- Trọng yếu nhất là, vô luận là đại đế quốc Babylon có chế độ nô lệ sớm nhất, Ai Cập thần bí, Ấn Độ cổ đại cái nôi của Phật giáo hay là Đại đế quốc Roma thống trị nửa Châu Âu, dân tộc của bọn họ đã sớm tiêu vong trong lịch sử. Trong tình huống gặp kẻ thù bên ngoài tới xâm lấy, toàn bộ các dân tộc đó đều đã rời khỏi sân khấu lịch sử, trong khi dân tộc Hoa Hạ chúng ta, nền văn minh Hoa Hạ vẫn truyền lưu tới hậu thế, vẫn đứng vững vàng trên sử sách. Cho nên dân tộc Hoa Hạ chúng ta không ai có thể so sánh được.
Không có ai có thể so sánh được! Mọi người nghe mà ngẩn cả ra, lại càng cảm thấy nhiệt huyết sôi trào. Các tài tử tiểu thư đều kích động đến đỏ bừng cả mặt. Làm con dân Hoa Hạ khiến cho họ hết sức tự hào!
Tô Thái sư và Tần Quán trong ánh mắt đều thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc. “Những dân tộc văn minh cổ đó đều đã bị diệt vong hết rồi sao?”
Trước kia ở Đại Kinh đã từng xuất hiện tộc Nữ Chân hiển hách một thời, nhưng kết cục cũng là đã bị diệt vong. Cho nên trên thế giới này là thời đại cá lớn nuốt cá bé. Chỉ có dân tộc có đủ dũng mãnh, tài năng mới có thể đứng vững không ngã.
Đôi mắt Triệu Tử Văn đột nhiên thoáng hiện ra ánh sáng lạnh. Một khí thế uy nghiêm vô hình chợt phát tán ra. Hắn nhìn các tài tử dưới đình, lạnh lùng nói:
- Nhưng lúc này đây, dân tộc Hoa Hạ chúng ta đang trong hiểm cảnh, tràn ngập nguy cơ. Thực lực của Hung Nô man di ngày càng hưng thịnh. Mấy vạn thiết kỵ như hổ đói rình mồi. Đại Kinh ta lại vô lực trong chiến đấu. Còn nhớ năm đó, Hạ tướng quân một trường kiếm chỉ ra, đánh giết Hung Nô khó phân thắng bại. Nhưng hôm nay, khát vọng một đời của Hạ tướng quân vẫn chưa xong, nhìn gương soi mái đầu đã bạc. Hơn nữa, tử đệ binh của Giang Nam càng không có khả năng đánh một trận ra trò với thiết kỵ Hung Nô......
Nói đến đó, Triệu Tử Văn chợt lạnh giọng quát:
- Chẳng lẽ dân tộc Hoa Hạ chúng ta lại phải cúi đầu trước bọn man di này sao? Đi theo con đường suy tàn diệt tộc của Babylon, Ai Cập cổ đại? Để cho nền văn minh mấy ngàn năm tuổi của dân tộc Hoa Hạ ta bị chôn vui trong tay chúng ta sao?
- Không thể!
Mấy trăm tài tử dứt khoát đứng dậy, nắm chặt nắm tay giận dữ hét lên. Tiếng hô nhiệt huyết tăng lên tới cao trào.
Triệu Tử Văn nhìn những thiếu niên tràn trề nhiệt huyết, rất là vui mừng, nói:
- Đại Kinh ta, tiếp tục kế thừa nền văn minh mấy ngàn năm tuổi của dân tộc Hoa Hạ. Chúng ta là một phần tử của dân tộc Hoa Hạ, nhìn văn minh ngàn năm đang trong cảnh hiểm nguy, chúng ta nên làm gì đây?
Mấy trăm tài tử đồng thanh quát lớn:
- Bảo vệ Đại Kinh! Bảo vệ dân tộc Hoa Hạ!
