Nhưng việc của Hạ Bình, ngươi cũng phải cẩn thận đó. Hình như mấy vị Vương gia đều biết việc này. Chuyện sát thủ lần trước chính là do bọn hắn phái tới đó.
Lúc này Tô Đông Pha không còn thần sắc hào phóng không cố kỵ như trước nữa, con ngươi đục ngầu cũng trở nên trong suốt kỳ lạ, vẻ mặt trầm trọng, thấp giọng nói.
Lão Hoàng đế chết tiệt này, đã bắt ta phải bảo hộ Hạ Bình rồi, giờ lại bắt ta giúp con hắn đoạt vị nữa. Trong lòng Triệu Tử Văn đã sớm mắng lão Hoàng đế cao cao tại thượng kia không tiếc lời, nhưng trên mặt vẫn tươi cười nói:
- Hạ Bình thì ta sẽ bảo vệ nàng thật tốt. Nhưng mà ngài có nên phái thêm ít nhiều cao thủ nữa đến bảo vệ người nhà của ta không?
Tô Đông Pha cười ha hả, nói:
- Triệu tiểu huynh xin hãy yên tâm. Trước khi Điền Hổ rời đi, ta đã sớm phái rất nhiều cao thủ ẩn tàng bảo vệ tất cả những người thân thuộc của ngươi rồi.
Thảm nào, bảo sao mà tên Điền Hổ kia rời đi tiêu sái như vậy, hóa ra là đã sớm có cao thủ bảo hộ rồi. Triệu Tử Văn hoàn toàn không còn gì để nói với Điền Hổ ngu trung này nữa. Đúng là chuyện gì hắn cũng không chịu nói lại với mình.
Cuộc chiến tranh ngôi đoạt vị ở Kinh quốc vô cùng khốc liệt, đã có mấy vị Hoàng tử bị ám sát rồi. Cũng bởi vậy mà Hoàng đế không dám coi thường để Bát Hoàng tử lên ngôi Thái tử. Nhưng Tô Đông Pha cũng không tiện nói rõ việc của Hoàng gia, cho nên không đề cập tới. Còn Triệu Tử Văn thì sớm đã có tính toán trong lòng rồi nên chỉ cần không phải là Cửu Hoàng tử mà hắn đã đắc tội đoạt được ngôi Thái tử là được.
Hai người già trẻ ngồi đối diện trên ghế đá, lại nói đến những chuyện sinh hoạt hàng ngày họ bỏ chén nhỏ, uống chén lớn, thả sức chè chén. Ánh trăng rằm dừng trong chén rượu, thành một hình ảnh phản chiếu xinh đẹp, lấp lánh ánh lên.
Cho tới lúc này, Triệu Tử Văn không hề ngờ rằng có một ngày hắn sẽ cùng Tô Thức hào sảng này nâng chén đối ẩm. Hơn nữa, bọn họ lại không có gì phải giấu nhau cả, thật là vô cùng ăn ý. Triệu Tử Văn không hề lo lắng gì, thoải mái chè chén, cảm giác rất lâu rồi không vui vẻ được như thế.
Tô Đông Pha thì vẫn là bản chất thư sinh, uống rượu bằng chén lớn sớm đã ngà ngà say. Lão nhân lúc cảm giác say sưa, cười to cao giọng hát váng lên:
- Lão phu liêu phát thiếu niên cuồng,
Tả khiên hoàng, hữu kình thương,
Cẩm mạo điêu cừu, thiên kỵ quyển bình cương.
Vi báo khuynh thành tùy thái thủ,
thân xạ hổ, khán tôn lang.
Tửu hàm hung đảm thượng khai trương.
Tấn vi sương, hựu hà phương!
Trì tiết vân trung, hà nhật khiển phùng đường?
Hội vãn điêu cung như mãn nguyệt,
Tây bắc vọng. Xạ thiên lang!
