Chàng vào triều sớm?
Triệu Tử Văn thành công chuyển dời sự chú ý của Đại tiểu thư. Nàng lau nước mắt trên má, kinh ngạc hỏi:
- Thư đồng cũng có thể vào triều sớm? Chẳng lẽ thân phận của chàng đã bị các quan viên kinh thành biết rồi sao?
- Không.
Triệu Tử Văn cười ha hả nói:
- Ai quy định thư đồng không được lên triều?
Hoá ra hắn không đi tới nơi hoa nguyệt. Đại tiểu thư nín khóc, cười nói:
- Biết ngay là chàng sẽ tác quái mà. Hiện giờ chàng là thư đồng, lên triều làm gì chứ…
Triệu Tử Văn ôm lấy thân hình mảnh mai của Đại tiểu thư, nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng, trêu đùa:
- Không tức giận nữa à?
Mặt Đại tiểu thư ửng đỏ, lại hừ nhẹ một tiếng nói:
- Nếu về sau chàng không nói hành tung của chàng cho ta biết, ta sẽ lại tức giận chàng như thế nữa thôi.
Triệu Tử Văn cười hì hì nói:
- Vậy ta đi nhà vệ sinh có phải thông báo với Đại tiểu thư một tiếng hay không?
Mặt Đại tiểu thư càng đỏ hơn, nàng khẽ dậm chân nói:
- Chàng là đồ tồi, chỉ biết nói những lời khinh bạc như thế thôi.
Trời tối khuya, trong hoa viên của Hàn Lâm Thư Viện chỉ có cô nam quả nữ đứng với nhau. Hơn nữa nữ tử này mắt như thu thủy, da trắng như ngọc, dáng người thướt tha. Gió xuân nhẹ nhàng mơn trớn lên khuôn mặt ngăm đen của Triệu Tử Văn, dường như muốn trêu chọc tâm thần hắn. Hắn nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ của Đại tiểu thư, không kìm nổi tâm thần rung động, ngơ ngác nhìn dáng người đầy đặn thướt tha của Đại tiểu thư.
Hạ Vũ Tình cũng cảm nhận được không khí mờ ám này, lại thấy ánh mắt như sói của người xấu, không kìm nổi đỏ bừng mặt, mắt phượng khép hờ, thanh âm run rẩy:
- Chàng lại muốn làm cái gì…
Một vòng tay mạnh mẽ kéo nàng vào trong lòng, đôi môi đỏ mọng bị áp chặt, một bàn tay tác quái nhẹ nhàng vuốt ve trên eo lưng nàng. Đại tiểu thư thở hổn hển, hừ nhẹ một tiếng, cả người nóng như lửa đốt, như muốn hòa tan vào cảm xúc mãnh liệt này.
- Ô…
Một nụ hôn lãng mạn kiểu Pháp rốt cục chấm dứt. (DG: Ai muốn biết hôn kiểu Pháp thế nào xin hỏi bf hoặc gf nhé). Triệu Tử Văn hít một hơi dài, đôi mắt đầy vẻ đắc ý nhìn Hạ Vũ Tình cười nói:
- Đại tiểu thư, hương vị thật là ngọt ngào…
Đại tiểu thư nhìn bốn phía, khuôn mặt xinh đẹp nóng bỏng, xấu hổ trốn ở trong ngực hắn, nhẹ nhàng vuốt ve ngực hắn, nói;
- Người xấu, chàng chỉ biết bắt nạt ta thôi.
Triệu Tử Văn vừa mới ở cùng một chỗ với An Nhi, lại bị Hỗn Thế Tiểu Ma Vương kia quấy rối không chịu rời đi, cho nên không thể hôn cũng không thể vuốt ve An Nhi được chút nào. Hiện giờ thấy Đại tiểu thư thế này, đương nhiên không kìm nổi thân thiết nàng một phen.
