- Giúp tôi kiểm tra tư liệu của Phác Nguyên Sinh, những sở thích của y, tôi rất cần, càng chi tiết càng tốt!
Lý Dương nói vô cùng nhỏ, ngoài Lưu Cương ở tương đối gần ra thì những người khác đều không nghe thấy, Lưu Cương kinh ngạc nhìn Lý Dương, đôi mắt càng ngày càng sáng lên.
- Không vấn đề gì!
Lâm Bá Văn lập tức đồng ý. Đây là địa bàn của bọn họ, lấy tư liệu về một người thì quá là đơn giản.
Cũng không phải là bảo y đi bắt cóc tên Phác Nguyên Sinh này.
Bắt cóc người này, Lâm Bách Văn cũng làm được, nhưng phải xét đến hậu quả của sự việc.
- Vậy được, tôi xin cảm ơn trước, những tư liệu này nhanh chóng thì là tốt nhất!
Lý Dương nói xong, cổ tay sờ nhẹ vào cái núm màu đỏ. Đây là vạc đồng nhà Thương chính cống, vật báu quý giá vô cùng, bảo bối vốn không có vấn đề gì, đáng tiếc rơi vào tay tên tiểu nhân bỉ ổi nên đã bị vướng bụi.
Cả hội trường nhất trí màu đỏ, đứng ở trên khán đài, Phác Nguyên Sinh trông càng đắc ý, lúc mang nồi đồng đến còn liếc nhìn về phía hàng ghế của các chuyên gia Trung Quốc.
Nhưng lần này, nhìn lại y lại chính là những ánh mắt muốn ăn thịt người.
Đặc biệt là thầy Trương Thịnh, trong mắt trào ra hỏa khí, hai tay nắm chặt lại, móng tay đều cắm vào lòng bàn tay.
- Lý ca, anh là muốn?
Lưu Cương ngoảnh đầu ra, khẽ hỏi bên tai Lý Dương một câu, còn giơ hai tay vào hư không bắt bắt chụp chụp, làm tư thế cầm nắm.
Y vừa rồi nghe thấy Lý Dương và Lâm Bá Văn nói chuyện, y vô cùng hiểu tính cách Lý Dương, lúc này Lý Dương nghe ngóng tin tức, vậy tức là trong lòng Lý Dương tuyệt đối có ý nghĩ khác.
Lý Dương khẽ xua tay, nói:
- Tạm thời vẫn chưa nghĩ được, nhưng biết địch biết ta thì càng tốt, trước tiên tìm hiểu nhiều một chút không có hại gì!
Lưu Cương gật đầu, không nói gì nữa, trong lòng y vẫn vô cùng tin tưởng Lý Dương, tin hắn nhất định có cách giải quyết chuyện này, Lý Dương từ trước đến giờ chưa làm bọn họ thất vọng bao giờ.
- Người này nhìn tướng mạo có khí phách, bộ dạng là người có học vấn, không ngờ lại là người như vậy!
Nhìn Phác Nguyên Sinh đi xa rồi, Lý Dương nghẹn ngào nói.
- Nhìn người không thể chỉ nhìn bề ngoại, những người đến sòng bạc của chúng tôi đánh bạc khuynh gia bại sản nhìn con trung hậu hơn kẻ này nhiều!
Chu Văn bất lực lắc lắc đầu, câu nói này của y rất được Lý Dương đồng tình, hai người làm việc trong sòng bạc nửa năm nay nhưng gặp qua không ít loại người, nhìn người không thể nhìn tướng mạo, câu nói này trải nghiệm sâu sắc nhất.
Hoạt động vẫn tiếp tục, lần này không xảy ra xung đột, khiến giám đốc đài truyền hình rất thất vọng, trên mạng cũng không có động tĩnh gì.
Chiếc vạc này thực sự không tồi, lai lịch của nó mọi người không rõ, cũng chẳng có ai hỏi, những người hiểu được lúc này đều tán thưởng bảo bối này, chẳng ai nghĩ đến lai lịch của nó.
Chiếc nồi đồng coi như là mở màn tốt đẹp, tiếp theo đó là một vị chuyên gia nước Nga, bảo bối mang đến cũng không tồi, là quyền trượng của một vị quốc vương thời kì đế quốc La Mã.
Sự xuất hiện của chiếc quyền trượng này khiến một số chuyên gia nước Đức vô cùng phẫn nộ, đây là bảo bối sau khi nước Đức bại chiến trong trận chiến thứ hai năm đó, bị Liên Xô lấy khỏi Béc-lin, người Đức còn tìm kiếm một thời gian, nhưng người Liên Xô không chịu nhận.
Bọn họ không ngờ, trong đại hội giám định lần này lại có thể nhìn thấy bảo bối này.
Nhưng bọn họ không công khai nói ra những lời lẽ quá khích, mấy vị chuyên gia người Đức sau khi chuẩn bị hoạt động sau lại đi bàn bạc, không làm cho hội trường xảy ra hỗn loạn, tất cả đều diễn ra theo như dự định.
