Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 1094: Chương 1094: Yêu cầu của Hoắc Tư tiên sinh.






Chấn động Lan Đình tự mang đến, tương đương với một lần động đất.

Đặc biệt là những người không biết đó, bức tranh chữ này đột nhiên xuất hiện trước mặt bọn họ, nguồn kinh hỉ bất ngờ này không thể dùng lời để hình dung, cũng không thể biểu đạt được cảm nhận trong lòng bọn họ.

Hội trưởng Vương không nói, viện trưởng Hoàng cũng không nói, những người xung quanh khác, lúc này đều nhìn trừng trừng vào bức tường, thưởng thức tinh tế bức tranh chữ này.

Thời gian chầm chậm trôi qua, con đường thưởng thức bảo bối, người tới khu vực cuối cùng cũng càng ngày càng nhiều.

Rất nhiều người ở phía sau chỉ có thể nhìn thấy đầu người chi chít ở trước mặt, hoàn toàn không nhìn rõ bức tranh chữ treo trên tường.

Mà lúc này, phía trước cũng không có truyền đến bất cứ tin tức cổ quái nào.

Tất cả người có thể nhìn thấy chữ, đều tập trung tinh thần thưởng thức chữ trước mặt, hoàn toàn không có thời gian truyền tin tức này.

Qua một hồi, viện trưởng Hoàng nhẹ thở dài, dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên ông nhìn thấy bức tranh chữ này, khả năng khống chế càng mạnh hơn nhiều.

Còn ông cụ từ đầu đến giờ cũng không mê lạc thất thần, bức tranh chữ này chỉ có lúc đầu tiên nhìn thấy, mới làm cho người ta chấn động, làm người ta bị mê hoặc thất thần mất tự nhiên.

Viện trưởng Hoàng lại quay đầu liếc nhìn Lý Dương, tự mình nhẹ nhàng lắc đầu.

Ông bảo Lý Dương tìm lại hai món đồ sứ khác thất lạc trong Bao Án, kỳ thực chính ông cũng không có hy vọng quá lớn, nhưng lúc này đột nhiên ông có một loại cảm giác rất mãnh liệt, Lý Dương có thể làm được, nhất định có thể đem hai món đồ sứ này trở về.

Mặt khác, chính may mắn này của Lý Dương, cũng có thể là thiên hạ đệ nhất.

Tuyệt đối không ai có thể so sánh được.

Chầm chậm, rất nhiều người đều đến xem, các chuyên gia tỉnh táo lại, ngược lại càng thêm kích động, đây chính là nhất tuyệt thiên cổ thật sự, hoàn toàn xứng đáng là thiên hạ đệ nhất thiếp.

Sinh thời, có thể thấy thần tác thư pháp như vậy, mỗi người đều có cảm giác chết không tiếc.

Bạch Minh không có nhìn chữ trên tường, y vẫn đang quan sát nhìn các chuyên gia xung quanh, nhìn vẻ chấn động trên mặt của các chuyên gia, cùng với sắc mặt như say dại của bọn họ, trong lòng Bạch Minh có một loại cảm giác thõa mãn rất lớn.

Triễn lãm lần này rất thành công, thậm chí có thể thành công hơn so với các triển lãm của các nhà bảo tàng tư nhân.

Chất phẩm triển lãm lần này, cũng vượt qua tưởng tượng của mọi người, tuy chỉ triển lãm mấy ngày, nhưng từ biểu hiện của ngày hôm này, thì hoàn toàn có thể dự liệu được cảnh sôi động sau này, nhà bảo tàng này của y, cũng xem như là hãnh diện một lần.

Cho dù chỉ một lần, nhưng lại là thành tích không ai có thể sánh được, cái này đối với Bạch Minh mà nói là đủ rồi.

Hoắc Tư tiên sinh cùng đứng một chỗ với lão Hoàng, khóe miệng của ông vẫn đang nở nụ cười nhàn nhạt.

Hôm nay, số lượng hàng triển lãm quả thật không xem là nhiều, tương đương mới nhà bảo tàng lớn khác, nên dùng rất ít để hình dung, khó nghe một chút, chính là quá ít.

Năm khu triển lãm, bao gồm nhiều chủng loại, tất cả số lượng đồ triển lãm còn không đến một trăm.

Số lượng này, quả thật không nhiều.

Nhưng không tới một trăm món bảo bối, nhưng nhà bảo tàng khác theo không kịp.

Thì những món bảo bối đó, giá thị trường đã hơn mười tỷ triệu, nếu chiếu theo hơn trăm triệu mà nói, bình quân mỗi chiếc cũng hơn một tỷ, đây là một con số thật kinh khủng.

Cho dù là Hoắc Tư tiên sinh, lúc này trong lòng cũng có chấn kinh nhất định.

Hôm nay, ông cũng là lần đầu tiên thưởng thước bảo bối nhiều như vậy của Lý Dương, mới biết đồ cổ trong tay của Lý Dương có rất nhiều có chất phẩm cao.

Thời gian chầm chậm trôi qua, dưới dẫn dắt của Bạch Minh, các chuyên gia trước nhất, cuối cùng cũng đi về.

