Siêu Cấp Thư Đồng

Chương 163: Chương 163: Bí Mật






Triệu Tử Văn cố gắng nhớ lại, nhưng hắn cũng không nhớ mình từng nói qua cái gì, tại sao Lăng Nhi lại sợ hãi như vậy. Hắn hôn lên mắt nàng trách:

- Huynh đã nói gì ?

Làn gió lạnh thổi qua hoa viên Vong Phu Các, hoa mai theo gió bay, từng bông hoa rụng xuống con đường. Dư Tư Lăng ngồi trong lòng Triệu Tử Văn, khuôn mặt xinh đẹp trốn kỹ trong lòng Triệu Tử Văn, run giọng:

- Tướng công, huynh có nhớ đêm đó, muội đánh huynh ngã xuống, huynh nhớ từng nói gì không ?

- Mặc kệ ta đã nói gì, ta chắc chắn không bỏ muội

Việc này đã qua một thời gian thật lâu, Triệu Tử Văn cũng không nhớ rõ, hắn căn bản không nhớ mình nói cái gì, mặc dù có chút ấn tượng, dường như hắn đã mắng Lăng Nhi là ái nam ái nữ…

Lăng Nhi ngẩng mặt nói:

- Tướng công từng nói qua, nếu ngày nào đó cưới được muội, cũng sẽ lập tức bỏ muội.

“Ngươi, yêu vật đáng chết, nếu lão tử cưới được ngươi, ta cũng lập tức bỏ ngươi !”

Qua lời Lăng Nhi, câu nói đêm hôm ấy ở Tây Hổ hiện lên trong đầu hắn, hóa ra khúc mắc là cái này, Triệu Tử Văn cười khổ:

- Lăng Nhi, ngày ấy huynh chỉ nói đùa, muội không nên tưởng thật. Huynh vĩnh viễn sẽ không bỏ muội.

- Tướng công, tướng công….Lăng Nhi thích gọi huynh như vậy. Lăng Nhi cả đời sẽ hầu hạ huynh, sẽ nghe lời huynh nói:

Dư Tư Lăng cởi bỏ được khúc mắc lại hạnh phúc ôm chặt lấy tướng công.

Triệu Tử Văn cười ha hả nói:

- Được, nếu sau này muội không nghe lời, tướng công sẽ đánh vào mông muội !

Tiểu đệ của hắn lúc này vẫn giương cờ gióng trống dưới mông Lăng Nhi, nghe lời nói hạ lưu của hắn, Lăng Nhi lại mắc cỡ đỏ mặt, cúi thấp đầu.

- Khụ khụ....không biết xấu hổ

Lăng Nhi nghe tiếng vội ngẩng đầu, thấy sư tỷ Ngụy Tuyết đang đứng phía sau, ánh mắt đầy vẻ châm chọc nhìn nàng.

- A

Khúc mắc đã được giải, Lăng Nhi vừa thẹn vừa vui, lại ngượng ngùng đứng bên cạnh Triệu Tử Văn mân mê góc áo, không biết phải nỏi gì.

Triệu Tử Văn vốn da mặt rất dày, hắn cười ha hả nói với Ngụy Tuyết:

- Hóa ra là Ngụy sư tỷ !!

Ngụy sư tỷ vẫn ôn hòa nói:

- Sư phụ có nói, nếu ngươi không tới thì sẽ không trả trường thương lại cho ngươi.

- A, ta đi

Triệu Tử Văn thấy Bạch Phát Ma Nữ đã mất kiên nhẫn, sợ nàng chó cùng rứt giậu, thật sự không trả lại trường thương.

- Tử Văn, muội đi cùng huynh.

Dư Tư Lăng hạ giọng nói với tướng công.

Ngụy Tuyết chợt ngăn lại:

- Sư phụ nói, chỉ gặp một mình Triệu Tử Văn, sư muội hay là cùng ta đi chơi cờ ?

Sư phụ có nói qua, sẽ không làm khó dễ tướng công, trong lòng Dư Tư Lăng cũng yên tâm, nàng gật gật đầu:

- Tử Văn, muội cùng Ngụy sư tỷ đi đánh cờ, sau khi gặp sư phụ thì đến tìm muội.

- Đi thôi

Ngụy sư tỷ vốn không có hảo cảm với tiểu thư đồng này, nàng kéo áo Dư Tư Lăng dắt đi.

Tổ chức nữ quyền chết tiệt ! Triệu Tử Văn vốn không phải kẻ ngốc, hắn không hề có hảo cảm với cái nơi này, cũng may thương thế nhanh chóng bình phục, có thể rời khỏi đây càng sớm càng tốt. Sau đó, hắn đi về phía nội đường Vong Phu Các.

Nội đường của Vong Phu Các cách hoa viên không xa, đi qua cửa hoa viên là tới, Triệu Tử Văn đi tới đại môn thấy cửa mở rộng, Bạch Phát Ma Nữ đang ngồi trên chiếc ghế lớn, tay cầm Hổ Đầu Thương, nhẹ nhàng dùng khăn lụa vuốt ve lau chùi thân thương.

- Đã tới thì vào đi !!!

La Thanh Yên thản nhiên nói

Quái vật !! Triệu Tử Văn rất ngạc nhiên, bước chân hắn rất nhẹ, không hề gây ra tiếng động lớn, vậy mà cũng bị phát hiện ? Hắn đành tiếp tục tiến vào, nhìn Bạch Phát Ma Nữ cười nói:

- Ai nha, thật là rất cảm ơn La sư phụ đã trị thương cho ta !