Dáng người thành thục, đầy đặn của Hạ Vũ Tình dán chặt vào người Triệu Tử Văn. Bộ ngực tròn căng, đôi chân thon dài, cặp mông căng đầy, Triệu Tử Văn nhìn mà rung động tâm thần, không kìm nổi nuốt nước bọt.
Triệu Tử Văn lại duỗi tay ra, ôm chặt nàng vào ngực. Lúc này trong hoa viên không có một bóng người, chỉ có vầng trăng khuyết trên đỉnh đầu. Tư thế của hai người rất ám muội, tim Đại tiểu thư nhảy dựng lên, nàng run rẩy nói;
- Kẻ phóng đãng, chàng, chàng muốn làm gì? Dày vò ta còn chưa đủ sao?
Những đường cong lả lướt của người con gái truyền đến cảm giác mềm mại, bề ngoài phập phồng đầy mỹ diệu khiến lửa dục thiêu đốt Triệu Tử Văn. Hắn không kìm nổi hôn lên đôi môi đỏ mọng của Đại tiểu thư, vừa hôn vừa nói:
- Đêm nay đẹp quá, chúng ta không làm chút gì đó, chẳng phải là phụ ý tốt của thiên địa sao?
Tim Đại tiểu thư run lên, hơi thở như lan, nói:
- Chàng… không được ức hiếp ta. Hạ Bình và Văn Đăng đang ngủ… A…
Một bàn tay nóng như lửa nhẹ nhàng thò vào trong váy nàng, bao trùm lấy một bên vú đầy đặn cao ngất. Cảm giác mềm mại, nhẵn mịn khiến Triệu Tử Văn thầm tán thưởng, vú Đại tiểu thư quả thật rất to…
- Ô! Vợ chồng son ân ái quá nhỉ!
Một thanh âm yêu mị vang lên phía sau lưng Triệu Tử Văn. Hắn giật mình kinh hãi, vội vàng xoay người nhìn lại. Chỉ thấy trên mái nhà xa xa có một nam tử hình thức hơi có chút quyến rũ đang đứng đó không biết từ lúc nào. Ánh trăng mờ mờ chiếu xạ trên người y, có vẻ rất nổi bật. Đại tiểu thư cũng lập tức chú ý ngay tới y.
- Tử Văn, hắn là người phương nào?
Đại tiểu thư nhìn ánh mắt đầy tà khí của nam nhân yêu mị này, cũng không biết hắn là người hay quỷ, toàn thân run rẩy, hỏi.
- Đại tiểu thư, mau đi vào, trốn ở trong phòng, không được đi ra.
Triệu Tử Văn không có thời gian giải thích, khẩn trương tới mức mồ hôi toát ra ướt tay, vội vàng nói.
Đôi mắt Triệu Tử Văn nhìn y chằm chằm, cũng không biết Sở Thăng vào đây bằng cách nào. Chẳng lẽ cao thủ bảo hộ xung quanh Hàn Lâm Thư Viện này đều là một đám rác rưởi sao? Đôi mắt thâm thúy của hắn bắn ra hàn quang lạnh như băng, lạnh lùng nhìn Sở Thăng, ngoài cười nhưng trong không cười, nói;
- Ta nói này nhân yêu, nhìn trộm là một việc rất không đạo đức. Ngươi cũng không biết xấu hổ sao?
Sở Thăng kiêng kị nhất chính là từ này. Vốn lúc đầu y còn định trêu đùa thư đồng này một lúc, hiện giờ thư đồng này lại chạm vào vảy ngược của y (Rồng có vảy ngược, động vào tất nổi giận), đôi mắt y lập tức bắn ra sát khí, quát:
- Giỏi cho tiểu tử này, lần trước không tóm được ngươi, lần này ta phải bầm thây ngươi làm vạn đoạn.
- Đại tiểu thư, nàng còn không đi à?