Dịch nghĩa: (Tham khảo ở thivien).
Lão già ta đây bột phát thói ngông cuồng như thời tuổi trẻ
Tay trái dắt chó vàng
Tay phải giơ chim ưng xanh
Mũ gấm áo lông cừu
Ngàn quân kỵ cuốn ra sườn núi phẳng
Vì báo đáp toàn thành đi theo quan thái thú (1)
Nên tự tay bắn hổ
Học theo chàng Tôn (2).
Rượu vui gan dạ thêm hăng hái
Tóc mai điểm sương
Nào hề chi!
Cầm tiết (cờ tiết - ấn tín) đến Vân Trung,
Biết ngày nào mới sai Phùng Đường? (3)
Thời kéo giây cung như vành trăng tròn
Vọng về Tây bắc
Bắn sao Thiên Lang (4).
Chú thích:
Đây là bài Giang thành tử - Mật châu xuất liệp (Giang thành tử - Đi săn ở Mật Châu) của Tô Thức – Tô Đông Pha thời Bắc Tống.
(1) Tô Thức từng làm quan Thái thú.
(2) Tôn lang là Tôn Quyền thời Tam Quốc, có lần cưỡi ngựa bắn hổ, ngựa bị hổ cắn. Tôn Quyền cầm kích đâm, hổ phải chạy.
(3) Thời Văn Đế nhà Hán, Ngụy Thượng làm quan Thái thú đất Vân Trung, đánh thắng quân Hung Nô. Khi báo công về triều, đếm thiếu 6 đầu giặc, nhà vua liền bắt tội Ngụy Thượng. Phùng Đường can ngăn, nhà vua bèn sai Phùng Đường cầm cờ tiết đến Vân Trung tha Ngụy Thượng. Lúc này Tô Thức có ý mong triều đình cũng tin dùng mình như Ngụy Thượng ngày trước.
(4) Sao Thiên Lang chủ việc xâm lược. Lúc này nước Liêu ở Tây Bắc Trung Quốc bắt nhà Tống cắt một khoảng đất rộng cho Liêu. Câu này tác giả có thể ám chỉ nước Liêu chăng?
Dịch thơ: hsol (Nguồn: http://***********.com/forum/sho...=7049&page=535)
Lão đây nổi thói trẻ ngông cuồng
Dắt chó vàng
Khiển ưng xanh
Mũ gấm áo cừu
Ngàn quân phóng non bằng
Báo tạ chúng thành theo thái thú
Tự bắn hổ
Học Tôn lang.
Rượu vui gan bốc dạ thêm hăng
Tóc pha sương
Ấy chuyện thường!
Sứ đến Vân Trung
Ngày nào phái Phùng Đường?
Giương cung căng tựa vầng nguyệt mãn
Vọng Tây bắc
Bắn sao Lang.
- Hay!
Tô Đông Pha tóc bạc tung bay, con ngươi đục ngầu lại lấp loáng hàn quang, lưng hơi còng nhưng tư thế oai hùng hiên ngang, hào khí ngất trời. Triệu Tử Văn không khỏi vỗ tay trầm trồ khen ngợi. Đây chính là đại từ nhân Tô Thức vừa khí khái hào hùng mà lại vừa yêu nước vô cùng.
Tô Thức lại uống một ngụm hết cả bát rượu lớn. Hôm nay lão và Triệu tướng quân nói chuyện trên trời dưới đất, cảm thấy nhiệt huyết sôi trào. phóng đãng không kiềm chế, cười sảng khoái nói:
- Triệu tiểu huynh, hay cũng làm một bài đi?
Gặp Tô Thức hào sảng như thế, Triệu Tử Văn sao có thể thua kém được. Nương theo cảm giác say lâng lâng, hắn phóng khoáng cất giọng hát to:
- Tá ngã tam thiên hổ kỵ, phục ngã hạo đãng đại kinh!