Căn cứ vào tin tức hắn nghe được trong Vong Phu Các, La Thanh Yên đã ngoài bốn mươi, gọi nàng là em vợ ? Mẹ ơi, nàng có làm mẹ ta quả cũng có tư cách. Qua lời kể của Lăng Nhi, La Thanh Yên chỉ một đêm đầu tóc đã bạc trắng, không biết đã gặp sự cố thảm thiết gì, ngay cả đồ đệ mà nàng yêu quý nhất là Lăng Nhi cũng không biết nguyên do.

- Đây là thương của ngươi sao ?

La Thanh Yên lạnh nhạt nói.

Không phải của ta không lẽ của ngươi ? Triệu Tử Văn thật muốn phản bác một câu, nhưng đêm đó chính là nàng cứu mình về, phần ân tình này hắn vẫn nhớ kỹ, hắn ngượng ngùng cười:

- Thương này là của sư phụ cho ta, giờ cũng có thể tính là của ta.

- Sư phụ của ngươi tên là gì ?

Triệu Tử Văn đứng trước mặt La Thanh Yên như một học sinh mắc lỗi đứng trước cô giáo, Bạch Phát Ma Nữ vẫn chưa đưa thương cho hắn mà vẫn ngồi yên trên ghế, chân bắt chéo như đang tra vấn hắn:

- Ta không biết sư phụ tên là gì, chỉ biết người họ Lý

La Thanh yên chưa từng bị ai chọc giận như tên thư đồng này, sắc mặt lập tức lạnh nhạt nói:

- Sư phụ ngươi..ngay cả đồ đệ cũng lừa, hắn không phải là họ Lý, hắn họ...!

Lý chưởng quỹ chưa bao giờ coi Triệu Tử Văn là đồ đệ nhưng Triệu Tử Văn lại chịu ơn dạy bảo của lão, từ trong nội tâm hắn luôn coi lão là sư phụ, cũng không quản lão họ gì.

Triệu Tử Văn thấy La Thanh Yên dường như có quen với sư phụ, hắn cười ha hả:

- Sư phụ ta họ gì dường như cũng không liên quan tới bà phải không ?

- Sau này, nếu ngươi gặp hắn, giúp ta chuyển lời, La Thanh Yên ta vĩnh viễn không tha thứ cho hắn !

Mắt La Thanh Yên lóe ra một tia hào quang phức tạp, nhìn ra ngoài lớn tiếng nói.

Triệu Tử Văn chợt cảm thấy kì lạ, trong lòng không khỏi tò mò, La Thanh Yên với Lý chưởng quỹ có quan hệ như thế nào ? Nhất định là La các chủ đã nhận ra xuất sứ của thần binh này, vì thế mới phán đoán sư phụ ta chính là người mà nàng hận.

- Ngươi dám đoán lung tung, cho dù ngươi là tướng công của Lăng Nhi ta cũng không tha cho ngươi.

Bạch Phát Ma Nữ như nhìn thấu tâm ý của Triệu Tử Văn, lạnh nhạt nói.

Không cần phải như vậy chứ...Triệu Tử Văn dở khóc dở cười, vừa mới nghĩ một chút không ngờ đã bị cảnh cáo, thật không hiểu Bạch Phát Ma Nữ này và chưởng quầy có quan hệ như thế nào ?

Bạch Phát Ma Nữ nhẹ nhàng lau Hổ Đầu Thương, ánh sáng lạnh lẽo từ đầu thương lóe lên, nàng nhìn Triệu Tử Văn nói:

- Cây thương này là tuyệt thế thần binh, nếu ngươi bất cẩn, cẩn thận cái đầu ngươi.

- A, cây thương này Lý chưởng quỹ cho ta, dường như không quan hệ gì với ngươi thì phải

Triệu Tử Văn phản bác.

- Hừ !!

La Thanh Yên lạnh lùng cười:

- Đến lúc tự nhiên ngươi sẽ biết, đừng tưởng hắn tốt bụng như vậy, cam tâm đem trường thương tặng cho ngươi.

Những lời này của La Thanh Yên khiến Triệu Tử Văn chấn động, chẳng lẽ Lý chưởng quỹ lợi dung ta ? Nhưng lão là một thế ngoại cao nhân, lợi dụng ta làm gì ? Chẳng lẽ lão có thân phận khác ?

Trong lòng Triệu Tử Văn đột nhiên nảy sinh rất nhiều nghi vấn, La Thanh Yên và Lý chưởng quỹ khẳng định có quan hệ rất thân mật, chẳng lẽ có thân thích ?

La Thanh Yên lẩm bẩm rồi lại vuốt ve Hổ Đầu Thương, trong ánh mắt đượm màu ảm đạm, nàng cắn môi đem trường thương ném về phía Triệu Tử Văn rồi nói:

- Nhớ kỹ lời ta nói, thương còn người còn, thương mất nhân vong !

Hổ Đầu Thương dường như cũng có bí mật tiềm ẩn, Triệu Tử Văn qua giọng nói của La Thanh Yên mơ hồ đoán ra điều gì đó, nhất định Hổ Đầu Thương không chỉ đơn giản là một cỗ thần binh như vậy.

- Đi đi, hãy chiếu cố Lăng Nhi thật tốt, nếu không phải ta thấy ngươi là người có chút chân tình, Lăng Nhi lại có bầu thì không đời nào ta gả nó cho ngươi ! Nếu ngươi dám phụ nó, ta nhất định không tha cho ngươi !

La Thanh Yên dường như rất mệt mỏi, nàng nhẹ nhàng vung tay ra hiệu cho Triệu Tử Văn lui ra


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.