Siêu Cấp Thư Đồng

Chương 238: Chương 238: Đột kích






Trong bức khổng tước đồ của Tô Tiểu Muội, khổng tước đứng bên bụi hoa, mà bụi hoa lại rất hoa lệ, khiến khổng tước không thể ngẩng đầu. Chi tiết này có cảm giác như vẽ rắn thêm chân, nhưng cũng không phải như vậy. Thực tế là lúc vẽ, Tô Tiểu Muội có cảm giác tâm tình mê man, nàng cũng không rõ khổng tước có thể "bay lên" thành phượng hoàng hay không...

"Khổng tước chung quy là khổng tước, không thể bay lên biến thành phượng hoàng", một câu nói này của Triệu Tử Văn điểm đúng cốt lõi, chỉ ra khiếm khuyết của bức tranh này.

Tô Tiểu Muội vừa bội phục, vừa sung sướng, khuôn mặt xinh đẹp ửng đỏ, dường như tìm được thứ gì đó đã mất lâu ngày...

Cô nàng này cũng khá tự tin, đáng tiếc là vẫn để ý tới ánh mắt thế tục. Triệu Tử Văn nhìn bức khổng tước đồ, trong lòng không khỏi khẽ thở dài.

An Ninh quận chúa mơ hồ nửa ngày, hạ giọng nói:

- Tiểu Muội, sao muội nghe chẳng hiểu gì cả thế?

Tô Tiểu Muội vuốt đầu An Ninh quận chúa, cười nói:

- Chờ muội lớn lên, tự nhiên sẽ hiểu. . . . . . .

Tô Thức vuốt chòm râu dài, nét mặt già nua tràn đầy vui vẻ tươi cười. Nếu Uyển Nhu có thể thoát ra khỏi khốn cảnh, ông quả thật rất vui mừng.

- Hừ, cái gì chứ? Muội đã là người lớn rồi mà!

Hạng An Ninh chu cái miệng anh đào nhỏ nhắn, không phục nói.

Chờ khi sứ giả Hung Nô tới, có lẽ lão Hoàng đế liền gả nàng cho Hung Nô Thiền Vu, tức là nàng sắp lấy chồng, quả thật không còn nhỏ nữa. Tuy nhiên Triệu Tử Văn cũng không thể xác định trăm phần trăm rằng tiểu quận chúa có gả cho Hung Nô Thiền Vu hay không. Nếu quả thật lão Hoàng đế cố tình suy xét, xác định vững tâm cho Bát Hoàng tử đoạt đích, như vậy cô nàng này chắc chắn phải lấy chồng.

- Được, được! Tiểu An Ninh của ta đã trưởng thành!

Tô Tiểu Muội vuốt đầu Hạng An Ninh, cười cười nói.

Tô Thức rất lâu vẫn không lên tiếng, môi mấp máy nửa ngày, mặt hơi đỏ lên, sau đó nói:

- Triệu tiểu ca, ngươi cảm thấy Uyển Nhu nhà ta như thế nào?

Triệu Tử Văn không hề nghĩ ngợi liền nói theo bản năng:

- Cái gì như thế nào, rất được nha!

- A?

Người đầu tiên phản ứng là An Ninh quận chúa. Nàng kinh ngạc bật thốt lên, trừng to mắt nhìn kẻ vô sỉ này. Từ lúc nàng biết Tô Tiểu Muội tới nay, kẻ vô sỉ này chính là người đầu tiên nói hình thức của Tiểu Muội là xinh đẹp.

- Ông nội!

Tô Tiểu Muội không thể nào ngờ nổi Tô đại nhân lại nói ra những lời xấu hổ như thế. Nàng vừa xấu hổ vừa tức giận dậm chân, bộ dạng thẹn thùng vô hạn đầy quyến rũ khiến Triệu Tử Văn nhìn cũng phải rung động tâm thần.

Tô đại nhân nghe vậy, đôi mắt đục ngầu sáng lóe lên, nhưng thần sắc cũng có chút ngạc nhiên. Ông biết, sau khi Uyển Nhu trưởng thành, không ai nói hình thức của Uyển Nhu là xinh đẹp, bởi vì Uyển Nhu không ngừng cao lên, sau khi mười lăm tuổi đã cao hơn rất nhiều so với nam tử trưởng thành, quả thật là một người khác thường, thậm chí là khác chủng tộc trong mắt mọi người. Nếu nàng không phải là cháu gái yêu quý của Thái sư, sợ rằng sẽ không ít kẻ mắng nhiếc nàng.

- Khụ khụ. . . . . .

Triệu Tử Văn thấy mắt Tô lão nhân lóe lên, lập tức hiểu được chủ ý của ông. Nhưng Triệu đại nhân vốn phản cảm việc con cái phải tuân theo mệnh lệnh cha mẹ trong việc hôn nhân, vội vàng ho khan vài tiếng để che dấu sự xấu hổ.

- Ngươi là đồ vô sỉ, ngươi nói vậy là có ý tứ gì?

