Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Chương 1111: Chương 1111: Yếu tố đầu tiên để mở Viện bảo tàng






- Cậu Lý, cậu đợi tôi một chút, tôi phải đi thông báo tin tốt lành này cho mọi người đã, cần phải thông báo sớm, ngoài ra mấy công ty xã hội cũng cần phải ký tiếp hợp đồng.

Xác định triển lãm tiếp tục, Bạch Minh lập tức hành động, ông ta là như vậy, bất kể làm chuyện gì cũng đều vội vàng, không muốn bỏ lỡ một chút thời gian nào cả.

- Không sao, ông cứ làm việc vủa mình đi, tôi cũng có việc khác cần làm.

Lý Dương cười nói, hắn đến đây chỉ để xem thôi, ở đây cũng không có việc gì cần hắn giúp.

Gặp mấy người Triệu Vĩnh xong thì Lý Dương rời Viện bảo tàng, hắn vừa mới đi hải báo đã đăng tin buổi triển lãm kéo dài 10 ngày, bây giờ bắt đầu bán vé trong ba ngày.

Trang Hải báo này gây chấn động rất lớn, nhiều người cứ nghĩ hết hi vọng đã vội vàng chạy đến, thậm chí những ngườiv ùng khác cũng bắt đầu muốn đặt vé để đến Bắc Kinh tham quan số bảo bối này.

Những người trong ngành rất tán đồng về việc triển lãm kéo dài này.

Những thần khí quốc bảo này, triển lãm thêm vài ngày nưa để cho nhiều người xem hơn nữa là chuyện tốt, một số người cũng bắt đầu kêu gọi Lý Dương nên mở một Viện bảo tàng tư nhân.

Từ hiệu quả của buổi triển lãm cảu Bạch Minh có thể thấy, chỉ cần Viện bảo tàng của Lý Dương được thành lập thì sẽ không bao giờ lỗ.

Thậm chí có thể kiếm thêm không ít tiền, nếu Viện bảo tàng của Lý Dương lớn, có thể tiếp nhiều lượt khách thì chắc chắn sẽ kiếm được một món lời lớn, nhân dân cả nước đều muốn xem những bảo bối này.

Những bảo bối như thế, ai cũng xem hoài không biết chán.

Đương nhiên, thời gian dài, nếu muốn thịnh vượng như Bạch Minh đây thì không thể được, tuy nhiên nhân khí thì tuyệt đối không kém.

Sau khi ra khỏi Viện bảo tàng, Lý Dương liền đi hẹn gặp luật sư.

Hắn giao giấy ủy quyền cho luật sư, những việc còn lại không cần phải bận tâm nữa, Tô Đào bỗng nhiên trở thành phú ông mà không biết gì hết.

Buổi chiều luật sư liền mang giấy tờ đến Thụy Tường Trai, vừa nhìn thấy hợp động chuyển nhượng cổ phần, phản ứng đầu tiên của Tô Đào là không dám tin đây là sự thật.

Nói thật, ông giúp ông chủ giữ lại một bảo bối quan trọng như vậy, nhưng Lý Dương lại không có bất kỳ biểu hiện gì, đến một chút tiền thưởng cũng không có, hôm qua đúng là ông ta có chút thất vọng, nhưng vẫn không coi nặng lắm chuyện này.

Chỉ là việc mà ông nên làm, dù sao thì Lý Dương cũng tín nhiệm ông hơn, tiền lương cộng đãi ngộ cũng đều rất tốt.

Lúc này ông mới biết là Lý Dương không hề quên mình, trực tiếp tặng cho ông một món quà lớn không thể tưởng tượng nổi, là nhân viên quản lý của Thụy Tường Trai, ông hiểu hơn ai hết tiềm lực phát triển của cửa hàng này.

Ba phần cổ phần bây giờ đã đáng giá mấy nghìn vạn rồi, tương lai thậm chí có thể hi vọng lên đến trăm triệu, Thụy Tường Trai đúng là có tiềm lực như thế.

