Siêu Cấp Thư Đồng

Chương 130: Chương 130: Cố tình gây sự






Ánh trăng sáng tỏ chiếu rọi một thảm cỏ trên huyện Tiền Đường, xuyên qua tán cây hòe rậm rạp, lấp lóe tinh quang trên những lá cỏ. Dưới tán hòe cao lớn là một nữ tử hắc y đang đứng, nữ tử này đúng là Dư Tư Lăng.

Nàng nghe tiếng ca động tình của Triệu Tử Văn, trong lòng vô cùng cảm động, cũng không biết vì sao run rẩy không ngừng, trộm nhìn lệ quang trong mắt hắn. Thấy thần sắc thương tâm muốn chết trong mắt hắn, Dư Tư Lăng áy náy cúi đầu.

- Điều này không phải thật sự, không phải.

Triệu Tử Văn ôm thân thể lạnh lẽo của Bảo Nhi, lẩm bẩm nói, trong mắt lệ nóng đã rơi lã chã xuống khuôn mặt xinh đẹp của Bảo Nhi.

- Vì sao? Vì sao ông trời lại đối xử với ta như vậy?

Triệu Tử Văn phẫn nộ ngửa mặt lên trời gầm lên giận dữ, lại cầm lấy trường thương bên người, ném thẳng tới một cây hòe đại thụ cách đó không xa như thể muốn giải phóng.

Một tiếng kêu đinh tai nhức óc vang lên, trường thương trực tiếp xuyên thấu qua thân cây hòe to như thắt lưng người.

- A…

Một tiếng kêu kinh hãi vang lên. Dư Tư Lăng nghĩ rằng Triệu Tử Văn phát hiện ra mình, lại thấy thần lực đáng sợ của Triệu Tử Văn và ngọn thương to lớn với sức xuyên thấu khủng khiếp của nó, Dư Tư Lăng bị dọa cho sợ hãi, khẽ hô lên thất thanh.

- Là ngươi!

Triệu Tử Văn nhìn thấy nữ tử sau cây hòe, trong mắt lóe lên giận dữ, nghiến răng nghiến lợi nói.

- Triệu tướng quân…

Nếu Dư Tư Lăng không phản ứng đúng lúc, sợ rằng đã bị cây trường thương này xuyên qua người, trong lòng vẫn lạnh rung, ấp úng nói.

- Ta không phải Triệu tướng quân.

Triệu Tử Văn ôm Bảo Nhi đứng lên, lúc này hắn đã gỡ tấm mặt nạ sắt, lạnh lùng nhìn nàng:

-Là các ngươi hại chết Bảo Nhi của ta, hôm nay ta phải khiến các ngươi đền mạng.

Dư Tư Lăng biết ý hắn là gì. Hắn khẳng định không hy vọng người khác biết mình là Triệu tướng quân, nhưng vừa nghe hai chữ “đền mạng”, khuôn mặt Dư Tư Lăng kinh hãi thất sắc, lắc đầu nói:

- Bảo Nhi không chết.

Không chết? Triệu Tử Văn nghe vậy ngẩn ra, nhưng thân thể Bảo Nhi đã lạnh lẽo, sao lại không chết? Hắn vọt tới trước mặt Dư Tư Lăng, nắm lấy cổ nàng giận dữ thét:

- Có phải ngươi làm khó dễ, hại Bảo Nhi phải gả cho tên béo đó hay không?

- ... Là ta, liền là ta, là ta làm!

Dư Tư Lăng lạnh lẽo đáp lời. Nàng thừa nhận bằng một giọng điệu quật cường. Việc đã đến nước này, nàng cũng buông tha cho việc phản kháng, thân thể mềm mại không hề giãy dụa.

- Vì sao? Vì sao như thế đối với ta!

Trong mắt Triệu Tử Văn lóe lên một tia tàn khốc. Hắn rất kích động, muốn giết chế nàng. Đối phó với kẻ thù đáng hận như vậy, hắn luôn luôn rất tàn khốc.

- Hừ, không cần hỏi ta?

Dư Tư Lăng không muốn thể hiện sự yếu đuối trước mặt hắn, ánh mắt xinh đẹp phẫn nộ, bĩu môi nói:

- Chẳng lẽ ngươi quên ngươi đã làm cái gì đối với ta sao?

- Ngươi từng đối xử với ta thế nào? Nếu hôm đó không như vậy, hôm nay ngươi đã là một cái xác khô.

Triệu Tử Văn biết nàng nói tới chuyện gì. Hắn liếc cái cổ tròn nhẵn nhụi của nàng. Nơi đó rất thích hợp để xuống tay, hơn nữa sẽ không hề có gì đau đớn. Lúc này hắn thật sự muốn bóp một cái như vậy….

Dư Tư Lăng gây cho Triệu Tử Văn nhiều phên nhục nhã, Triệu Tử Văn đương nhiên khắc trong tâm khảm. Dư Tư Lăng cũng biết, nhưng trong lòng cảm thấy có chút ủy khuất. Tuy nhiên cảm giác huyết mạch tương liên trong bụng kia luôn khiến nàng không kìm nổi tới gần hắn.