Triệu Tử Văn cao giọng nói:
- Nói rất đúng. Dân tộc hưng vong, thất phu hữu trách!
- Dân tộc hưng vong, thất phu hữu trách!
Các tài tử cao giọng nhắc lại. Tiếng hô to vang vọng toàn thư viện. Đến hơn mười tiểu thư đang có mặt trong thư viện cũng kích động đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên.
Tô Thái sư kích động run cả người lên, khẽ nói:
- Triệu tiểu ca này, thật là một kỳ nhân! Trăm năm khó gặp!
Tần Quán siết chặt nắm tay, hưng phấn nói:
- Là ngàn năm khó gặp mới đúng. Triệu tiêu ca thật sự là sứ giả trời giáng xuống cứu Đại Kinh chúng ta, cứu dân tộc Hoa Hạ. Chỉ cần Đại Kinh ta có Triệu tiểu ca làm Thống soái, mấy vạn thiết kỵ Hung Nô thì đã tính là cái gì!
Tô Thức gật đầu cười đáp:
- Triệu tiểu ca chẳng biết vì sao lúc nào cũng tràn đầy nhiệt huyết như thế!
Hai lão đầu nhi lén nghị luận về Triệu tướng quân, trong khi Triệu Tử Văn thì đang trong lúc giảng bài đến mức tình cảm mãnh liệt tỏa ra bốn phía, hồn nhiên không hề biết gì. Hắn từ nhỏ đã chịu sự ảnh hưởng của người cha là quân nhân nên đối với quốc gia có một tình yêu nước sâu đậm. Sau khi đã xuyên không đến ngàn năm sau, tới một triều đại xa lạ, đối mặt với sự tồn tại của Hung Nô, đối mặt với sự hưng vong của dân tộc, nhiệt huyết được hun đúc từ nhỏ của hắn lập tức phun trào!
Trong góc thư viện, một thân ảnh xinh đẹp đứng trốn sau một cây cổ thụ, ánh mắt chăm chú nhìn người đang dạy học trong tiểu đình. Thần sắc của nàng liên tục thay đổi, khi thì u oán, khi thì đau khổ, lúc ngượng ngùng, lúc lại cực kỳ bi thương. Nước mắt trong suốt không ngừng rơi tí tách. Không ai chú ý tới bóng hình xinh đẹp này cả. Cũng không ai biết nàng xuất hiện từ lúc nào.
- An Ninh, sao muội lại ở đây?
Phía sau nữ tử xinh đẹp đột nhiên hiện ra một thân ảnh thướt tha, đầy đặn. Nàng khẽ vỗ vào vai thiếu nữ, hỏi.
Thiếu nữ này đúng là An Ninh quận chúa. Từ khi bắt đầu có giờ giảng bài, nàng vẫn trốn ở phía sau đám cây, lén xem Triệu tướng quân với tư thế oai hùng, hiên ngang. Hạng An Ninh nghe thấy thanh âm quen thuộc thì bị dọa đến mức vội vã lau nước mắt trên mặt, quay người lại miễn cưỡng cười đáp:
- Là Tiểu Muội à, tỷ làm sao cũng đến thế?
- Ta...đến tìm muội.
Tô Uyển Nhu liếc mắt nhìn Triệu Tử Văn đang đứng trong tiểu đình một cái, đáp lại một lời hoàn toàn trái với lòng mình.
Tô Uyển Nhu cúi dầu, nhìn đến khuôn mặt như hoa lê gặp mưa, đầy nước mắt, khóe mắt đỏ ửng thì vội vã dịu dàng hỏi:
- An Ninh, sao muội lại khóc thế này?
Hạng An Ninh trốn tránh ánh mắt nghi hoặc của Tiểu Muội, khẽ đáp:
- À ...... Là vừa rồi có hạt cát bay vào trong mắt muội đấy.