Hợp đồng chuyển nhượng cổ phần Lý Dương đã ký rồi, sau khi Tô Đào ký xong là lập tức có hiệu lực, kể từ hôm nay, hắn không phải là một người làm công nữa mà trở thành một ông chủ thực sự.

Ngày này đến sớm hơn so với ông tưởng tượng.

Lúc này Tô Đào cũng bắt đầu thấy vui mừng, cũng may là tập đoàn Phi Tường bị phá sản rồi, may mà người tiếp nối cửa hàng là Lý Dương, nếu là người khác thì e rằng ông sẽ không có ngày hôm nay.

Điều này cũng làm ông càng thấy cảm kích Lý Dương hơn, Tô Đào thầm thề nhất định sẽ đưa Thụy Tường Trai càng trở nên lớn mạnh hơn nữa, bây giờ, bây giờ ông không còn làm công cho người khác, sự nghiệp này cũng có một phần của ông trong đó.

Trong phòng đọc sách, Hà Lão ngồi một mình trên ghế sô fa, ông nhíu mày lại như đang suy nghĩ điều gì đó.

- Ông, cháu về rồi!

Cửa chợt mở, Lý Dương bước vào, là ông gọi điện bảo hắn về.

- Đến đây ngồi đi!

Nhìn thấy Lý Dương, ông bớt nhíu mày đi, mặt tươi cười rạng rỡ.

- Ông, có phải là có tin của kiếm Truy Tinh không?

Lý Dương chưa ngồi đã vội vàng hỏi một câu, tìm kiếm Truy Tinh trước rồi toàn lực nghĩ cách đòi lại kiếm Trục Nhật, đây là sách lược mà hôm qua Lý Dương đã định sẵn.

Sau khi hai thanh kiếm này vào tay mình, thì cũng là lúc kiếm Thái A trùng hiện.

- Đừng có vội, một tin tốt và một tin xấu, cháu muốn nghe tin nào trước?

Ông cười lắc đầu, Lý Dương hơi ngẩn người, hắn chợt cười khổ, ông cũng bắt đầu biết đùa với hắn rồi đấy, bây giờ hắn đang sốt ruột lắm.

- Tin tốt đi!

Lý Dương nghĩ một lúc rồi nói.

Ông cười:

- Kiếm Truy Tinh đúng là bị mấy người đào mộ trộm đào lên đồng thời bán cho người khác, theo lời khai báo của bọn hắn thì ông đã tìm ra được người mua thanh kiếm đó, hơn nữa cuối cùng xác định được thanh kiếm này giờ đang ở đâu!

- Thật sao, vậy thì tốt quá!

Lý Dương chợt kêu lên một tiếng, khuôn mặt lộ vẻ vui mừng, đây đúng là tin tốt mà còn là một tin vô cùng tốt.

Ông chính là ông, mới có một ngày mà đã tim ra tung tích của kiếm Truy Tinh, thế này thì kiếm Truy Tinh không chỉ là một manh mối đơn giản mà là một sự thật rồi.

Chỉ cần biết được kiếm Truy Tinh đang ở đâu, bất kể thế nào thì Lý Dương cũng muốn lấy nó về, ba thanh kiếm đoàn tụ, ngày trùng hiện của kiếm Thái A đã không còn xa nữa.

Nhìn bộ dạng mừng rỡ của Lý Dương, ông liền lắc đầu.

- Đừng có mừng vội, người mua kiếm Truy Tinh là những người buôn lậu, mấy năm trước họ đã bán thanh kiếm này qua Hàn Quốc, bây giờ đang ở trong tay một ông chủ Hàn Quốc!

Nụ cười của Lý Dương chợt tắt hẳn, hắn ngây người ra nhìn ông.

- Đây là tin xấu mà ông nói sao?

Mặt Lý Dương đau khổ, chậm rãi nói một câu, ông gật đầu, đây đúng là cái tin xấu đó.