Triệu Tử Văn tự nhận không đánh nổi nhân yêu này, tuy nhiên chạy trốn thì có thể. Nhưng nếu mục tiêu của Sở Thăng là Hạ Bình hoặc Đại tiểu thư thì tình thế sẽ hoàn toàn khác hẳn. Hắn thấy Đại tiểu thư vẫn không đi, lo lắng nói.
Đại tiểu thư nhìn ra nam tử yêu mị này không có hảo ý, có thể dễ dàng nhảy lên nóc nhà cao như thế, công phu tự nhiên là đăng phong tạo cực, Tử Văn lại bảo nàng đi, tự nhiên hắn không phải địch thủ của nam tử này. Đôi mắt nàng lóe lên nhu tình, một tầng hơi nước hiện lên mênh mông trong mắt, nàng nức nở:
- Ta không muốn đi. Ta chết cũng muốn cùng chàng ở một chỗ…
Choáng! Vậy nên làm cái gì bây giờ? Có phải đánh thức thiếu gia dậy cũng nhau đối phó với nhân yêu này hay không? Triệu Tử Văn cân nhắc một lúc lâu, nhưng nếu kẻ ái nam ái nữ này quyết ý sát hại Hạ Bình hoặc là Đại tiểu thư thì bọn họ căn bản khó có thể phòng bị được ám chiêu. Vậy nên làm sao bây giờ? Trong lòng Triệu Tử Văn đầy mâu thuẫn, không biết nên làm thế nào.
- Sở Thăng, chẳng lẽ ngươi cũng chỉ biết ức hiếp hậu bối sao?
Một thanh âm lạnh như băng nhưng lại rất êm tai chợt truyền đến trong đêm tối. Bất chợt, một bóng trắng như ma quỷ chợt lóe lên trong đêm đen, trực tiếp nhảy lên đứng đối diện với Sở Thăng trên mái nhà.
Nghe thấy thanh âm này, trong lòng Triệu Tử Văn mừng như điên. Bà nội nó chứ! Để xem nhân yêu đáng chết này còn kiêu ngạo được nữa không!
Sở Thăng nao nao liền nịnh nọt cười nói:
- Không ngờ La Các chủ lại đại giá quang lâm Hàm Đan. Tại hạ thật sự là kinh ngạc vạn phần.
Tuy nhiên từ ánh mắt âm độc của y lại có thể thấy được y căm hận vị khách không mời mà tới này đến mức nào.
- Hừ… Ta đến Hàm Đan là vì lấy tính mệnh của ngươi.
La Thanh Yên đứng ở trên mái nhà, từng cơn gió lạnh thổi tung bay mái tóc bạc của nàng. Dưới ánh trăng sáng, mái tóc bạc lóe ra vô số tia sáng lạnh lẽo, thật sự đúng là Bạch Phát Ma Nữ giáng thế, người bình thường nhìn thấy còn không sợ vỡ mật sao?
Đại tiểu thư sợ hãi nắm chặt tay Triệu Tử Văn, hạ giọng nói:
- Tử Văn, hai người bọn họ đều là yêu quái sao? Một nam tử sao lại hình thức xinh tươi thế? Mà nữ tử tuyệt mỹ kia thì tóc bạc đầy đầu?...
- Nha đầu ngốc…
Đại tiểu thư tính cách cương liệt, câu nói “ta chết cũng muốn cùng chàng ở một chỗ” đã khiến Triệu Tử Văn cảm động không ngừng. Hắn nắm chặt tay Đại tiểu thư, nhẹ nhàng nói:
- Mặc kệ hắn là nhân yêu hay không phải nhân yêu, quan trọng nhất là… chúng ta vĩnh viễn không xa rời nhau!
- Ừ….
