Các tướng lĩnh đều không nhịn được cười, bầu không khí nặng nề cũng biến mất….
- Tướng quân, ta có cách, không biết nên thử một lần không.
Triệu Tử Văn đứng dậy quay sang Tào tướng quân nói.
Tào tướng quân biết Triệu Bách Vị túc trí đa mưu, vội vàng nói :
- Triệu Bách Vị, mời…nói mau.
- Vọng Giang là cửa ngõ ngoại thành, có núi non trùng điệp, Bình Nam Vương đóng quân ở khu vực ngoại thành, chi bằng chúng ta phái vài binh sĩ đi vào núi săn thú rừng mang về, thứ nhất có thể ổn định được lòng quân, thứ hai lại thăm dò được tình hình quân địch.
- Ý kiến hay.
Tào tướng quân và các tướng lĩnh vỗ tay tán dương.
Triệu Tử Văn ở trong quân từ trước đến nay đều là võ trí hơn người, những đề nghị của hắn đều được các tướng lĩnh gật đầu tán thành.
Tào tướng quân cân nhắc một lúc nói:
- Tuy nhiên, đi như thế cũng có chút nguy hiểm, nên phái người nào đi?
- Tướng quân, ta sẵn lòng đi.
Tướng lãnh ngồi bên trái gần Tào tướng quân đứng lên ôm quyền, người này lưng hùm vai gấu, mặt vuông chữ điền, ánh mắt nhìn sắc nhọn như mãnh hổ, ở trong quân bị người ta gọi là liều mạng hổ, vết thương trên người như cơm bữa.
Tào tướng quân lắc đầu, hắn và Điền Hổ giống nhau ở điểm đều dũng mãnh hơn người, nhưng mưu trí không có……
- Hay là ta đi, hôm nay ta đứng gác thành cả ngày rồi.
Triệu Tử Văn lên tiếng.
Tào tướng quân do dự một lát, thấy không ai xin đi nữa, bất đắc dĩ gật đầu nói:
- Giờ thìn ngày mai , ngươi xuất phát, mọi sự cẩn thận, lấy săn thú làm trọng, nếu có thể thăm dò được tình hình quân địch dĩ nhiên là tốt, thăm dò không được thì bỏ đi.
Đi săn thú, các tướng lĩnh đều khinh thường không đi, chỉ có liều mạng hổ là việc gì cũng đòi đi, tào tướng quân sợ hắn hung hăng quá, lại xông thẳng tới doanh trại địch, đành giao Triẹu Bách Vị việc không lớn cũng không nhỏ này.
- Ôn dịch đáng trách, vì sao cố tình nhắm lúc này mà tới.
Điền Hổ nhìn Triệu Tử Văn tự mình đi săn thú, không nén nổi tức giận.
Ôn dịch? Triệu Tử Văn dường như cảm thấy sao ôn dịch lại khéo léo như thế, vì sao Bình Nam Vương lại đánh Hàng Châu, hắn suy tính cặn kẽ một tháng cũng nghĩ không ra huyền cơ, chẳng lẽ hắn muốn bắt người nhà Hạ tướng quân rồi buộc hắn làm phản? Nhưng sao không phái cao thủ ra tay, sao phải điều động binh lực, thật sự khó có thể lý giải.
Lần này Hàng Châu trưng binh khắp nơi làm thủ vệ quân nhưng cũng chỉ có hơn sáu ngàn người, nghe nói Tô Châu thành Bình Nam Vương phong tỏa bên trong thành không cho tin tức lọt ra ngoài, cưỡng chế trưng binh, hơn nữa còn dùng vàng để mua ngựa và mua chuộc sơn tặc lên tới hơn một vạn người, quân sĩ Hàng Châu lại chủ yếu là thư sinh, không chịu nổi một kích, mục đích chính chỉ là bảo vệ và thủ thành, chờ quân tiếp viện đến, nhưng thế quân hung mãnh, cửa thành liên tục bị phá, bất đắc dĩ vừa đánh vừa lui quân, nhưng dù liên tiếp mất hai thành,sĩ khí quân sĩ vẫn còn, có điều hàng ngày cứ phải ăn cơm rau dưa, nếu không có thịt sĩ khí sẽ mất dần, như vậy không thể ngăn cản quân địch tấn công.
