Nộ Hải Thành mặc dù chỉ là một thành nhỏ ven biển của Nam Du Đế Quốc nhưng về độ nhộn nhịp cũng không hề thua kém so với những đại thành khác. Thứ nhất nơi đây có thể đi tới rất nhiều đảo trên vô tận hải, ở những đảo này mặc dù vô cùng hung hiểm nhưng cũng không thiếu thiên tài địa bảo, linh dược, thậm chí là bảo vật do những người đi trước vẫn lạc để lại,... Nên thường có rất nhiều gia hỏa đi đến những chổ này tìm kiếm cơ duyên, linh thạch và hiển nhiên Nộ Hải Thành trở thành nơi dừng chân của bọn họ.
Thứ hai ở bên trong Vô Tận Hải có không ít động phủ của cường giả cũng lôi kéo được không ít người, ngoài ra nơi này cũng trở thành một nơi để những kẻ kiếm được chút ít bảo vật này buôn bán, hiển nhiên là có không ít tên lừa đảo.
Nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tuyệt Ảnh, hắn cùng nàng vui vẻ dạo bước bên trong đường phố tấp nập, hai người vừa đi vừa tranh thủ trải nghiệm sự phồn hoa của nơi này. Kiếp trước hắn cũng chỉ là một tên sinh viên nghèo hầu như rất ít khi đi đến những chỗ đông người, hơn nữa hắn cũng không thích thú những chỗ đó. Bởi vì ở đó không những ồn ào lại còn rất nhiều khói bụi khó chịu.
Nhưng ở chổ này thì khác, khắp nơi toàn là tu sĩ, mặc dù có người mời chào mua bán nhưng cũng không quá mức ồn ào. Với lại xung quanh có rất nhiều sản vật biển vô cùng xinh đẹp, hắn đối với những thứ này thì không có quá nhiều hứng thú nhưng Tuyệt Ảnh thì không như vậy.
Có thể nói đây là lần đầu tiên từ khi hóa hình nàng rời khỏi tiểu đảo đến nơi phồn hoa náo nhiệt như vậy. Bình thường nàng luôn lạnh lùng thậm chí là có chút lãnh khốc, mặc dù khi đi theo Thiên Long thì nàng đã có một chút ôn nhu nhưng chung quy vẫn còn chút lạnh.
Nhưng mà trước những thứ dị vật xinh đẹp nơi này thì nàng cũng từ một lãnh mỹ nhân biến thành một tiểu nữ hài tinh nghịch, nàng như con hồ điệp không ngừng lướt qua những quầy hàng của tu sĩ bày ven đường. Chỉ cần thấy cái gì xinh đẹp nàng lập tức cho vào trữ vật giới, chỉ khổ cho hắn phải chạy theo trả tiền. Lúc này hắn mới hiểu rõ tại sao ở Địa cầu có nhiều tên nói đi mua sắm với nữ nhân là một thảm họa.
- Ảnh Nhi chậm thôi.
Hắn vừa tranh thủ trả tiền cho một tên tu sĩ vừa bị Tuyệt Ảnh “lụm” một chuỗi ngọc trai, vừa tranh thủ đuổi theo nàng.
- Tránh ra, tránh ra.
Đúng lúc này ở phí trước bỗng nhiên vang lên một tiếng hét kiêu ngạo khiến hắn không khỏi ngẩn đầu nhìn về phía trước.
Chỉ thấy từ xa một cẩm y thiếu niên vừa cưỡi trên lưng một con Hắc Ma Hổ đang lao vút trên đường. Thấy hắn tất cả những người xung quanh ai nấy cũng kinh hãi tranh thủ thu gom đồ đạt tránh đường, phút chốc cả con đường đang tấp nập trở nên trống trải. Phút chốc con đường chỉ còn lại hai người, một là Tuyệt Ảnh đang vui vẻ cầm trong tay một chiếc vòng lấp lánh đang vui vẻ ngắm nghía và người thứ hai chính là Thiên Long đang “vui vẻ” chạy theo nàng.
Rất nhanh đầu hắc hổ kia đã chạy đến gần Tuyệt Ảnh, mà lúc này hắn cũng đã đến bên cạnh nàng.
- Long à, ngươi nhìn xem thứ này thật là đẹp.
Nàng vừa ngắm nhìn vòng tay bằng tinh thạch lấp lánh dưới ánh mặt trời vừa cười xinh đẹp nhìn hắn nói.
- Ân rất đẹp, để ta đeo cho nàng.