Ẩm mã hằng hà bạn, kiếm chỉ thiên sơn tây,
Toái diệp thành lãm nguyệt, sơn hải quan thưởng tuyết.
Hung nô phế khư diêu tế hoa hạ liệt tổ.
Kinh kỳ chỉ xử, vọng trần đào độn,
Cảm phạm đại kinh thiên uy giả, tuy viễn tất tru!
Dịch nghĩa:
Để ta mượn ba nghìn kỵ binh dũng sĩ,
khôi phục lại ta mênh mông cuồn cuộn Đại Kinh.
Cho ngựa dừng uống nước bên bờ sông Hằng,
kiếm chỉ về phía tây dãy Thiên Sơn.
Đến Diệp Thành ngắm trăng, Sơn Hải Quan thưởng tuyết.
Khiến Hung Nô trở thành đống hoang tàn để tế bái liệt tổ Hoa Hạ.
Chốn kinh kỳ đó, đào thoát theo đám bụi mờ.
Những kẻ dám phạm đến thiên uy của Đại Kinh, dù xa cũng phải diệt.
(DG: Đây cũng là một bài thơ có tiếng trên các diễn đàn văn thơ TQ. Ở đây tác giả cho Triệu Tử Văn thay “Trung Hoa” bằng tên “Đại Kinh” thôi. Vì không tìm được nhiều tài liệu tham khảo có liên quan hơn nên DG tạm thời chỉ dịch nghĩa. Khi nào có thêm thông tin sẽ bổ sung. Tks!)
Đại Kinh hiện giờ liên tiếp mất mấy thành trì liền. Đúng là cần một đại tướng quân như Triệu Tử Văn này đến thu hồi lại non sông tươi đẹp của Đại Kinh ta!
- Hay cho một câu "dù xa cũng phải diệt". Nếu như tướng sĩ Đại Kinh ta đều có thể có hào khí như tướng quân, ai còn dám xâm phạm Đại Kinh ta nữa đây?
Tô Đông Pha kích động, cả người run rẩy, giận dữ hét lên.
Hai người dắt díu nhau, hát vang thi từ đầy khí phách, cuối cùng say nằm chèo queo một đống.
Đêm Giao thừa, thời tiết lạnh lẽo mùa xuân khắc nghiệt như đã lui bớt, không còn rét lạnh như mấy hôm trước nữa. Xuân về, hoa nở làm ấm áp lòng người. Trăng lưỡi liềm tỏa sáng trên cao, gió nhẹ man mác thổi mang theo chút hơi man mát.
Ánh trăng chiếu rọi trên đường phố lát đá xanh, đường phố dường như được phủ thêm một dải lụa mỏng màu trắng bạc. Trong thành ngựa xe như nước, người đi lại nhộn nhịp. Xung quanh đều là hoa đăng, người đi kẻ lại tấp nập rộn ràng. Dòng người đi trên ngã tư đường đa phần đều cầm một cái đèn lồng nho nhỏ trên tay.
Pháo hoa đêm Giao thừa sáng tưng bừng, liên tiếp đốt lên cho người ta ngắm không xuể. Bầu không khí vui mừng náo nhiệt hấp dẫn Triệu Tử Văn và Giang Nam Tứ Đại Sài Lang.
Phía trước tứ sài lang còn có bốn nữ tử thanh xuân dáng người duyên dáng. Các nàng cũng vừa mua được hoa đăng, ngọn đèn trong hoa đăng chiếu rọi nụ cười của các nàng, lại giống như tô điểm thêm một màu son mơ hồ, càng lộ vẻ xinh đẹp không gì sánh được. Cả bốn nàng khiến cho những phong lưu công tử qua lại ở ngã tư đường nhìn đến không chớp mắt, kín đáo suy đoán xem bốn vị này là tiểu thư trong phủ nào.