Sáng sớm hôm sau, Triệu Tử Văn dẫn đầu hai mươi tên tướng sĩ đi tới vùng ngoại ô Tam Đài Sơn bắn chim trĩ và thỏ hoang, nếu từ trên núi có thể quan sát được tình hình quân địch, đương nhiên là rất tốt, Triệu Tử Văn hy vọng sớm có thể chấm dứt chiến loạn, trở lại Tiền Đưởng hưởng cuộc sống ung dung tự tại, quan trọng là hắn đã luyện cho mình thành người có bản lĩnh thực sự, sau này trở về hắn thực muốn đánh một trận với Dư Tư Lăng.
Hai mươi mốt người đi theo sườn núi Tam Đài Sơn đứng ở ngọn núi, đưa mắt nhìn bốn phía xung quanh mây mù vờn quanh núi đá, ” cảm giác được nhìn tận mắt một ngọn núi, nhìn tận mắt cây rừng khiến người ta có chút hưng phấn.
Triệu Tử Văn dừng lại, nhìn bốn phía, thấy ở dưới chân núi cách đó không xa chính là quân doanh của địch, bốn phía khói bếp lan tỏa, rất nhiều binh lính lúc này đang vây quanh đống lửa sưởi ấm, cũng vì đứng trên cao, lại quá xa nên Triệu Tử Văn cũng không thể quan sát được rõ ràng.
- Triệu Bách Vị, chúng ta đi săn thú trước hay đi thám thính quân địch trước ?
Tên lính đứng cạnh hắn nhẹ giọng hỏi.
Hai mươi người này đều là người mà Triệu Tử Văn tự tay chọn lựa, người vừa nói chính là phó tướng của Triệu Tử Văn, Lĩnh La Đinh, hôm nay hắn đưa bọn họ ra đây săn thú cũng là để giải sầu. Ai cũng không biết khi nào thì mình mất đi tính mạng, đây chính là điểm đáng sợ của chiến tranh, không ai có thể biết mình lúc nào phải chết. Triệu Tử Văn cười nói:
- Nơi này quan sát cũng không rõ, thôi, chúng ta đi săn, chút nữa trở về báo cáo.
La Đinh gật đầu:
- Tuân lệnh Bách Vị đại nhân.
Triệu Tử Văn lại tiếp tục leo lên cao, đến một mảnh đất trống, hắn phát hiện trong lùm cây có hai con thỏ hoang và một lũ gà rừng, nơi này quả thực là một nơi săn thú thật tốt.
La Đinh tươi cười, nhìn đám thú như nhìn mỹ vị bày trên bàn, ngay lập tức hắn lấy cung tiễn trên lưng xuống, nhắm một con thỏ hoang, các tướng sĩ khác cũng đầy hứng thú, gỡ cũng tiễn xuống nhắm bắn, động tác chuẩn xác như hành vân lưu thủy.
- Vút, vút
Hơn mười mũi tên bắn thẳng vào đám thú.
- Chít…
Ba con thỏ bị bắn trúng kêu lên đau đớn, chân sau đạp đạp, cố gắng lết đi.
Nhìn ba con thỏ hoang, trên người cắm năm sáu mũi tên, bị bắn thủng lỗ chỗ như tổ ong, Triệu Tử Văn tức giận mắng:
- Lũ tiểu tử các ngươi, có phải tên không cần dùng tiền mua hay không ? Ai cho các ngươi bắn nhiều như vậy, một cây tên bay mất cũng như một đám ngân lượng bay mất làm sao lấy lại hả.
- Ha ha
Mọi người đều cười ha hả, ai cũng biết Triệu Bách Vị nhìn qua thì lạnh như băng, trên chiến trường cũng vô cùng dũng mãnh nhưng thực ra lại rất vui tính, luôn cùng ăn ở với quân sĩ như huynh đệ, quan hệ với mọi người rất tốt.
La Đinh chỉ mấy con thỏ hoang cười nói:
- Hôm nay rốt cục cũng được ăn thịt rồi….
Một tên lính khác nghe nói vậy không kìm nổi liếm liếm môi. Triệu Tử Văn ảm đạm cười, trong quân doanh hắn cũng hiểu tâm trạng mọi người, coi mọi người như huynh đệ cùng chung hoạn nạn, hôm nay quả thực đáng ăn mừng.