này, đi thăm người bạn già Trần Vô Cực, tất nhiên rồi, cũng là suy nghĩ vì đồ đệ, chống đỡ chắc cũng được, chỉ có điều ông sẽ không thừa nhận mà thôi.
Nhưng ông cũng không ngờ sẽ thấy được khối nguyên liệu Phỉ Thúy hoàn mỹ ở nhà Trần Vô Cực.
Thời gian Lý Dương đến là buổi chiều, đợi đến tối, tâm trạng Trần Vô Cực tốt, đích thân mở tiệc, chiêu đãi Hồng Lão và Lý Dương, lúc tiệc tối đệ tử của Hồng Lão cũng đến.
Năm nay Hoàng Hạo vừa qua 50 tuổi, hiện nay là thời kỳ đỉnh cao trong sự nghiệp, tuy nhiên tuổi tác của ông ta so với Lý Dương già hơn, tuổi tác của anh ta gần gấp đôi Lý Dương.
Đối với tuổi trẻ như Lý Dương, Hoàng Hạo rất kinh ngạc, cái tên Lý Dương này ông sớm nghe qua lúc hắn chưa thành danh.
Sớm biết Lý Dương, còn gia công dây chuyền Thủy Tinh Chủng Đế vương lục cho hắn, lúc đó ông đã biết Lý Dương rồi, chỉ là lúc đó trong ấn tượng của ông Lý Dương chỉ là chàng thanh niên may mắn.
May mắn giải được Phỉ Thúy Thủy Tinh Chủng Đế vương lục ra.
Nhưng sau đó cái tên Lý Dương, ông càng ngày nghe thấy càng nhiều, giao dịch Phỉ Thúy Nam Dương, Bình Châu, đệ tử Vua Phỉ Thúy Thiệu Ngọc Cường, lại đạt được danh hiệu Thánh Ngọc.
Hàng loạt việc này khiến ông rất kinh ngạc, nhưng còn chưa coi trọng như vậy, đến tin tức từ Myanma truyền đến, Lý Dương không ngờ ngay cả Phỉ Thúy vương cũng thắng được, Hoàng Hạo lúc nghe tin này, miệng há ra rất lâu.
Trước đây bị ông cho rằng là cậu ta tốt số, hiện nay một bước bay cao lên tận trời, trở thành người nổi tiếng rồi.
Cho dù là đại sư chạm ngọc như Hoàng Hạo, đối với Lý Dương cũng không dám coi thường, nghề chạm ngọc và đổ ngọc có liên quan, nguyên liệu của công việc hầu hết đều là Phỉ Thúy còn nguyên liệu tốt trong Phỉ Thúy đều từ các đại sư đổ thạch kia.
Cho nên, lần này gặp Lý Dương, Hoàng Hạo rất coi trọng Lý Dương, một chút cũng không dám tự cao tự đại.
Còn chiếu theo thân phận mà nói, hai người là người cùng thế hệ, không có gì xấu hổ.
Với Hoàng Hạo, Lý Dương cũng rất khách khí, hắn còn muốn theo Trần Vô Cực học chạm ngọc, sau này cũng xem như là người cùng ngành với Hoàng Hạo.
Dù nguyên nhân trước đây là gì, việc nhận lời Lý Dương sẽ làm được, huống hồ hắn cũng muốn giải ra nguyên liệu, dùng tay của mình mài rũa thành thành phẩm.
Như thế càng thêm cảm giác thành tựu.
Trong yến tiệc, Hoàng Hạo sau khi nghe việc Phỉ Thúy Long Thạch Chủng, ánh mắt trợn trừng lớn hơn so với sư phụ của ông, biết khối nguyên liệu trong tay Trần Vô Cực, chuẩn bị động dao, ngọn lửa đố kỵ trong mắt không giấu nổi.
Long Thạch Chủng, đây chính là người chơi trò chơi thấy được mạnh nhất, như một trang bị lợi hại nhất, là thèm muốn như vậy, ghen tị như vậy, tiếc rằng trang bị này không thuộc về mình.
Hơn nữa, trang bị như thế còn không có cái thứ hai.
Đối diện với tiền bối Trần Vô Cực như thế, Hoàng Hạo căn bản không dám đưa ra yêu cầu chia nguyên liệu.
Ông chỉ có thể ai oán trong lòng, tại sao Lý Dương không sớm thu được Phỉ Thúy hoàn mỹ này, như thế không chừng khối nguyên liệu này có thể rơi vào tay ông.