Triệu Tử Văn thong thả bước trên đường phố. Tô đại nhân đã trở lại Hàm Đan chờ hắn đến phụ tá Bát Hoàng tử đoạt vị. Nhưng trong lòng hắn lại tưởng nhớ đến An Nhi chốn Hàm Đan xa xôi kia. Nụ cười thanh lịch và khí chất u nhã luôn bồi hồi trước mắt hắn. Hắn thầm tự nhủ: "An Nhi, đại ca qua năm mới rồi sẽ đến Hàm Đan tìm muội..."
- Tử văn, ngươi có biết không ......?
Hạ Văn Đăng tách ra đi đến bên cạnh Triệu Tử Văn, thấy hắn đang ngẩn người ra thì khẽ kéo cánh tay hắn, hỏi nhỏ.
Triệu Tử Văn phục hồi lại tinh thần, thấy thiếu gia muốn nói lại thôi thì hỏi lại:
- Biết cái gì?
Trong mắt Hạ Văn Đăng hiện ra một tia e ngại, thở dài:
- Hôm qua cha ta đã trở về rồi.
Hạ tướng quân đã trở lại à? Bảo sao thiếu gia lại có bộ dạng thế này. Triệu Tử Văn cảm thấy rất buồn cười. Thiếu gia năm nay đã hai mươi mốt tuổi rồi, hơn nữa còn có một thân võ nghệ bất phàm, còn sợ Hạ tướng quân làm gì chứ?
Năm mới đến, những gia đinh và nha hoàn trong Hạ phủ đều về nhà ăn tết với gia đình. Thư đồng Triệu Tử Văn cũng đương nhiên không phải là ngoại lệ. Mấy hôm rồi hắn cũng chưa đến Hạ phủ. Việc Hạ tướng quân trở về dường như không liên quan gì đến hắn. Hắn liếc mắt khinh thường, nói:
- Đâu có chuyện gì liên quan đến ta?
Hạ Văn Đăng liếc nhìn trộm Hạng Tử Hiên đang nói chuyện với Phương Thiên Vũ một cái, rồi nói tiếp:
- Ngày mai cha ta sẽ tổ chức tỷ võ chiêu thân tuyển chồng cho tỷ tỷ ta.
Không thể nào. Hạ tướng quân này cũng quá nóng nảy rồi. Đầu năm đầu tháng đã muốn tỷ võ chiêu thân rồi à? Triệu Tử Văn mấy ngày trước đã nghe tin lá cải biết là năm nay Hạ tướng quân trở về là sẽ có khả năng tổ chức tỷ võ chiêu thân, nhưng không nghĩ là lại gấp gáp đến vậy.
Triệu Tử Văn ngáp một cái, tỏ vẻ bất cần, nói:
- Tổ chức thì cứ tổ chức đi, chị ngươi tuổi cũng không nhỏ nữa, cũng nên gả cho người ta được rồi.
Đại tiểu thư đi phía trước tứ sài lang dường như láng máng nghe được đoạn đối thoại giữa Hạ Văn Đăng và Triệu Tử Văn, mắt đẹp như vô tình lại như hữu ý nhìn về hướng này. Nàng cầm một cái hoa đăng, bụng đầy tâm sự đi trên đường phố lát đá xanh. Hạ Văn Đăng thở dài:
- Nhưng tỷ tỷ của ta không muốn tỷ võ chiêu thân. Tỷ tỷ đã sớm có người trong lòng rồi.
Người trong lòng à? Tâm lý Triệu Tử Văn chợt nảy lên, nghĩ đến túi hương trên cây nhân duyên rơi xuống. Hóa ra Đại tiểu thư thực sự có ý trung nhân rồi. Hắn cười nói:
- Vậy kêu ý trung nhân của Đại tiểu thư đến Hạ phủ cầu hôn đi là được rồi. Đỡ phải để cho Hạ tướng quân làm cái gì mà tỷ võ chiêu thân.
- Ta cũng không biết.