Tuy rằng Triệu tể tướng này dáng người khá cao, nhưng Tiểu Muội vẫn còn cao hơn hắn một chút. Trong quan niệm của An Ninh quận chúa, nam tử thấp hơn Tiểu Muội nói hình thức của nàng là xinh đẹp, khẳng định là hắn muốn sỉ nhục Tiểu Muội. Bởi vậy quận chúa nghênh mặt lên tức giận chất vấn.

Triệu Tử Văn cũng không để ý cô bé đanh đá này, cười ha hả nói:

- Tô Thái sư, phủ đệ của ngài rộng thật đó.

Tô Uyển Nhu cũng không biết nên nói cái gì, Triệu đại nhân này cũng không phải loại tiểu nhân thích chửi bới. Nàng không khỏi suy nghĩ, chẳng lẽ trong mắt Triệu đại nhân này, mình thật sự dễ coi sao? Nghĩ vậy, khuôn mặt xinh đẹp của Tô Uyển Nhu nóng bừng, vội vàng cúi thấp mặt xuống, gần như sắp vùi vào trong bộ ngực cao ngất...

Cho dù An Ninh quận chúa có ngu hơn nữa cũng hiểu được vì sao Tô Thái sư lại đột nhiên hỏi Triệu Tử Văn những lời này. Nhìn hai má của Tô Tiểu Muội thẹn thùng đỏ ửng, trong lòng nàng lập tức kinh hãi, tuyệt không thể để Tiểu Muội rơi vào ma trảo của kẻ vô sỉ kia. Nàng vội vàng kéo tay Tiểu Muội bước nhanh ra cửa.

Nhưng trước khi đi, nàng vẫn dùng ánh mắt giết người trừng mắt với Triệu Tử Văn, ý tứ là hãy chờ đấy!

Tô Uyển Nhu thì xấu hổ không biết làm gì, để mặc cho Hạng An Ninh kéo tay mình đi ra ngoài...

Triệu Tử Văn nhận thấy ánh mắt của Tô lão nhìn mình như thể đang đánh giá cháu rể, vội vàng cười ha hả nói:

- Trời cũng tối rồi, ta cũng đến lúc phải về phủ rồi.

Cũng không chờ Tô Thức nói gì, Triệu Tử Văn bước theo An Ninh quận chúa ra ngoài. Không phải hắn không thích Tô Tiểu Muội kiên cường quả cảm, mà là chuyện này cảm giác quá mức vội vàng, cứ để từ từ sẽ đến. Dù sao đánh cắp được trái tim mới là vương đạo, ha ha...

Tô Đông Pha không nhìn thấy nụ cười dâm đãng của Triệu Tử Văn, thất vọng than nhẹ một tiếng, cũng không biết Triệu đại nhân này nghĩ gì trong lòng nữa.

Đêm tối lạnh lẽo, trong Triệu phủ hoàn toàn yên tĩnh, hơn nữa còn là một sự yên tĩnh đáng sợ, dường như là khúc dạo đầu trước cơn bão táp. Triệu Tử Văn đứng trong hoa viên, Hổ Đầu Thương đeo sau lưng, ngạo nghễ đứng trong gió xuân, khuôn mặt đầy vẻ cương nghị. Phía sau hắn còn hơn mười tướng sĩ. Bọn họ nắm chặt trường kiếm, sùng kính nhìn Triệu Tử Văn, bởi vì đây chính là Triệu đại tướng quân, lấy sức một mình đánh lui cả mấy ngàn phản quân.

Cũng không biết có phải La tỷ tỷ này lừa dối mình hay không? Lúc này trăng đã lên cao, Triệu Tử Văn hơi mất kiên nhẫn. Phía sau hắn chính là các tướng sĩ, huynh đệ đã từng đồng sinh đồng tử ở Vọng Giang Thành, hiện giờ là thủ hạ tướng sĩ của Điền Hổ, là Điền Hổ phái bọn họ tới bảo hộ Triệu tướng quân.

- Tử Văn, Tử Văn. . . . . . .

Nhưng vào lúc này, một cỗ xe ngựa đột nhiên dừng lại trước cửa Triệu phủ. Một thiếu nữ thanh xuân vội vàng vén màn nhảy từ trên xe ngựa xuống, chạy nhanh tới.

Triệu Tử Văn nhướn mày, mà theo sau thiếu nữ chính là Điền Hổ béo mập, trắng trẻo. Lúc này Điền Hổ giơ tay ra, tỏ vẻ không biết làm cách nào cả.

- Tử Văn, ta muốn ở cùng chỗ với huynh.

Thiếu nữ chui vào trong lòng Triệu Tử Văn, nước mắt trong veo rơi lã chã, nức nở nói.

Triệu Tử Văn vừa muốn nổi giận vì cô bé này tới gây loạn, tuy nhiên nhìn khuôn mặt xinh đẹp như hoa lê gặp mưa của Hạ Bình, cũng không muốn trách cứ nàng, cười khổ nói:

- Hạ Bình, chẳng phải ta đã nói nàng ở lại thư viện sao? Sao nàng lại không nghe lời?