Hắn nói xong một tay cầm lấy vòng tay, một tay nắm lấy bàn tay mềm mại không xương của nàng từ từ đem chiếc vòng đeo lên cổ tay của nàng. Cánh tay thon dài trắng mịn lại tô điểm thêm chiếc vòng tay lấp lánh khiến nó trở nên vô cùng mỹ lệ trước ánh mặt trời.
Nhưng mà với những người xung quanh thì khác, họ nhìn hai người giống như nhìn hai tên ngốc.
- Hai người đó từ nơi nào tới vậy, dám đứng trước đường đi của Nam Cung Thiếu.
- Ta thấy hai người đó căn bản là ngốc tử.
- Đáng tiếc một mỹ nữ như vậy...
...
Người xung quanh bắt đầu nhao nhao nghị luận, mà hai người lại phảng phất như không nhìn thấy đầu hắc hổ đang điên cuồng lao tới kia.
Thực ra hắn không phải không biết mà căn bản là không thèm để ý, mặc dù Hắc Ma Hổ kia là một đầu yêu thú Trúc Cơ kì đối với những người xung quanh chính là ác mộng nhưng hắn sợ sao? Rắm thúi, mấy lão đầu của Long tộc còn bị uy áp của hắn hù dọa, khụ mặc dù đó chỉ là mượn nhờ.
Ngay khi đầu hắc hổ kia vừa cách hai người chừng một thước thì Tuyệt Ảnh bỗng nhiên ngẩn đầu. Ngay lập tức đầu hắc hổ kia nhanh chóng dừng lại.
- Tiểu Hắc ngươi làm cái gì vậy, còn không mau đi.
Tên cẩm bào thiếu niên đang ngồi trên lưng Hắc Ma Hổ thấy nó bỗng nhiên dừng lại không nhịn được mà hét lên. Nhưng hắc hổ kia phảng phất như không nghe thấy, nó không những không đi một bước mà còn từ từ quỳ bốn chân trên đất không ngừng run rẩy khiến cho thiếu niên trên lưng xuýt chút té xuống. Đầu hắc hổ kia một phút trước còn uy phong bát diện giờ phút này lại giống như tiểu hài tử phạm lỗi run rẩy quỳ xuống hối lỗi khiến thiếu niên cẩm y và những người xung quanh không khỏi trợn mắt.
- Nể mặt Huyền Huyên ta không giết ngươi, nhưng tiểu tử ngươi ỷ thế hiếp người, ỷ vào gia tộc mà ở đây làm loạn, hôm nay ta phải cho ngươi một bài học mới được.
Thiếu niên cẩm y thấy hành động của đầu hắc hổ kia nhất thời chưa kịp khôi phục thì giọng nhàn nhạc của Thiên Long vang lên. Ngay sau đó hắn như một tia chớp biến mất tại chỗ, một giây sau hắn đã đạp lên đầu hắc hổ, một cướp vung lên đem cẩm y thiếu niên kia đá bay.
Rầm một tiếng.
Thiếu niên cẩm y chưa kịp tỉnh táo đã ăn một cước của Thiên Long sau khi tạo thành một vòng cung tinh xảo sau đó ngã rầm vào một quầy các vật linh tinh ven đường, khuôn mặt thân mật tiếp xúc với những mảnh sành sứ.
Đing. Phát hiện bảo vật, kí chủ tranh thủ thu.
Hắn định quay người đi bỗng nhiên âm thanh hệ thống vang lên trong đầu hắn cùng với một chút tư liệu.
Hắn hơi chút nghi hoặc bước về phía quầy hàng kia, sau một hồi lục lọi từ trong đống hỗn độn kia cuối cùng hắn cũng móc ra một cái lư hương đen thui.
- Lão huynh ta khá thích cái lư này đây là tiền mua.
Sau một hồi ngắm nhìn cái lư hương đen thui này hắn mới đem nó ném vào trong trữ vật giới chỉ đồng thời móc ra một khối Trung phẩm linh thạch ném cho lão nhân chủ quầy.
- Ảnh Nhi chúng ta đi.
Hắn lại nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Tuyệt Ảnh sau đó nhanh chóng ly khai. Còn lão già kia vốn đang đau lòng vì đồ đạt bị hủy, bỗng nhiên nhìn thấy khối linh thạch kia thì sắc mặt nhất thời chuyển thành mừng như điên.
Đây là một trung phẩm linh thạch a, có thể đổi thành một ngàn viên hạ phẩm linh thạch nha. Một ngàn viên tuyệt đối đủ cho hắn mua sắm không ít thứ tốt a, sau khi biết đây là trung phẩm linh thạch thì lão đầu kia cũng không thèm dọn hàng mà nhanh chóng rời đi.