Siêu Cấp Thiên Phú

Chương 203: Chương 203: Xuất thủ cách một thế giới




Vù! Diệp Thiên bay đến giữa không trung, dùng thần thức bao trùm ngàn dặm, truyền âm cho mỗi một người: “Hung thú Đế Cấp đang tiến hành xé rách vết nứt không gian, tất cả mọi người ly khai khỏi trận pháp đỉnh cấp!”

Bên trong toà thành, Vân Mộng Ly nghe được truyền âm của Diệp Thiên, lập tức giật nảy cả mình.

Hung thú Đế Cấp! Những Vương Cấp khác có lẽ khuyết thiếu tri thức, không biết cái gì là Đế Cấp, những gã đã đi tới căn cứ Trung Hải, còn có thể không biết cái gì là Đế Cấp hay sao?

Ở phía trên Vương Cấp là Thánh Cấp, ở phía trên Thánh Cấp mới là Đế Cấp.

Một con hung thú Đế Cấp, chỉ cần thổi một cái liền có thể giết gã vô số lần.

“Trốn!” Vân Mộng Ly cũng không cần cái gì là mặt mũi, cái gì là vinh dự, những người khác cũng không lo được, vội vàng bay ra bên ngoài trận pháp đỉnh cấp.

Ngoại trừ Vân Mộng Ly, hai vị Vương Cấp vô địch Huyết Vương cùng với Thanh Vương cũng biết rõ cái gì là hung thú Đế Cấp, cũng vội vã chạy trốn.

Mà những vị Vương Cấp khác mặc dù không biết đã phát sinh sự ra tình gì, nhìn thấy ba người Vân Mộng Ly, Thanh Vương, cùng với Huyết Vương đang chạy trốn, bọn hắn tự nhiên cũng sẽ chạy trốn theo.

Trong nháy mắt, một đám Vương Cấp đã chạy ra bên ngoài trận pháp đỉnh cấp, mà đám Trận Pháp Sư cũng đang vội vã chạy ra.

Chỉ còn lại một người lưu lại ở bên trong trận pháp đỉnh cấp quan sát tình huống.

“Huyết Vương, cái gì gọi là hung thú Đế Cấp?” Một vị Vương Cấp không hiểu hỏi Huyết Vương.

Huyết Vương hít vào một hơi thật sâu nói: “Là một tồn tại mạnh mẽ hơn chúng ta vô số lần, chỉ cần thổi một cái liền có thể giết ta. Các ngươi không cần phải biết rõ quá nhiều, chỉ cần biết là một kích của Đế Cấp có thể chôn vùi một đại căn cứ.”

“Hít hà~~~ “ Đám Vương Cấp hít một ngụm khí lạnh.

Lúc này, Vân Mộng Ly mới mở miệng nói: “Đế Cấp có lẽ sẽ không có cách nào đi ra từ vết nứt không gian cấp Tam Tinh, huống hồ bây giờ vết nứt không gian này chỉ còn lại cấp Nhất Tinh, Đế Cấp sẽ càng không thể đi ra.”

“Ừm, nhiều lắm thì chỉ bộc phát được một chút khí thế mà thôi!” Thanh Vương nói ra.

Nhưng đám Vương Cấp vẫn vô cùng khẩn trương, dùng ánh mắt nhìn chằm chằm vào trận pháp đỉnh cấp, nếu như xuất hiện biến cố mà nói, bọn hắn sẽ là người chạy trốn đầu tiên.

Ở bên trong trận pháp đỉnh cấp.

Diệp Thiên đứng cách vết nứt không gian 3000 mét, hắn nhìn chăm chú vào vết nứt không gian, rõ ràng cảm ứng được ba cỗ khí tức hung thú Đế Cấp, ba con hung thú Đế Cấp này đang tiến hành xé rách vết nứt không gian.

Tạch tạch tạch!!!! Vết nứt không gian nhanh chóng rạn nứt, rất nhanh lại biến thành vết nứt không gian cấp Tam Tinh, sắp sửa biến thành cấp Tứ Tinh.

Ở nơi xa, đám người Vân Mộng Ly, Thanh Vương cùng với Huyết Vương quả thực đã giật nảy cả mình, nếu vết nứt không gian thật sự biến thành cấp Tứ Tinh, hung thú Thánh Cấp liền có thể đến đây a, bọn hắn làm sao có thể chống đỡ được a!

“Trận Pháp Sư hãy thôi động trận pháp!” Đám Vương Cấp hô to.

Đám Trận Pháp Sư lập tức liên hợp lại với nhau bắt đầu thôi động đại trận.

Nhưng mà, vô dụng!

“Các đại nhân, không có tác dụng, có một cỗ lực lượng đáng sợ đã ảnh hưởng tới trận pháp, trận pháp đã không có cách nào tiếp tục áp chế vết nứt không gian!” Một vị trận pháp sư Đỉnh cấp bất đắc dĩ nói.