Hạ Văn Đăng nói với vẻ mặt đau khổ.
- Tỷ tỷ của ta chính là không muốn nói với ta về người đó là ai. Chỉ nói là hiện giờ hắn đang sống bên ngoài, không thể chạy về cầu thân được.
Rơi xuống vách núi tha thiết ôm nhau, rồi Đại tiểu thư ôm lưng hắn để leo lên trên mặt đất. Đồng sinh cộng tử, cùng tiến cùng lùi, từng hình ảnh trong chớp mắt lại hiện lên trong đầu Triệu Tử Văn. Hắn đột nhiên cảm thấy trong lòng có một cảm giác không nói nên lời. Nói không rõ ra được, cho nên hắn gượng cười bảo:
- Vậy hãy để Đại tiểu thư nói rõ ràng với cha ngươi đi. Cứ ầm ĩ lên như thế cũng không phải là biện pháp.
Hai bên đường phố, mái cong lầu các, hoa đăng treo trên cao. Các công tử tiểu thư dạo phố lại mang theo hoa đăng nữa cho nên chiếu rọi cả đường phố sáng bừng. Con mắt háo sắc của Hạ Văn Đăng quét hết qua đám tiểu thư đi qua đi lại, hồi lâu cũng quên tiệt luôn chuyện đang nói với Triệu Tử Văn. Thật lâu sau mới nói tiếp:
- Tỷ của ta nói phải đợi vị công tử kia trở về thì mới có thể báo với cha của ta. Nhưng mà cha ta thì nhất định cứ muốn ngày mai tiến hành tỷ võ chiêu thân cơ.
Hạng Tử Hiên và Phương Thiên Vũ áo dài bằng gấm, khăn chít đầu thanh nhã, trông vô cùng phong lưu tiêu sái. Quả thực mùa xuân ấm áp đã về rồi, bọn họ khẽ phẩy cây quạt nhỏ, hấp dẫn ánh nhìn của vô số tiểu thư. Bọn họ lại dương dương đắc ý lộ ra nụ cười ngọt ngào, lại khiến cho vô số tiểu thư gào rú hâm mộ, hai người này lại càng thêm đắc ý hơn, đương nhiên là sẽ không chú ý tới chuyện Hạ Văn Đăng và Triệu Tử Văn đang nói. Ánh mắt Hạng Tử Hiên đều là tập trung về Đại tiểu thư duyên dáng yêu kiều đang đứng ở phía xa kia.
- Đại tiểu thư định thế nào?
Triệu Tử Văn cũng nhìn Đại tiểu thư đang đi phía trước, hạ giọng nói. Cũng không biết là ý trung nhân của cô nàng băng giá này là ai nữa. Đại tiểu thư mấy năm trước mới đến Hàng Châu, chẳng lẽ là mối tình đầu khi nàng còn thơ ấu?
Hạ Văn Đăng thu hồi ánh mắt háo sắc, chỉnh sắc nghiêm túc nói:
- Tỷ của ta hy vọng ngươi có thể tham gia tỷ võ chiêu thân, đánh bại mọi người .......
- Không thể nào! Đại tiểu thư không phải là đã có ý trung nhân rồi sao? Để cho ta đánh bại mọi người, thế chẳng phải là muốn kết hôn với nàng là gì? Hơn nữa, sau đó Hạng huynh mà không bóp chết ta mới lạ đó.
Triệu Tử Văn đoán được tâm tư của Đại tiểu thư, nhưng hắn coi trọng tình huynh đệ. Hắn hy vọng đến lúc đó Hạng Tử Hiên sẽ thắng. Dù sao thì Hạng Tử Hiên cũng rất thích Đại tiểu thư.