Chuyên gia lên khán đài rất nhiều nhưng cũng không phải cái gì mà các chuyên gia đem đến cũng là bảo bối thật.
Vị chuyên gia Ấn Độ sau khi nhìn thấy quá nửa hội trường đều chọn đèn màu đen, khuôn mặt đằm đằm sát khí, đặt biệt là các chuyên gia quốc tế quyền uy kia cũng chọn đèn màu đen, đồng nghĩa với việc tuyên phán tội tự hình đối với bảo bối của y.
Cho dù còn có sự kiểm định lại nghiêm khắc hơn thì ý nghĩa cũng không lớn.
Kể từ sau vị chuyên gia Ấn Độ này, kết quả kiểm định bắt đầu dần không phải là ý kiến của cả hội trường nữa, xuất hiện những ý kiến khác nhau.
Hơn nữa những văn vật ngụy tạo mà hội đồng ủy thác cho các chuyên gia mang đến cũng dần dần xuất hiện, càng khiến tất cả các chuyên gia phải tập trung tinh thần hơn nữa, thẩn trọng với mỗi sự kiểm định của các bảo bối.
Còn Lý Dương, sau khi nhìn thấy từng bảo bối này cũng cảm thán không ngớt.
Ở trong nước hắn đã từng nhìn thấy không ít bảo bối tốt, nhưng lên vũ đài quốc tế mới biết, những đồ gặp ở trong nước chẳng là gì, chẳng trách lão gia nói, muốn trở thành người giỏi thực sự, tất phải tiến hành giao lưu nhiều với bạn bè quốc tế.
Một buổi sáng nhanh chóng trôi qua, buổi trưa trở về khách sạn ăn đơn giản chút đồ, buổi chiều vẫn tiếp tục hoạt động.
Hoạt động buổi chiều càng sôi động hơn, một buổi chiều có hơn 70 bảo bối xuất hiện trên khán đài, mở rộng tầm nhìn của mọi người.
Bảo bối của Bạch Minh, Chu lão cũng được mang ra hội trường vào buổi chiều, nhận được không ít lời khen.
Buổi chiều có ba bảo bối gây ra sự tranh luận nhiều nhất, trong đó không ngờ lại xuất hiện đồ Chu phỏng của Trung Quốc, Chu phỏng năm đó có một bộ phận truyền ra nước ngoài, không thể thu về, hôm nay trong đại hội giám định quốc tế lại lừa không ít những con mắt của các chuyên gia.
Đồ Chu phỏng này khiến 90% chuyên gia trong hội trường bị lừa, vẫn may người bị lừa nhiều, các chuyên gia đều không phải là chú ý như vậy.
Dần dần, hơn năm trăm chuyên gia tham gia hoạt động cũng bắt đầu phân cao thấp, Lý Dương, Hawes tiên sinh và anh em nhà Jose là đỉnh nhất, bất cứ bảo bối của quốc gia nào, bọn họ cũng không phán đoán sai cái nào.
Một lần cũng không có.
Hoàng lão, Lương lão cùng với một số người có danh tiếng của một số nước khác thuộc vào top hai, Thanh Mộc Vị Ương cũng nằm trong hàng ngũ này, số lượng người này không nhiều, khoảng hơn 20 nguời.
Không phải những đồ vật đặc biệt khiến họ khó phân biệt đều không giấu nổi họ, ít nhất đồ Chu phỏng đỏ cũng không làm họ bị lừa.
Còn lại, coi như lấy trình độ Liễu lão và Châu lão làm đại diện, chính là top thứ ba, những người này rất nhiều, khoảng hơn 200 người, đa số có con mắt không tồi, nhưng những đồ giả trà trộn với kĩ thuật cao lại đánh lừa được bọn họ.
Cuối cùng là top thứ 4, những người này giống Tống Học Dân, đại đa số đều là những nhà sưu tầm lớn, sau đó mới thành nhà kiểm định, mục đích mà bọn họ đến chủ yếu là trưng bày bảo bối, để mọi người chiêm ngưỡng những đồ sưu tầm quý báu của bọn họ.
Hoạt động diễn ra rất kịch tính, vào lúc kết thúc, các vị chuyên gia ai cũng hài lòng, nếu không có sự xuất hiện của vạc Chu Công thì đại biểu các chuyên gia Trung Quốc sẽ không có bất kì ý kiến gì.
Sau khi hoạt động kết thúc, Lý Dương không ra ngoài, trở về khách sạn luôn.
- Lý ca, Lâm công tử đến rồi!
Lý Dương đang chuẩn bị vào phòng nghỉ ngơi một lúc thì nhìn thấy Lâm Bá Văn vội vàng đuổi đến, trên tay y còn cầm một túi văn kiện.