Bất quá, sự tình khiến cho bọn hắn lo lắng cũng không phát sinh, vết nứt không gian cũng không rạn nứt đến cấp Tứ Tinh, nhưng cũng chỉ kém một chút mà thôi, có lẽ vết nứt không gian đã đạt đến cấp Tam Tinh cực hạn.

Nhưng dù là như vậy, đám Vương Cấp cũng giật nảy cả mình, bởi vì dạng vết nứt không gian này có thể đưa tới một lượng lớn Vương thú, thậm chí là ngay cả Vương Thú vô địch cũng có thể đưa tới một đám.

Đúng vào lúc này, có một giọng nói truyền đến: “Thánh Cấp nhân loại, là hắn, tuyệt đối là hắn đã sát hại hậu bối của ta!”

Đúng lúc này, có một bàn tay thò ra từ bên trong vết nứt không gian, nhưng vào thời điểm xông qua vết nứt không gian, đã nhận phải lực lượng áp chế của vết nứt không gian giữa hai thế giới, bàn tay to lớn này không ngừng tại rạn nứt.

Đây không phải là tay của nhân loại, mà giống như là tay của hung thú, nói cho đúng là tay của một con Cự Viên.

Đột nhiên, trên bàn tay to lớn xuất hiện một thanh trường thương màu vàng, thanh trường thương màu vàng này là một loại thiên phú.

“Thánh Cấp nhân loại, chết đi!” Bàn tay to lớn hung hăng ném thanh trường thương màu vàng về phía Diệp Thiên, một thương này có thể xuyên phá hư không.

Tốc độ của một thương này quá nhanh, thậm chí đã siêu việt tốc độ phản ứng của Diệp Thiên.

“Không thể bị đâm trúng!” Diệp Thiên có một loại cảm giác, nếu như hắn bị đâm trúng mà nói, thiên phú khép lại Đỉnh cấp cũng không thể cứu được bản thân.

Đối phương tuyệt đối là tồn tại cực kì khủng bố bên trong hung thú Đế Cấp, bây giờ lại liều mạng chịu đựng sự phản phệ xuất thủ giết hắn.

Có thể làm cho đối phương không tiếc bất cứ giá nào như thế, còn khiến cho ba con hung thú Đế Cấp hỗ trợ xé rách vết nứt không gian, chỉ có một cái nguyên nhân ——con Minh Huyễn Thú mà hắn đã chém giết có lai lịch rất bất phàm, chuyện hắn giết Minh Huyễn Thú đã bị phát hiện, chọc phải tổ ong vò vẽ.

Mà kẻ nói hắn giết hậu bối của nó là một con hung thú khác, hẳn là trưởng bối của Minh Huyễn Thú, cũng là một con Minh Huyễn Thú.

Lần này, hắn tối thiểu đã bị tới 5 con hung thú kinh khủng tập kích a! Vì giết hắn, đối phương đã không tiếc bất cứ giá nào!

“Thuấn di!” Diệp Thiên không có một chút do dự thi triển năng lực thuấn di.

Nếu như đối phương tự mình giáng lâm bản thể mà nói, hắn nhất định sẽ không kịp thuấn di, nhưng đối thủ lại xuất thủ cách một thế giới, tốc độ hơi chậm một chút, lúc này mới cho hắn cơ hội thuấn di.

Trong nháy mắt, Diệp Thiên đã thuấn di khỏi trận pháp đỉnh cấp, đi ra bên ngoài ngàn dặm.

Mà thanh trường thương màu vàng cũng không thể đánh trúng Diệp Thiên, trực tiếp đánh trúng trận pháp đỉnh cấp ở phía sau.

Ầm một tiếng! Trận pháp đỉnh cấp bị đánh nát hoàn toàn, tất cả Trận Pháp Sư nhao nhao thổ huyết do bị phản phệ, có một số Trận Pháp Sư có thực lực yếu thậm chí còn chết ngay tại chỗ.

Qua trong giây lát, thanh trường thương màu vàng đã biến mất ở nơi chân trời.

May mắn là thanh trường thương màu vàng cũng không nhắm vào mặt đất, nếu không bằng vào lực lượng của một kích này, mặt đất sẽ vỡ tan, lực lượng va chạm sẽ quét ngang toàn trường, đủ khiến cho Vương Cấp ở trong vòng ngàn dặm chấn động mà chết.

“Không!” Kim Cương phát ra thanh âm phẫn nộ.

Nó bỏ ra một cái giá lớn như thế dĩ nhiên lại không thể giết chết Diệp Thiên, làm sao nó lại không cảm thấy phẫn nộ?

Phốc phốc phốc!!!! Vết nứt không gian thu hẹp, bàn tay to lớn của Kim Cương vỡ nát, từng giọt Máu hung thú Đế Cấp chảy xuống.

Rất nhanh, bàn tay to lớn liền biến mất không thấy, chỉ lưu lại thanh âm phẫn nộ của Kim Cương cùng với Minh Huyễn Thú.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.