Biết được tung tích của kiếm Truy Tinh là một chuyện tốt, nhưng kiếm không ở trong nước mà lại bị bọn buôn lậu bán ra nước ngoài, điều này đúng là làm cho người ta rất sầu thảm.

Đây là quốc bảo, một quốc bảo chân chính, vì lợi ích mà ngay cả đến quốc bảo cũng bán đi, cái bọn buôn lậu này đúng thật là đáng hận.

- Đây là tài liệu về ông chủ đó, cháu xem đi!

Ông đẩy xấp tài liệu trước mặt về phía Lý Dương, trong vòng một ngày mà ông đã điều tra hết được mọi chuyện.

Hiệu suất của ông đúng là lớn hơn Lưu Cương nhiều.

Tài liệu rất hoàn chỉnh, số tài sản của ông chủ Hàn Quốc này không ít nhất cũng hai ba tỉ USD, bằng với hơn mười tỉ Nhân dân tệ, ở Hàn Quốc cũng coi như là một tỉ phú rồi.

Ông ta thích thu tàng, chơi thu tàng đã hai mươi mấy năm nay rồi, trong tay cũng có không ít bảo bối, trong đó đồ cổ của Trung Quốc là nhiều nhất.

Trong thu tàng ông ta thích nhất là gốm sứ và ngọc khí, điều này cũng giống với Lý Dương, ông chủ này lại tinh thông Trung Quốc, đến Trung Quốc mấy chục lần rồi, hình như đều là đến xem hàng.

Ông ta mua được không ít bảo bối từ tay bọn buôn lậu.

Ngoài ra người này cũng có một thực lực nhất định ở Hàn Quốc, số bảo bối mua lậu này đều được ông rửa sạch bằng những con đường khác nhau, giờ có đi kiện cũng không có kết quả gì.

Huống chi những vụ kiện thế này cũng không thể tiến hành được.

- Ông, cháu muốn đi Hàn Quốc một chuyến!

Lý Dương ngẩng đầu lên nhìn Hà Lão, dù thế nào thì biết được tung tích kiếm Truy Tinh là chuyện tốt, làm sao để lấy thanh kiếm này về là nhờ vào thực lực của Lý Dương.

Có thể để hắn biết được tung tích của ba thanh kiếm, hơn nữa lại có được một trong ba thanh, Lý Dương đã thấy thỏa mãn lắm rồi, nếu hai thanh kiếm kia cũng dễ dàng đến tay hắn như thế thì e rằng ngay đến cả ông trời cũng sẽ đố kỵ với vận may của hắn.

- Đi thì không sao, nhưng cháu phải chuẩn bị cho tốt, người này thích ngọc khí là có lợi cho cháu, số Phỉ Thúy cháu có trong tay nhiều nhất trên thế giới!

Ông gật đầu, Lý Dương cũng không phải là không có ưu thế, ưu thế lớn nhất của hắn là ở chỗ Phỉ Thúy. Đặc biệt là số Phỉ Thúy đỉnh cấp đó, trên thế giới này không ai có thể vượt qua được hắn, nếu ông chủ Hàn Quốc này thích Phỉ Thúy, cũng lắm thì lấy ra một món Phỉ Thúy đẳng cấp để đổi lại thanh kiếm thôi.

Phỉ Thúy đỉnh cấp làm thành trang sức, đều là những bảo bối có tiền cũng không thể mua được.

- Dạ, cháu chuẩn bị rồi hai ngày sau sẽ đi!

- Cũng không cần vội, đi muộn cũng được, ông đã cho người đi điều tra thông tin cụ thể về người này rồi, biết địch biết ta dù sao vẫn tốt hơn.

Ông nhẹ lắc đầu, ông dày dạn kinh nghiệm hơn Lý Dương nhiều, làm bất cứ chuyện gì cũng suy nghĩ rất nhiều mặt, còn chuẩn bị rất kỹ lưỡng nữa.