Buổi sáng sau khi Lý Dương tìm Lâm Bá Văn giúp đỡ, y liền rời khỏi, bây giờ mới quay về, thời gian một ngày y đã đích thân hành động, đi điều tra những thứ mà Lý Dương muốn có.
- Lý tiên sinh, đây là tư liệu mà anh cần!
Ngồi trên ghế Sofa, Lâm Bá Văn nước cũng không uống một ngụm, đưa luôn tài liệu trên tay cho Lý Dương, tài liệu bên trong không nhiều, nhưng là kết quả nổ lực một ngày của y. Ở trong đó đều là những tư liệu liên quan đến Phác Nguyên Sinh mà y đã tìm cả ngày hôm nay.
Lý Dương mở tập tài liệu ra, chậm rãi lật xem.
Tài liệu bên trong không nhiều, chỉ có khoảng hơn 10 trang nhưng lại vô cùng chi tiết, hồ sơ cả đời Phác Nguyên Sinh, sơ thích của y, cùng với những thành tựu huy hoàng trước đây và lai lịch ra nước ngoài cũng đều ở trong đó.
Lâm Bá Văn hôm nay cũng nghe được Trương Thịnh kể, biết được Lý Dương muốn gì.
- Lâm công tử, lời cảm ơn tôi không nói nhiều, ân tình này tôi sẽ ghi nhớ!
Lý Dương nhìn mấy trang, gật đầu hai lòng. Lâm Bá Văn lại nhếch mép cười, Lý Dương nói câu này có tác dụng hơn so với việc nói ra bao nhiêu câu cảm ơn. Sự vất vả cả ngày hôm nay của y giờ cũng cảm thấy đáng.
- Lý tiên sinh, những thư này cậu cứ xem đi đã, ngoài những tư liệu này ra, một số tư liệu quan trọng hơn tôi đang tìm người điều tra, cố gắng sớm mang đến cho anh!
Lâm Bá Văn lại nói, tất cả những gì y làm chính là muốn lôi kéo Lý Dương, tất cả những nỗ lực này coi như là không lãng phí.
Lâm Lang và Lâm Bá Văn đều vôi cùng xem trọng những thành tự trong tương lai của Lý Dương, đặc biết là về phương diện cược thạch, điều này đối với Lâm thị bọn họ có tác dụng vô cùng to lớn.
Lý Dương gật gật đầu, lại nói:
- Được, Lâm công tử, tôi còn có một việc nhỏ muốn nhờ cậu giúp đỡ, có thể giúp tôi đổi một phòng khác không?
Đổi phòng khác?
Yêu cầu này của Lý Dương vừa nói ra, Lâm Bá Văn liền ngẩn người, đến Vương Giai Giai đang pha trà bên kia cũng quay đầu kinh ngạc nhìn Lý Dương.
Sau khi bọn họ đến Toronto đều ở đây, cũng không thấy Lý Dương nói qua ở đây không tốt, sao Lý Dương lại đột ngộ nghĩ muốn đổi phòng?
- Không vấn đề, có phải cậu ở đây không thoải mái không, cậu muốn chuyển đến đâu đều được, phòng của tổng thống có được không?
Sau khi Lâm Bá Văn ngẩn ngườ, lập tức nói, đổi phòng thực chất là chuyện nhỏ, bất luận Lý Dương đổi phòng là vì lý do gì, yêu cầu nhỏ này y sẽ không từ chối.
Lý Dương mỉm cười lắc lắc đầu, chỉ vào mấy con số trên tư liệu nói:
- Không phải, tôi không cần phòng của tổng thống, tôi muốn chuyển lên tầng trên, chính là phòng đối diện với phòng này.
Lâm Bá Văn nhìn theo tay Lý Dương, sau khi nhìn thấy mấy con số, trên mặt hiện ra vẻ càng kinh ngạc.
Cái mà Lý Dương chỉ đó chính là nơi mà Phác Nguyên Sinh giờ đang ở, trong tài liệu có số phòng y đang ở, cũng ở trong khách sạn này.
Lâm Bá Văn lập tức nói:
- Việc này tôi cần kiểm tra một chút, cậu đợi một chút, khi nào được tôi sẽ sắp xếp cho cậu ngay!
Y thật sự không hiểu yêu cầu này, nhưng người thông minh như y không hỏi nhiều, chỉ cần làm Lý Dương hài lòng là được rồi, nhưng trong lòng y ấn tượng về Lý Dương đã thêm một điều, đó là tính cách cổ quái.
- Cảm ơn Lâm công tử, nếu tầng trên không có phòng thì tầng dưới cũng được, nếu không được nữa thì ở cạnh cũng được!
Lý Dương khẽ gật đầu, không giải thích gì, cũng không thể giải thích được. Hắn không thể nói cho Lâm Bá Văn được, bản thân ở gần Phác Nguyên Sinh một chút vì muốn quan sát y, rất muốn có biện pháp trị con người này.