Siêu Cấp Thiên Phú

Chương 24: Chương 24: Cự tuyệt




Coi như sao chép thiên phú Kiếm Pháp Trung đẳng cũng khó có thể gia tăng thực lực của hắn, nhưng thiên phú tốc độ Thấp và thiên phú tu luyện Cao đẳng, hắn ở trong mơ đều muốn sao chép.

Dung hợp thiên phú tốc độ Thấp có thể khiến cho thiên phú tốc độ Sơ đẳng của hắn trở nên mạnh hơn, mà thiên phú tu luyện Cao đẳng có thể khiến cho thiên phú tu luyện của hắn thuế biến trở thành Cao đẳng.

“Thiên phú Sao Chép của ta đã có thể sao chép một lần nữa, nhưng bây giờ chỉ có thể sao chép một loại thiên phú, thiên phú tốc độ Thấp mặc dù hữu dụng, nhưng tác dụng mang lại cũng không quá lớn, vẫn nên sao chép thiên phú Cao đẳng tu luyện thì tốt hơn, dù sao thì sau ngày hôm nay, cũng không nhất định sẽ còn cơ hội tiếp xúc với Nhạc Linh.”

Thế là, Diệp Thiên lộ ra một nụ cười chân thành, vươn bàn tay phải hơi có vẻ non nớt ra nói: “Chào cô, ta tên là Diệp Thiên!”

Nhạc Linh có chút chần chờ, nhưng vẫn vươn bàn tay phải như giống như mỹ ngọc ra, nhẹ nhàng bắt tay với Diệp Thiên một chút, sau đó liền thu hồi đi trong cái nháy mắt.

Nhưng Nhạc Linh lại không biết là, trong cái chớp mắt Diệp Thiên chạm vào bàn tay phải của Nhạc Linh, đã sao chép xong thiên phú tu luyện Cao đẳng của Nhạc Linh.

“Thành công!” Diệp Thiên mừng rỡ vạn phần, trong nội tâm đã cười đến mức nở hoa.

“Chào ngươi, ta là chủ quản Võ Các, tên là Nhạc Linh.” Nhạc Linh tự giới thiệu, sau đó liếc mắt ra hiệu cho nữ nhân viên cửa hàng rời đi.

“Nhạc chủ quản, cô tìm ta có sự tình gì?” Diệp Thiên đi thẳng vào vấn đề.

Nhạc Linh ngồi xuống, nhìn chăm chú vào Diệp Thiên, hỏi: “Diệp Thiên, ngươi hẳn là vừa mới tấn thăng làm Võ Giả có đúng không? Ngươi có phải là đã biết lai lịch của Võ Các chúng ta?”

“Ta xác thực là vừa mới tấn thăng làm Võ Giả, về phần lai lịch Võ Các, ta cũng không rõ ràng, nhưng chắc là một đại thế lực ở căn cứ Lâm Hải a.” Diệp Thiên nói ra.

“Không!” Nhạc Linh lắc lắc đầu nói: “Võ Các không phải là thế lực của căn cứ Lâm Hải, căn cứ Lâm Hải mặc dù chỉ là một căn cứ nhỏ, rất khó tiếp xúc cùng với những căn cứ khác, nhưng một số đại căn cứ lại thành lập phân bộ tại căn cứ Lâm Hải, bởi vì căn cứ Lâm Hải có địa lý vị trí đặc thù, những đại căn cứ kia cũng lo lắng căn cứ Lâm Hải xảy ra chuyện, đối với những đại căn cứ kia mà nói, căn cứ Lâm Hải chính là một cửa ngõ, cho nên coi như căn cứ Lâm Hải có yếu hơn nữa, cũng sẽ phái người đóng quân ở nơi này, mà Võ Các chính là phân bộ của một đại căn cứ.”

“Phân bộ của một đại căn cứ!” Diệp Thiên lộ ra vẻ hiểu rõ, khó trách được vì sao Võ Các lại có thể bán nhiều bảo vật như vậy.

Mà hắn sau khi nhìn thấu nội tình của Nhạc Linh, liền biết nàng tất nhiên cũng đến từ đại căn cứ, hơn nữa còn có thân phận mười phần tôn quý.

Chỉ có điều là Nhạc Linh đi đến căn cứ Lâm Hải để làm cái gì? Nơi này chỉ là một cái căn cứ nhỏ thôi mà!

“Nhạc chủ quản gọi ta tới là để...” Diệp Thiên nghi hoặc hỏi.

“Ngươi có nguyện ý gia nhập Võ Các hay không? Ta thấy tuổi tác của ngươi nhiều nhất cũng chỉ là 16, 17 tuổi, lại có thể tấn thăng đến cấp độ Võ Giả, càng mấu chốt hơn chính là, ngươi không phải là người của mấy đại gia tộc ở căn cứ Lâm Hải, điều này thậm chí còn có giá trị hơn, cho nên ta muốn mời ngươi gia nhập vào Võ Các!” Nhạc Linh nói thật.