Nhờ có ông chuẩn bị giúp, Lý Dương cũng rất yên tâm.

Từ phòng đọc sách của ông đi ra, Lý Dương liền lập tức lên mạng tìm thông tin về người này, ông chủ này tên là Cụ Đông Thành, có nhiều tài sản như thế thì sao có thể không có danh tiếng gì được.

Quả nhiên Lý Dương đã tìm được thông tin của ông ta trên mạng.

Người này không chỉ là ông chủ mà còn là Thị Nghị Viên, đồng thời cũng là nhân vật quan trọng trong hiệp hội Thu tàng Hàn Quốc, có danh tiếng không nhỏ trong giới Thu tàng Hàn Quốc.

Ông ta còn tổ chức rất nhiều buổi triển lãm cá nhân, vật triển lãm có trên nghìn cái, chỉ tính đến số lượng bảo bối thôi thì người này cũng nhiều hơn Lý Dương rất nhiều.

Số bảo bối này đều không phải rẻ, có người tính qua, giá toàn bộ số bảo bối đó lên đến Một trăm tỉ Won, số tiền này cũng bang với mấy trăm triệu Nhân Dân tệ rồi.

Nếu vậy thì giá của mỗi bảo bối khoảng mười vạn, chỉ tính bình quân thôi cũng có thể thấy người này thu tàng toàn tinh phẩm.

Lý Dương còn để ý đến trong số tàng phẩm của ông ta thì gốm sứ và ngọc khí là nhiều nhất.

Gốm sứ là gốm sứ cổ Trung Quốc, Thanh Hoa là nhiều nhất, người này đúng là có cảm tình đặc biệt với Thanh Hoa, thậm chí còn có Nguyên Thanh Hoa nữa.

Ngoài gốm Thanh Hoa ra thì cao cổ ngọc là nhiều nhất, điều này làm cho Lý Dương thấy có điều gì đó không hay, người này thích cổ ngọc, chứ không phải là Phỉ Thúy hiện đại, cũng không biết là Phỉ Thúy đỉnh cấp có thu hút ông ta hay không.

Nếu như Phỉ Thúy đỉnh cấp không có tác dụng gì thì buộc phải nghĩ cách khác thôi.

Tuy nhiên đối với một người không thiếu tiền mà lại cực kỳ thích thu tàng thì cách tốt nhất là lấy vật hoán vật, nếu mua với giá cao thì rất khó và cũng không thể được.

Hai ngày sau đó Lý Dương ở trong nhà không đi ra ngoài.

Triển lãm đã tiếp tục, sôi nổi chắc chắn có, Bạch Minh có thể phụ trách tốt tất cả, vấn đề an toàn đã có mấy người Triệu Vĩnh nên Lý Dương rất an tâm.

Nhân lúc này hắn lại nghĩ đến chuyện tự mình mở Viện bảo tàng.

Lý Dương muốn mở Viện bảo tàng thì chắc chắn sẽ mở lớn nhất, cho dù là vật phẩm thu tàng của hắn hiện tại không nhiều lắm, nhưng không gian nhất định phải đủ rộng, có thể dung nạp được nhiều người.

Viện bảo tàng của Bạch Minh quá nhỏ mới bị kéo dài triển lãm, mỗi ngày chỉ có mấy nghìn người, nếu được như Viện bảo tàng của thầy Mã, hàng ngày có thể ra vào mấy vạn người, hoặc giống như Cố Cung, mười vạn người đều không thành vấn đề, triển lãm như thế mang lại ảnh hưởng sẽ càng lớn.

Không gian, là yếu tố Lý Dương suy nghĩ đầu tiên khi mở Viện bảo tàng, tuy nhiên tìm được một nơi rộng lớn như vậy ở Bắc Kinh không dễ, Hà Kiệt lại đi rồi, việc này chắc phải tự mình làm thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.