Lúc đi, những chuyên gia này còn quay đầu lại nhìn bảo bối sau lưng, còn muốn thể nghiệm ý cảnh trong tranh chữ.

Ý cảnh của Lan Đình Tự, chuyển biến hàng nghìn hàng vạn, cho dù là đám người như Lý Dương đã từng thưởng thức qua bức tranh chữ này, mỗi lần nhìn, cảm ngộ càng thêm mới.

Từ điểm đó mà nói, Lan Đình Tự mạnh hơn một chút so với Tranh Trong Nước.

Chỗ thần kỳ của Tranh Trong Nước, có thể so sánh với Lan Đình Tự, hoàng đế không giống như người bình thường, với uy nghiêm hoàng đế, càng làm cho người ta kinh thán.

Chỉ có thể, tác phẩm của hai tông sư, đều có sở trường riêng.

Đây chính là thư họa song tuyệt thật sự.

Lấy thư họa song tuyệt làm bảo bối kết thúc triển lãm, để các chuyên gia đến tham quan đều đạt được hoàn toàn thõa nguyện.

Bạch Minh dẫn các chuyên gia trước nhất từ từ ra khỏi nhà bảo tàng, rất nhiều người sau khi đi ra ngoài đều mê hoặc không tự nhiên, ánh sáng bên ngoài rất mãnh liệt, tâm tình của bọn họ lúc này, cũng giống như ánh sáng của mặt trời lúc này, thoải mái, dễ chịu.

- Bạch Minh, Lý Dương, rất cảm ơn các cậu, để chúng tôi thưởng thức được bảo bối rất khó quên trong đời.

Hội trưởng Vương dẫn đầu đi ra, nắm tay Bạch Minh, khen ngợi một câu, một số người bên cạnh ông cũng gật đầu theo, bảo bối thưởng thức lần này, quả thật có rất nhiều thứ lúc cuối đời cũng khó quên được.

Thế này, một chút cũng không làm quá.

- Hội trưởng Vương, ông quá khách khí rồi, mọi người mãn nguyện là được, ít nhất chứng minh tôi không có khoe khoang.

Bạch Minh mở to miệng cười, người khác hơi sửng sốt, lập tức rất nhiều người cười theo.

Chuyện là Bạch Minh, lúc y từ Nam Kinh trở về Bắc Kinh, đối với cá nhân y muốn tổ chức triển lãm đặc biệt, tổ chức một buổi triển lãm làm mọi người chấn động.

Lúc đó khẩu khí của Bạch Minh rất lớn, rất nhiều người đều không tin, thậm chí còn có người cười y, nói y khoe khoang.

Những chuyện này, rất nhiều chuyên gia đều nghe thấy, chỉ là ai cũng không ngờ, Bạch Minh không hề khoe khoang, mà ngược lại, chất lượng và sản phẩm triển lãm lần này, tuyệt đối là một lần trước nay chưa từng có.

Mà lúc Bạch Minh nói ra chuyện này, càng làm mọi người có thêm cảm tình tốt với y.

Thoạt nghe Bạch Minh giống như đứa trẻ thổ lộ tâm tình của mình, kỳ thực đây mới là người thật tình, không dối trá, không làm, trái, nghĩ sao thì làm vậy.

Nhìn các chuyên gia xung quanh, Bạch Minh lại gãi gãi đầu.

Kỳ thực lúc nãy y cũng rất vui, nói ra những lời trong lòng, xong chính y hối hận, mất mặt, sự vui mừng lúc nãy bây giờ cũng bị cảm giác mất mặt này đè áp.

- Khụ, khụ!

Bạch Minh ho nhẹ mấy cái, rồi vội vàng nói:

- Các vị, tôi đã đặt tiệc ở nhà hàng rồi, bây giờ mọi người có thể tới đó nghỉ ngơi trước, vừa nghỉ ngơi vừa đợi, đợi sau khi tất cả bạn bè cùng tới, chúng ta bắt đầu khai tiệc.

Lần này mời các vị chuyên gia, Bạch Minh đặt rất nhiều bàn ăn, lần này tốt không ít tiền.

Nhưng khoảng chi phí này cũng đáng, triển lãm hôm nay bắt đầu thu phí rồi, hơn nữa phí cũng không thấp, đủ để bù vào khoảng chi này, phí của triển lãm lần này, Lý Dương chỉ lấy hai phần tượng trưng, cái khác hắn đều cho Bạch Minh xây dựng nhà bảo tàng.

Cái giá này, chính là Bạch Minh buộc Lý Dương mới nhận, y theo tình huống bình thường, năm mươi năm mươi, thậm chí Lý Dương chiếm bảy phần cũng không quá đáng, dẫu sau bảo bối lần này đều là của Lý Dương cung cấp.

- Thầy Bạch, tôi đi trước, nhân lúc này có chút thời gian, tôi muốn vào lại xem thử.

Đường Xuân Minh đứng lên, cười ha hả, cũng không đợi Bạch Minh phản ứng, tự mình đi vào trong nhà bảo tàng, rất nhiều người cũng đều vỗ đầu suy nghĩ, cũng nghĩ, quay trở vào trong nhà bảo tàng.