"Thư đồng này làm sao tự dưng lại thành ra ngu xuẩn như vậy chứ?" Hạ Văn Đăng liếc mắt xem thường, nói tiếp:
- Tỷ của ta làm sao mà coi trọng ngươi được. Ngươi nếu như có thể đánh bại tất cả các cao thủ, cha ta cũng sẽ không cho ngươi cưới tỷ của ta. Dù sao ngươi chỉ là thư đồng trong phủ, cha ta làm sao mà đồng ý được.
A, hóa ra là Đại tiểu thư có tính toán như thế. Triệu Tử Văn như có chút suy nghĩ, lại hỏi:
- Chẳng lẽ Hạ tướng quân quy định bất cứ ai cũng có thể tham gia ư?
Thấy thư đồng này rốt cuộc đã khôi phục lại được sự thông minh, Hạ Văn Đăng cười nói:
- Nếu không phải như thế thì làm sao ngươi có thể tham gia được?
Trời ạ, nói đi nói lại thì hóa ra là muốn lợi dụng ta. Triệu Tử Văn mặt tối sầm lại, nói:
- Ta không đi làm cái chuyện gây rối cho người thế này đâu. Nói đi nói lại, để ta đi đánh bại tất cả mọi người, cuối cùng Hạ tướng quân nói một câu --- Ngươi chỉ là một thư đồng, cút đi mau cho ta --- Ngươi cho rằng ta sẽ làm cái chuyện ngu xuẩn như thế hay sao?
Hạ Văn Đăng đỏ mặt lên, vẻ mặt đau khổ nói:
- Ta cũng biết là làm khó dễ ngươi, nhưng hạnh phúc cả đời của tỷ tỷ của ta sẽ bị hủy ở trong lần tỷ võ chiêu thân này mất, ngươi cho rằng như thế có đáng không? Cứ coi như huynh đệ ta cầu ngươi đi, được không?
Thiếu gia là lần đầu tiên cầu xin hắn. Nhưng Đại tiểu thư đưa ra cái bài này đúng là khiến hắn xấu mặt. Triệu Tử Văn không đành lòng cự tuyệt sự khẩn cầu của huynh đệ, bất đắc dĩ nói:
- Ta đây sẽ đi tham dự lần tỷ võ chiêu thân này. Nhưng ta phải nói rõ trước với ngươi một chuyện. Ta đi là quấy rối thôi chứ không phải là muốn cưới tỷ tỷ ngươi đâu.
- Tỷ của ta với ngươi như nước với lửa, làm sao nhìn trúng ngươi được chứ?
Hạ Văn Đăng xua tay cười ha hả.
Triệu Tử Văn nghe mà căm giận, nói:
- Mẹ nó chứ, có thế cũng đừng bức ta nổi điên lên. Cẩn thận không ngày mai ta đánh bại tất cả các cao thủ rồi trực tiếp đến cướp luôn cô nàng Đại tiểu thư chướng mắt rồi chạy mất đó.
- Đừng mà. Huynh đệ đừng như thế mà. Như vậy thì ngươi bảo tỷ tỷ ta về sau còn gặp người khác thế nào được nữa?
Hạ Văn Đăng bị dọa sắc mặt tái nhợt, vội vàng nói.
Đại tiểu thư cầm hoa đăng, cô độc đi tuốt lên trước. Hạ Bình đã hai ngày rồi không gặp Triệu Tử Văn, ghen tuông cũng giảm bớt rồi, lúc này lại lôi kéo tay của Dư Tư Lăng mà tỷ ơi tỷ hỡi. Bảo Nhi đứng bên cạnh Hạ Bình, nhìn nàng kết nối quan hệ một cách đáng yêu như thế thì khẽ cười.
Bất cứ lúc nào, Đại tiểu thư lạnh lùng như băng đều có vẻ như không hợp với những người khác. Bóng lưng đầy đặn thon dài nhìn qua rất cô đơn tịch mịch. Triệu Tử Văn bất đắc dĩ thở dài, thật ra thì nội tâm của Đại tiểu thư cũng rất cần người an ủi, thôi được rồi, đi giúp nàng ta vậy. Triệu Tử Văn nói với Hạ Văn Đăng:
- Ngày mai ta sẽ đi. Nhưng nếu như có người còn lợi hại hơn ta thì lúc đó đừng trách ta nhé.