- Nếu ta không có tâm nhân từ thì hiện tại Bảo Nhi căn bản đã chết thật. Nếu ngươi muốn động thủ, vậy ra tay đi.

Dư Tư Lăng nhìn vẻ tàn khốc trong ánh mắt hắn, trong lòng tuyệt vọng, đôi mắt đẹp quật cường nhìn thẳng vào hắn. Nàng muốn hắn ra tay chấm dứt sinh mạng chính mình. Khi bị hắn nắm trong tay, nàng đã chấp nhận số mệnh.

Đôi mắt Triệu Tử Văn ánh lên tàn nhẫn. Hắn hơi không nhịn nổi. Cái cổ trắng nõn kia khiến tay hắn rục rịch, nhưng nghe thấy bốn chữ “có tâm nhân từ”, lại thấy vẻ quyết liệt trong mắt Dư Tư Lăng có vẻ như không phải nói dối, Triệu Tử Văn thử hỏi:

- Chẳng lẽ Bảo Nhi thật sự không chết?

Dư Tư Lăng ánh mắt quật cường gật gật đầu:

- Ngươi buông tay ra, ta cấp giải dược cho Bảo Nhi.

Chẳng lẽ nàng còn lưu lại một đường? Nhưng vì sao lại vừa hại Bảo Nhi, lại vừa cứu nàng? Triệu Tử Văn bắt đầu thả lỏng cơ thể, tia tàn khốc trong mắt bắt đầu tiêu tan, nhẹ nhàng buông bàn tay đang bóp cổ Dư Tư Lăng.

Dư Tư Lăng lấy một viên thuốc từ bên đai hông ra, nhét vào đôi môi đỏ mọng của Bảo Nhi đang nằm trên mặt đất.

- Vì sao ngươi phải đối với ta như vậy? Cho dù ngươi có hận ta tới mức nào thì cũng không nên trả thù trên người Bảo Nhi chứ.

Hiện giờ Triệu Tử Văn chỉ có thể chờ Bảo Nhi tỉnh lại. Hắn lạnh lùng nhìn Dư Tư Lăng hỏi.

- Hận, ta hận ngươi chết đi được.

Dư Tư Lăng nghiến răng nghiến lợi nói:

- Nếu không phải ta thấy Bảo Nhi đáng thương thì ta đã không đổi độc dược mà nàng nhờ chuẩn bị thành giả dược.

Thì ra là thế, hoá ra người này vẫn còn lương tri, trái lại còn trợ giúp Bảo Nhi. Tuy nhiên nếu không có nàng chen giữa, có lẽ huynh đệ của Triệu Tử Văn ở Hàng Châu đã sớm cứu Bảo Nhi ra từ lâu. Hắn lạnh hừ nói:

- Mẹ nó, ngươi nhiều phen nhục nhã ta, ta còn chưa tìm ngươi tính sổ, ngược lại ngươi còn tìm ta gây phiền toái! Có tin ta hiện tại vẫn có thể giết ngươi hay không?

- Động thủ đi…

Thanh âm của Dư Tư Lăng vừa tuyệt vọng vừa quật cường. Nàng kiên cường chịu đựng không nhắm đôi mắt đẹp lại. Nàng đang muốn hắn động thủ. Triệu Tử Văn đã khiến lòng nàng băng giá tới cực điểm. Nàng lại liếc bụng mình một cái, trong lòng thê lương, lạnh lùng nhìn hắn chằm chằm.

- Vì sao phải như thế?

Triệu Tử Văn nhìn chằm chằm đôi mắt đẹp của nàng.

- Cái gì vì sao?

Dư Tư Lăng không kìm lòng nổi hỏi lại, hắn như thế nào vẫn không có động thủ chứ?

- Vì sao muốn tìm cái chết?

Triệu Tử Văn trầm giọng hỏi, đã không còn hàn ý lúc trước. Dư Tư Lăng có thân thủ bất phàm, cho dù đánh không lại mình vẫn đủ sức bỏ chạy. Vậy mà nàng lại không hề có ý phản kháng, tùy ý để mình ức hiếp, như thể sơn dương chờ bị làm thịt. Điều này làm cho Triệu Tử Văn không rõ Dư Tư Lăng vì sao lại làm như vậy.

- Cái này phải hỏi ngươi chứ!

Thanh âm Dư Tư Lăng rất quật cường, ánh mắt cũng lộ ra một tia u oán.

Triệu Tử Văn hiểu được vì sao Dư Tư Lăng muốn tìm cái chết. Nhưng trinh tiết của nữ tử đối với một nữ nhân đồng tính luyến ái thì có bao nhiêu tác dụng chứ? Hắn phẫn nộ nói:

- Ngươi cố tình gây sự, ngày ấy là ngươi dụ dỗ ta trước, sau đó ta mới phải giải độc.

- Nhưng ngươi….

Dư Tư Lăng ấp úng, lại thủy chung không biết nói ra như thế nào, chỉ có thể ấm ức cúi đầu. Đột nhiên khuôn mặt nàng đỏ lên, xấu hổ, thẹn thùng, u oán, còn có một tia bi ai vì bị từ bỏ, vẻ mặt phức tạp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.