Bên ttong bảo bối tốt nhiều như vậy, lúc này ai cũng không muốn vào nhà hàng lãng phí thời gian.

Không lâu, bên ngoài nhà bảo tàng chỉ còn lại vài người, hội trưởng Vương, viện trưởng Hoàng và lão Hà đều không vào, nhưng các chuyên gia của Cố Cung và hiệp hội đồ cổ, lúc này cũng không có ai.

Lão Tần, Hoắc Tư tiên sinh, và lão Hoàng cũng không vào, lão Hoàng đang đứng bên chỗ Lý Dương, cách viện trưởng Hoàng gần nhất, cũng không liếc nhìn qua chỗ viện trưởng Hoàng.

- Ông, con dẫn ông đi nghĩ nhé!

Lý Dương đi tới bên chỗ ông cụ, bây giờ đang ở bên ngoài, phần lớn không vào giúp vui đều là những người khá lớn tuổi, triển lãm đến giữa trưa làm họ cảm thấy rất mệt, cho dù vào, cũng không có khí lực.

- Cũng được, chúng ta không thể bì với bọn họ, thể lực không đủ, đi nghỉ ngơi trước.

Ông cụ cười gật đầu, viện trưởng Hoàng, hội trưởng Vương đều không có phản đối, lúc này quả thật bọn họ muốn nghỉ ngơi một chút.

Khách sạn không xa, bên cạnh nhà bảo tàng, mấy người đều rất nhanh tới khách sạn, ngồi vào cái ghế rất lớn, đây cũng là chủ tọa, người không có thân phận nhất định cũng không vào ngồi được.

Hội trưởng Vương, viện trưởng Hoàng cũng lâu không có gặp mặt, đúng lúc nhân cơ hội này cùng nói chuyện thường ngày.

Bạch Minh không thể ở lại, trở về bảo tàng tiếp đãi mọi người, nhưng Lý Dương ở lại đây, cùng lão Hoàng và Hoắc Tư tiên sinh nói chuyện phiếm.

Ai cũng biết lão Hoàng và viện trưởng Hoàng không cùng đường, lần này lão Hoàng bằng lòng ngồi cùng bàn với viện trưởng Hoàng, đã là lần đầu tiên rồi, lúc này càng không thể ở cùng chỗ lão Hoàng, không ai bắt chuyện.

- Lý Dương tối nay có rãnh không?

Hoắc Tư tiên sinh đột nhiên hỏi một câu, Lý Dương sửng sốt ngẩng đầu lên, nhìn Hoắc Tư tiên sinh có chút mơ hồ.

Hoắc Tư tiên sinh chính là ở trong nhà của hắn, buổi tối nhất định cùng trở về, còn khi nào thì không biết.

Nhưng Lý Dương vẫn gật đầu, nhiều ngày nay Hoắc Tư tiên sinh vẫn theo mình, ngay cả cấp dưới cũng trở về nước, xem chừng rất thấp điệu, nhưng trong lòng Lý Dương hiểu, tuyệt đối không thể xem thường người này.

Lúc Hoắc Tư tiên sinh, ông cụ và viện trưởng Hoàng nói chuyện, hai người bọn họ đều không ngớt lời khâm phục trình độ của Hoắc Tư tiên sinh, đây chính là một đại sư cấp đỉnh cấp thế giới chân chính.

Buổi tối, tôi hy vọng có thể chiếm dụng thời gian hai tiếng.

Hoắc Tư tiên sinh lại nói ra một câu, chân mày của Lý Dương lại giựt lên, hắn đột nhiên có một dự cảm, Hoắc Tư tiên sinh thế này, nhất định có chuyện gì quan trọng.

Lý Dương lại gật đầu, Hoắc Tư tiên sinh lại cười mãn nguyện, Lý Dương không nói, quay đầu lại còn có viện trưởng Hoàng và các chuyên gia khác cùng bất đầu bàn tán.

Bọn họ đang thảo luận, tất nhiên là những đồ cổ đó lúc nãy của Lý Dương.

Mấy người nói chuyện đại hội giám ngọc ở Canada, bảo bối nhiều như vậy, hoàn toàn chỉ có bốn người giám định chính xác, trong đó, có Hoắc Tư tiên sinh.

Chỉ điểm này, làm các chuyên gia xung quanh không có bất cứ chậm trễ gì đối với Hoắc Tư tiên sinh, cho dù là lão Hoàng, biểu biện trong đại hội giám ngọc cũng không bằng Hoắc Tư tiên sinh.

Cố nhiên rồi, ngoài Lý Dương ra, ông là người có biểu hiện tốt nhất.

Qua chừng một thời gian, rất nhanh tới một tiếng, Bạch Minh cũng nhuễ nhãi mồ hôi dẫn các chuyên gia tới khách sạn, rất nhiều chuyên già đều giống như trẻ con muốn ở luôn trong nhà bảo tàng không chịu đi, cuối cùng chính Bạch Minh khổ tâm khuyên bảo, dùng cơm xong thì mở lại nhà bảo tàng, mới khuyên bọn họ trở về.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.