- Ngươi khiêm tốn quá đi, ở Tiền Đường này liệu còn có người lợi hại hơn ngươi được ư?
Hạ Văn Đăng đã từng chứng kiến thân thủ của Triệu Tử Văn, vô cùng tự tin với hắn, cười ha hả nói:
- Cũng bởi vì như thế nên ta mới có thể đề cử ngươi với tỷ của ta.
- Hóa ra là thằng ranh nhà ngươi đưa ra cái chủ ý thối tha ấy!
Triệu Tử Văn căm giận nói. Lúc này hắn chỉ hận làm sao không bóp chết ngay được gã thiếu gia hỗn đản này.
- Ta đây cũng chẳng phải là hại ngươi gì cả. Ngày mai ngươi đánh bại tất cả các cao thủ thế là vô cùng nổi bật rồi. Chẳng qua .........
Hạ Văn Đăng nói đến đó thì đổi giọng:
- Chẳng qua đến lúc đó thì có thể cha ta sẽ cự tuyệt ngươi. Ngươi có lẽ sẽ bị mất chút mặt mũi thôi.
- Nhìn cái gì mà nhìn? Còn nhìn nữa ta móc mắt ngươi ra!
Ở ngay ngã tư đường đột nhiên có tiếng quát lên, ánh mắt của dòng người qua lại đều tập trung nhìn về phía nữ tử đã lớn giọng quát.
Trên trán Triệu Tử Văn lập tức mồ hôi lạnh tuôn rơi ào ạt. Lăng Nhi luôn bất thình lình bùng nổ thế này. Cũng không trách được Lăng Nhi. Nàng từ nhỏ tính tình đã táo bạo, bắt nàng phải sửa đổi hoàn toàn thì đúng là chuyện không thể được ngay.
- Lăng Nhi, làm sao thế?
Tứ Đại Sài Lang đều phản ứng nhanh nhạy, đi thẳng về phía trước. Triệu Tử Văn dẫn đầu, đến bên cạnh Lăng Nhi, khẽ hỏi.
Nghe thấy tiếng nói của tướng công, Lăng Nhi đang trợn mắt lên lập tức cúi đầu, đỏ bừng mặt lên khẽ đáp:
- Tướng công, vừa rồi không phải là muội cố ý lớn tiếng đâu. Là vì có tên công tử cứ nhìn về phía chúng ta bên này, muội nhất thời không kìm được nên mới ......
Triệu Tử Văn cười ha hả, nói:
- Nếu có người dám nhìn chằm chằm vào lão bà của ta thì không thể để yên được. Để ta tự mình đến giáo huấn hắn.
Dư Tư Lăng quát lên đã làm cho công tử phong lưu kia đã nhận ra đây là Dư Bộ khoái ở huyện nha. Bọn họ đều bị dọa đến mất mật, không dám nhìn ngang liếc dọc gì nữa, cúp đuôi chạy mất.
- Tướng công......
Khuôn mặt tuyệt mỹ của Dư Tư Lăng hạnh phúc ửng hồng, khẽ gọi.
Triệu Tử Văn ngắm nhìn bộ dạng thẹn thùng vô hạn của Lăng Nhi đến mức xuất thần. Đột nhiên có một tiếng "Hừ..." trong trẻo vang lên, hắn cười ha hả quay sang nữ tử bên cạnh Lăng Nhi, hỏi han:
- Hạ Bình, ai chọc giận làm muội bực mình thế?
- Còn ai vào đây được nữa? Chính là cái đồ bại hoại huynh chứ ai!
Hạ Bình cau cái mũi, dẩu cái miệng nhỏ nhắn ra nói.