Tiểu quận chúa thần sắc thê lương, trốn sau gốc cây cũng không biết đang lén nhìn ai, vừa thấy đã biết là thiếu nữ đang khổ sở vì tình. Tô Uyển Nhu lắc đầu, cười khổ một tiếng, lẩm bẩm nói:
- An Ninh, chẳng lẽ tỷ tỷ còn không hiểu muội sao? Gần đây muội đột nhiên trở nên không thích nói chuyện, thường một mình trốn tránh rồi khóc thầm. Tỷ còn tưởng là vì Hoàng thượng bắt muội phải gả cho Hung Nô nên muội mới thương tâm như thế. Xem ra là không phải vì nguyên nhân đó. Thế rốt cuộc là vì nguyên nhân gì mà làm cho muội thành cái dạng này?
Người ta hay nói là nữ tử ngực to thì ngốc nghếch, nhưng Tô Uyển Nhu này lại rất thông minh. Dáng người ngạo nhân của nàng đứng tránh sau cây cổ thụ. Sau một lúc lâu cúi đầu cân nhắc và suy đoán, nàng đã có thể biết tiểu quận chúa trở nên đáng thương thế này nhất định là vì một nguyên nhân khác.
- Muội......
Hạng An Ninh thần sắc đau khổ, lại cũng không biết nên nói ra như thế nào nữa. Bỗng nhiên, nàng nhào vào trong lòng Tô Uyển Nhu, oa lên một tiếng khóc lớn, nói:
- Tiểu Muội, muội muốn chết quá!
Cái gì! Tô Uyển Nhu nghe xong thì kinh ngạc và sửng sốt, lại vội vàng ôm vai tiểu quận chúa nói:
- An Nhi, muội đừng có nghĩ luẩn quẩn. Nói xem, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Hạng An Ninh ánh nhìn phức tạp, liếc về Triệu Tử Văn trong tiểu đình, thần sắc buồn bã lại cúi thấp đầu. Chuyện phức tạp này, nàng cũng không biết nên bắt đầu từ đâu nữa.
Tô Uyển Nhu vô cùng thông minh, lập tức phát hiện ra ánh mắt của tiểu quận chúa. Khi nhìn thấy thần sắc u oán thê lương của tiểu quận chúa nhìn Triệu tướng quân, nàng nao nao, trong lòng cười khổ một tiếng, lại cố gắng tươi cười nói:
- An Ninh, có phải muội và Triệu tướng quân đã phát sinh ra chuyện gì rồi không?
Hạng An Ninh và Tô Tiểu Muội từ nhỏ đã lớn lên bên nhau. Nàng coi Tiểu Muội cũng giống như tỷ tỷ của nàng vậy. Nàng dựa sát vào trong lòng Tiểu Muội, nước mắt cuồn cuộn rơi, thấm ướt cả một bên ngực áo của Tiểu Muội, dần dần kể ra những chuyện phức tạp với Triệu Tử Văn.
Tô Uyển Nhu nụ cười quyến rũ không ngừng biến đổi thần sắc. Khi nghe kể về đêm đó Hoài Vương phủ mở tiệc chiêu đãi Triệu đại nhân, Triệu đại nhân khi nghe thấy câu nói "trừ Triệu tướng quân ra thì không lấy chồng" liền phun rượu thẳng vào mặt An Ninh thì nàng không khỏi mím đôi môi đỏ mọng khêu gợi mà phì cười. Nàng lại băn khoăn, không biết quận chúa tiểu ny tử này thích Triệu tướng quân từ lúc nào nữa?
Còn khi nghe đến chuyện tiểu quận chúa bày kế hãm hại Triệu đại nhân, nhưng lại cũng bị quả báo, rồi lại lấy trường kiếm ám sát Triệu đại nhân thì Tô Uyển Nhu biến sắc, ánh mắt tràn ngập nỗi ưu thương, hồi lâu không nói nên lời.