Hoàng Hạo phiền muộn, không ngừng uống rượu, Trần Vô Cực và Hồng Lão đều không dám ngăn, chỉ có thể tìm Lý Dương.
Kết quả không cần phải nghĩ, Hoàng Hạo cuối cùng lảo đảo về phòng, cũng may thi đấu đại sư vẫn còn hai ngày, với không tâm trạng này của ông, chắc chắc trình độ bậc thầy thật sự mạnh hơn người khác, lúc thi đấu sẽ thua.
Thi đấu bậc thầy, từ tên có thể biết, tham gia thi đấu đều là sư phụ bậc thầy về chạm ngọc.
Gì là bậc thầy, ở Yết Dương có một câu: bạn không có tác phẩm giá trị trên triệu đừng hòng được gọi là bậc thầy, từ câu nói này là biết sự lợi hại của bậc thầy, hơn nữa số lượng bậc thầy cũng rất hiếm, lần thi đấu bậc thầy của hai thành phố này, hai bên đều chỉ có tham gia sáu người, sáu người này đại diện cho trình độ cao nhất của mảnh đất đó.
Buổi tối Lý Dương đến thẳng trong nhà Trần Vô Cực, trước đó Lý Dương muốn thuê phòng khách sạn nhưng Trần Vô Cực không đồng ý.
Nghĩ về sau còn phải theo Trần Vô Cực học chạm ngọc, Lý Dương cũng không kiên quyết, cũng may người lần này hắn dẫn đến không nhiều, căn biệt thự này hoàn toàn có thể chứa được.
Sáng sớm ngày hôm sau, Trần Vô Cực ngồi tĩnh tọa ở hương thất.
Hương thất là nơi mà tâm trạng Trần Vô Cực bình tĩnh, trước đây gặp được các tác phẩm quan trọng, ông đều đến ngồi một ngày ở trong phòng này, trong phòng có đốt lư hương, có tác dụng trợ giúp không tồi đối với sự trấn tĩnh của tinh thần.
Gian hương thất này, lần trước ông chạm Thủy Tinh Chủng Chí tôn hoàng mới dùng, không ngờ nhanh như vậy lại dùng đến.
Hôm nay Trần Vô Cực sẽ không bắt đầu, nhưng cũng không ra ngoài, ăn cơm sáng xong, cảm thấy buồn chán, Lý Dương dẫn Vương Giai Giai đi dạo.
Biệt thự của Trần Vô Cực ở gần đường Dương Mỹ Yết Dương, còn thôn Dương Mỹ chính là trung tâm chạm ngọc lớn nhất của Yết Dương.
Thôn Dương Mỹ, có lịch sử gia công chạm ngọc hơn trăm năm, được xưng là” Ngọc đô châu Á”, mỗi năm ở đây chỉ ngành Chạm ngọc đã đạt được một tỉ đồng.
Câu không có tác phẩm trị giá qua triệu, không thể coi là bậc thầy, không phải là tin đồn vô căn cứ.
Hiện nay, cả thôn Dương Mỹ toàn bộ là gia công Phỉ Thúy, không có ngọc khí khác, trên thực tế rất nhiều Thành phố chạm ngọc nổi tiếng đều gia công Phỉ Thúy, trong ngành chạm ngọc Tô Châu, Phỉ Thúy chiếm doanh thu hơn tám phần.
Ngọc Trung Quốc, ngọc mềm cũng chỉ có Nam Dương và Hòa Điền hiện nay gia công tương đối nhiều một chút.
Phỉ Thúy có được do cược thạch, Yết Dương bản thân không sản xuất nguyên liệu, toàn bộ nguyên liệu đều mua, vì vậy Yết Dương còn có danh hiệu “ Trung Quốc ngọc đô không sản xuất ngọc”
Đi trên đường Dương Mỹ, đem lại cho Lý Dương cảm xúc nhiều nhất chính là như giống đã đến Bình Châu.
Phố buôn bán ngọc của Bình Châu rất lớn, nhưng đó chỉ là con phố nhỏ, Đường Dương Mỹ rất rộng, so với ngọc khí Bình Châu còn rộng hơn nhiều, xung quanh có rất nhiều cửa hàng kinh doanh ngọc khí.
Tuy nhiên, nói này không Bình Châu chỉ có cửa hàng đồ ngọc, hai bên phố còn có rất nhiều tiệm cơm, quán trà, siêu thị và các cửa hàng khác, nếu không thì nơi này đều có thể vượt qua Bình Châu rồi.