Triệu Tử Văn lo lắng võ công tuyệt đỉnh của Sở Thăng, bởi vậy để Hạ Bình và Đại tiểu thư cùng với Hạ Văn Đăng quay về Hàn Lâm Thư Viện tối nay, không ngờ cô bé này lại quay trở lại đây...

- Muội không muốn, muội muốn ở cùng một chỗ với huynh.

Hạ Bình đã gửi gắm toàn bộ tinh thần lên người Triệu Tử Văn, nàng không muốn rời khỏi hắn.

Hàn Lâm Thư Viện có vô số cao thủ bảo hộ bốn phía, Triệu Tử Văn tự nhiên sẽ không lo lắng tới vấn đề an toàn của Hạ Bình. Hắn chờ ở đây là hy vọng dẫn Sở Thăng tới, sau đó liên thủ với La Thanh Yên giết chết y. Hiện giờ cô bé này tới đây, chỉ có thể khiến hắn thêm vướng chân vướng tay.

Nhưng Hạ Bình đã tới rồi, hắn cũng không còn cách nào khác, đành nói:

- Được rồi, nàng phải ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh ta!

- Vâng!

Hạ Bình gạt nước mắt nhìn Triệu tướng quân lưng đeo thương lớn. Bộ dạng uy vũ của hắn khiến nàng ngơ ngẩn, không kìm nổi dụi dụi mắt.

- Đây... Là do công chúa lấy cái chết ra ép ta. Ta cũng không có biện pháp.

Điền Hổ ngượng ngùng cười nói với Triệu Tử Văn.

Phía sau Điền Hổ còn có khoảng bốn mươi cao thủ, liên hợp với bên Triệu Tử Văn cũng có năm mươi ngươi, lại thêm La Thanh Yên đang ẩn nấp nữa, cho dù Sở Thăng có lợi hại hơn nữa cũng không có khả năng giết chết toàn bộ bọn họ. Triệu Tử Văn cũng không nói gì nữa, để xem tối nay Sở Thăng có dám đến đây hay không!

Trời đã hoàn toàn tối hẳn, thỉnh thoảng trong bóng đêm lại lóe lên một đốm lửa rồi tắt ngấm...

Điền Hổ đột nhiên không biết từ chỗ nào xuất ra một bầu rượu lớn. . . . . . .

Triệu Tử Văn hơi ngây người, sau đó cười ha hả nói:

- Ta đang lo không có rượu, huynh tìm được nhiều rượu như vậy ở đâu thế?

Điền Hổ đắc ý cười cười:

- Ta cũng là người thích rượu. Đây là ăn trộm trong phòng bếp của Hàn Lâm Thư Viện!

Triệu Tử Văn cười nói:

- Không thể ngờ Điền huynh bộ dạng trung hậu, vậy mà có thể đi ăn trộm.

Vừa nghe thấy lời này, các tướng sĩ đều cố nghẹn cười tới mức mặt mũi đỏ bừng. Hạ Bình kéo cánh tay Triệu Tử Văn, cũng hé miệng cười trộm.

Điền Hổ thầm trách Triệu tướng quân này chẳng nể tình gì cả, mặt mũi lập tức đỏ lên. Y lườm một cái khinh thường nói:

- Có bản lĩnh thì huynh đừng uống.

- Không mất tiền thì ai mà không uống chứ?

Triệu Tử Văn đoạt lấy bầu rượu trong tay Điền Hổ, uống một ngụm lớn. Rượu mạnh vừa vào trong họng, lập tức cảm thấy trong ngực nóng lên, thoải mái khà một tiếng.

Triệu Tử Văn và Điền Hổ vừa tán gẫu vừa uống rượu, toàn thân liền cảm giác ấm áp hẳn lên. Không bao lâu, bầu rượu đã bị bọn họ uống sạch không còn chút nào.

Các tướng sĩ nhìn phong thái phóng khoáng không câu nệ của Triệu tướng quân vẫn như trước, đôi mắt đều sáng lên. Nếu không có mật chỉ của Hoàng thượng cấm không được tiết lộ tin tức của Triệu tướng quân, bọn họ tuyệt đối sẽ nhất tề quỳ xuống, hy vọng Triệu tướng quân sẽ thống soái bọn họ, quyết tử chiến với Hung Nô.

- Triệu huynh, huynh nói tối nay thật sự sẽ có người tới sao?

Thấy rượu ngon đã uống hết mà kẻ thù vẫn chưa xuất hiện, Điền Hổ không khỏi nhỏ giọng hỏi.

Triệu Tử Văn cũng không biết La Thanh Yên lấy được tin tức từ đâu, nhưng hắn tin tưởng La Thanh Yên sẽ tuyệt đối không nói dối, kiên định gật gật đầu nói:

- Sẽ có người tới!

- Tử Văn, trong phủ có rượu, muội đi lấy cho các huynh.

Hạ Bình duyên dáng đứng dậy định đi, bất chợt Triệu Tử Văn kéo tay nàng sang một bên. Từng mũi tên lửa không ngớt bay tới, cắm ngập vào mặt đất bên cạnh Hạ Bình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.