“Nhạc chủ quản, ta tạm thời không muốn gia nhập vào bất luận một thế lực nào!” Diệp Thiên lập tức cự tuyệt mà không cần phải suy nghĩ. Nói đùa, gia nhập Võ Các đối với hắn mà nói là chỉ có chỗ xấu, mà không có chỗ tốt.

Diệp Thiên nếu vẻn vẹn chỉ là một người nắm giữ thiên phú tu luyện Trung đẳng hoặc là Cao đẳng mà nói, hắn tuyệt đối sẽ gia nhập vào Võ Các, bởi vì Võ Các có thế lực khổng lồ, có vô số tài nguyên, ở bên trong nơi này tuyệt đối có thể nhận được sự bồi dưỡng tốt nhất.

Nhưng hắn lại có thể không ngừng cải thiện thiên phú, thậm chí trong tương lại sẽ trở thành người có thiên phú cao nhất trên trái đất. Gia nhập vào Võ Các tất nhiên sẽ phải tiến hành kiểm tra thiên phú, nếu về sau thiên phú không ngừng tăng lên, như vậy làm sao mà giải thích?

Chẳng lẽ một mực phải giải thích rằng bản thân liên tục nhặt được bảo vật có thể cải thiện thiên phú hay sao? Nói dối một lần còn có thể, nếu quá nhiều lần sẽ không có người nào tin tưởng, coi như Võ Các có coi trọng hắn hơn, cũng sẽ ngấp nghé bí mật trên người của hắn, đến thời điểm hắn sao chép thiên phú sẽ bị bại lộ.

Diệp Thiên rất rõ ràng tình huống của bản thân, hẳn là không nên gia nhập vào bất luận một cái thế lực nào, nếu không sẽ không ngừng có phiền phức. Bất quá, trong tương lai hắn ngược lại còn có thể thành lập thế lực của bản thân.

“Ngươi dĩ nhiên lại cự tuyệt!” Nhạc Linh khiếp sợ nói: “Ngươi có biết thế lực Võ Các của chúng ta khổng lồ cỡ nào hay không, tùy tiện phái ra một cường giả liền đủ để hủy diệt toàn bộ căn cứ Lâm Hải!”

Nàng nghĩ mãi mà không rõ, Diệp Thiên tại sao lại từ bỏ một cơ hội tốt đẹp như vậy. Phải biết rằng coi như là ở bên trong đại căn cứ mà nàng đang sinh sống, thiên tài muốn gia nhập vào Võ Các cũng có nhiều vô số kể, nhưng đáng tiếc là lại không có cơ hội.

“Ta thực sự không muốn gia nhập vào bất luận một thế lực nào!” Diệp Thiên cự tuyệt lần thứ hai.

“Vậy thì quên đi!” Nhạc Linh cũng không khăng khăng mời chào Diệp Thiên gia nhập vào Võ Các nữa.

Hai người sau khi hàn huyên vài câu, Diệp Thiên liền rời đi, sau khi Diệp Thiên rời đi, có một ông lão từ căn phòng cách vách đi tới.

“Tiểu thư, ngài tại sao lại muốn mời chào một Võ Giả ở cái căn cứ nhỏ này? Coi như người này trẻ tuổi, nhưng một cái căn cứ Lâm Hải nho nhỏ có thể có cái gì thiên tài, nhiều lắm cũng chỉ là thiên phú tu luyện Trung đẳng mà thôi, thiên tài nắm giữ thiên phú tu luyện Trung đẳng ở các đại căn cứ căn bản cũng không tính là thiên tài, trừ phi là thiên tài nắm giữ thiên phú tu luyện Trung đẳng đặc thù, đó mới là thiên tài mà Võ Các chúng ta cần.” Ông lão nghi hoặc hỏi.

“Không có gì, chẳng qua là cảm thấy có thể ở một tiểu địa phương như căn cứ Lâm Hải này gặp được một Võ Giả tuổi trẻ như thế, đột nhiên muốn mời chào một chút, nguyên bản ta còn chuẩn bị nhận hắn làm người hầu, không nghĩ đến hắn ngay cả Võ Các cũng không nguyện ý gia nhập, tự nhiên là sẽ không nguyện ý trở thành người hầu của ta.” Nhạc Linh nhàn nhạt nói.

Đối với Nhạc Linh cùng với ông lão mà nói, Diệp Thiên chỉ là một người không cần phải quá để ý.

Có thể nói lần gặp mặt này với Nhạc chủ quản đối với Diệp Thiên mà nói, không thua gì một lần cơ duyên nhỏ.

Diệp Thiên đã ở lại căn cứ Lâm Hải một khoảng thời gian dài, vốn cho rằng bản thân cho dù mất rất nhiều thời gian không có cách nào sao chép được thiên phú tu luyện Cao đẳng, nhưng bây giờ lại gặp được thiên tài của đại căn cứ, còn thành công sao chép thiên phú Cao đẳng tu luyện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.