Hạng An Ninh nghẹn ngào lẩm bẩm:
- Tiểu Muội, muội thực sự là rất hối hận ......
Tô Uyển Nhu vốn tưởng rằng quận chúa tương tư đơn phương còn Triệu tướng quân không hề để ý tới An Ninh, không sao ngờ được rằng chuyện này lại có thể phức tạp đến thế. Nàng lắc đầu ảm đạm nói:
- An Ninh, muội không nên bày ra độc kế như thế để hại Triệu đại nhân. Lại càng không nên đẩy toàn bộ trách nhiệm lên người Triệu đại nhân sau khi đã gieo gió gặt bão như thế. Lại còn lấy trường kiếm ra muốn giết hắn nữa, muội thật là ......
Hết lỗi lầm này đến lỗi lầm khác, nàng vốn định nói thêm câu đó nữa thì lại nhìn đến tiểu quận chúa khóc đến mức như thành người lệ mất rồi lại không đành lòng nói ra. Nàng nhẹ nhàng ôm hai vai tiểu quận chúa, chỉ đành biết an ủi mà thôi.
- Tiểu Muội, muội thật hối hận. Lúc trước......muội vì sao lại phải đâm chàng một kiếm cơ chứ. Chàng nhất định cho rằng muội ......là một nữ tử ngu ngốc không biết nói lý, tâm địa ác độc......
Hạng An Ninh khóc không ra tiếng nữa, mơ hồ nói ra một câu hối hận.
Lúc này Triệu Tử Văn vẫn đứng trong tiểu đình. Cho dù là hắn có nghe thấy lời nói này của tiểu quận chúa thì chắc chắn cũng sẽ không hề chú ý tới. Lại càng không quay đầu lại, và sẽ chỉ mặc niệm một câu: "Sớm biết có ngày nay thì khi trước sao lại làm vậy?" rồi lập tức không hề lưu luyến gì mà xoay người rời đi. Trong lòng hắn, hắn đã sớm đánh giá tiểu quận chúa là một nữ tử tâm cơ sâu sắc. Từ chuyện đồng thời hạ độc trong cả hai chén trà có thể nhận ra được điều đó.
Chuyện cũ như gió thoảng, tất cả đều đã theo gió bay trở thành quá khứ. Triệu Tử Văn cho dù biết rằng trinh tiết đối với nữ tử cổ đại là rất trọng yếu, quan trọng như chính sinh mệnh của nàng. Nhưng khi ở phủ Hoàng tử, cho dù tiểu quận chúa có gieo gió gặt bão thì Triệu Tử Văn lòng dạ rộng lớn cũng sẽ không so đo chuyện nàng bày kế hãm hại hắn mà nguyện ý nhận một phần trách nhiệm. Nhưng đổi lại tất cả đó lại là một kiếm đoạt mệnh rất vô tình!
Vì cái gì mà một người đã bị hại rồi lại còn phải gánh vác tất cả trách nhiệm? Nam nhân cũng có sự tôn nghiêm! Trong một khắc khi Triệu Tử Văn dùng bàn tay bắt lấy nhát kiếm đoạt mệnh kia, trong lòng hắn đau đớn còn sâu sắc hơn cả nỗi đau từ vết thương trên tay. Một khắc kia, hắn đã quyết định không còn liên quan gì đến tiểu quận chúa nữa. Cho dù là trinh tiết đối với nữ tử có quý giá như sinh mệnh thì hắn cũng đã hết tình hết nghĩa rồi!
Tô Uyển Nhu đồng thời cũng hiểu được tâm tư sâu sắc trong lòng Triệu Tử Văn. Lúc này đây, nàng chỉ có thể ôm chặt lấy tiểu quận chúa, an ủi nàng. Cho dù là tiểu quận chúa đã làm sai rồi, nhưng Tô Uyển Nhu cũng không thể trách cứ nàng tiếp được nữa.