Hạ Vũ Tình hạnh phúc gật gật đầu, đôi mắt lấp lánh lệ quang, nhìn Triệu Tử Văn đầy tình tứ, vẻ sợ hãi cũng giảm đi rất nhiều. Nữ tử đầu bạc và nam tử yêu mị này hiển nhiên là hai đại cao thủ, hơn nữa còn đối lập nhau. Dường như nữ tử đầu bạc là giúp Tử Văn. Đại tiểu thư cũng nhìn ra chút manh mối.
- Thư đồng này, còn không mau đi lấy Hổ Đầu Thương của ngươi. Hôm nay ta và ngươi liên thủ giết Sở Thăng.
La Thanh Yên và Sở Thăng giằng co một lúc, thấy thư đồng này nửa ngày vẫn không phản ứng, chỉ lời ngon tiếng ngọt với Đại tiểu thư, La Thanh Yên không kìm nổi sắc mặt lạnh lùng trách mắng.
Triệu Tử Văn cười ha hả, Bạch Phát Ma Nữ ở đây, nhân yêu đáng chết kia có thể làm được gì chứ? Hắn không chút hoang mang kéo bàn tay nhỏ bé của Hạ Vũ Tình nói:
- Đi, Đại tiểu thư, chúng ta đi lấy thương. Xử lý tên nhân yêu chết tiệt này.
Sở Thăng hiểu được rằng lúc này La Thanh Yên đã tới đây, muốn giết thư đồng này và Hạ Bình đã là vô vọng, nếu còn tiếp tục lằng nhằng nhất định kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Nếu không càng sớm càng tốt rời khỏi, nói không chừng thư đồng này và La Các chủ liên thủ, đến lúc đó mạng nhỏ phải để lại đây mất. Đôi mắt quyến rũ của y lóe lên, quét qua Triệu Tử Văn và La Thanh Yên, nói:
- Sớm hay muộn ta sẽ tính sổ với các ngươi.
Thân hình y chợt lóe, nháy mắt biến mất trong đêm tối…
La Thanh Yên căn bản không kịp truy đuổi, cho dù đuổi theo cũng chẳng làm gì được y. Nàng oán hận nhìn Triệu Tử Văn nói:
- Ngươi là tên thư đồng ngu dốt. Nếu ngươi xuất ra Hổ Đầu Thương sớm, chúng ta đã có thể giết chết hắn. Hiện giờ để hắn chạy mất, ngươi nói nên làm cái gì bây giờ?
- Hừ…
Triệu Tử Văn liếc mắt xem thường, nói:
- Ngươi cũng không phải không biết cơ trí và thân thủ của Sở Thăng, nếu ta xuất Hổ Đầu Thương ra thì hắn cũng sẽ chạy trốn. Cho nên tốt nhất là không cần lãng phí thời gian làm gì.
La Thanh Yên hừ nhẹ nói:
- Nếu không thử sao có thể biết được kết quả? Thật không hiểu vì sao Lăng Nhi lại coi trọng kẻ nhát gan như ngươi!
Triệu Tử Văn lười nói chuyện với Bạch Phát Ma Nữ này. Nói chuyện với nàng cứ phải nghển cổ lên, mỏi hết cả cổ. Đứng ở nóc nhà giỏi quá nhỉ, cẩn thận đừng có ngã nha!
- Đại tiểu thư, chúng ta đi ngủ đi…
Triệu Tử Văn kéo tay Đại tiểu thư nói.
Nói chuyện với thư đồng vô sỉ này quả thật là mất mặt. La Thanh Yên hít sâu một hơi, cố gắng bình ổn sự phẫn nộ trong lòng, nhìn thư đồng đáng chết này, nói:
- Ba ngày sau ta sẽ tới tìm ngươi. Chúng ta đi điều tra Ám Kiếm Các ở Hàm Đan.
Bóng hình trắng toát của La Thanh Yên lập tức lóe lên, nhảy khỏi mái nhà, biến mất trong đêm đen, từ không trung truyền lại một câu:
- Nếu ngươi không giúp ta, sẽ sẽ không ngừng quấy rối ngươi.