Cửa hàng ngọc trên đường Dương Mỹ chủ yếu là bán các trang sức thành phẩm, cửa hàng mở rất xa hoa, giá thành cũng không rẻ, rất nhiều du khách ở nơi này mua, phải là người phải am hiểu, đều sẽ đến các khu công xưởng khác, trang sức Phỉ Thúy nơi đó rẻ hơn chút.
Kéo tay Vương Giai Giai , Lý Dương đi được vài bước, liền đi về khu công xưởng.
Đường này đều là trước đó người đó trong nhà Trần Vô Cực nói với hắn, đó là người họ hàng ở nơi xa của Trần Vô Cực, hiện nay ở nhà chăm sóc Trần Vô Cực.
Với Lý Dương ra ngoài người đó rất yên tâm, ông biết thân phận của Lý Dương.
Đường đường thánh ngọc, ngay cả Phỉ Thúy Vương cũng có thể chiến thắng, nếu ở đây bị người khác hãm hại lừa gạt, Lý Dương dứt khoát tìm khối đậu phụ đâm chết rồi.
- Nhiều nguyên liệu như vậy?
Với mới qua đường cái, chuyển sang con phố khác chưa lâu, Vương Giai Giai không kìm nổi kêu lên một tiếng.
Đây là ngã ba đường, Lý Dương may mà từ ngã ba đường đi lại, trước mặt là con phố dài không rộng lắm, chẳng qua, hai bên phố có rất nhiều tiệm đổ thạch, nơi này xem ra càng giống Thụy Lệ.
Đây chính là phố cược thạch của Yết Dương, nguyên liệu cần gia công ngọc, nơi này tất nhiên không thể thiếu nguyên liệu.
Các công xưởng lớn sẽ tự mình đến Bình Châu, Vân Nam, Thụy Lệ, hoặc Myamar mua bán, còn sư phụ chạm ngọc hoặc các đồ đệ theo học tự mua nguyên liệu của chính mình, gan nhỏ trực tiếp mua Phỉ Thúy, còn gan lớn trực tiếp cược thạch, giải các nguyên liệu ra.
Nhìn thấy cảnh náo nhiệt này,trong lòng Lý Dương cũng có chút chấn động, thị trường nguyên liệu lớn như vậy, rất lâu rồi hắn chưa gặp được.
Hiện nay năng lực đặc biệt vừa mới tiến hóa, vừa may đến đây thử nghiệm.
- Đi nào, chúng ta vào trong xem xem!
Lý Dương từ trong túi lấy ra một cái kính râm, sau khi đeo xong, kéo Vương Giai Giai đi vào bên trong.
Hiện nay hắn người rất nổi tiếng trong giới đổ thạch, không ngụy trang bị người khác nhận ra chắc chắn phiền hà, đã có kinh nghiệm ở Bảo tàng Tỉnh Quảng Châu, Lý Dương chuẩn bị trước rồi, sớm đã mua kính râm thật to.
Chưa đi được mấy bước, liền đi vào một cửa hàng không lớn lắm, tiệm này khoảng hơn chục m2, bên trong có rất nhiều nguyên liệu cược thạch, còn có một cái tủ, trên mặt tủ đặt rất nhiều Phỉ Thúy.
Lưu Cương đứng ở sau Lý Dương, lẳng lặng quan sát trước sau, còn Triệu Khuê và Hải Đông đi theo không xa, hiện giờ họ âm thầm bảo vệ.
- Các vị muốn mua gì?
Trong tiệm có một chủ trẻ tuổi và hai vị khách hơn ba mươi tuổi, chủ cửa hàng khoảng hai bốn hai nhăm tuổi, xem ra còn ít tuổi hơn Lý Dương, lúc này đang nhìn ngờ vực Lý Dương.
Nghiên cứu cược thạch là dùng mắt, giữa ban ngày người ta đều cầm đèn xem, Lý Dương dù sao cũng đeo kính đen tiến vào, bộ dáng chẳng ra sao đó khiến cậu ta càng tò mò, cậu ta thậm chí còn coi đám người Lý Dương là người rảnh rỗi đến chơi đùa.
Hai vị khách khác cũng hiếu kì nhìn Lý Dương, tiếp đó lắc lắc đầu, tiếp tục đi quan sát nguyên thạch mà bọn họ cần.