An Vương thấy thời cơ thuận lợi chín muồi, lập tức bước ra, vội vàng quỳ xuống bi ai nói:
- Hoàng thượng, An Ninh công chúa chính là nữ tử cuối cùng trong hoàng thất chúng ta. Đêm qua trong sự bảo hộ của cả ngàn Ngự Lâm Quân mà bị tên bắn chết, hiện giờ đến cả thi thể cũng không thấy đâu. Chẳng lẽ công chúa của hoàng thất chúng ta lại chết thảm như vậy sao?
Nói xong, An Vương lại nặn ra vài giọt nước mắt. Nói đến nỗi làm người ta đau lòng thống thiết, nghe mà thương tâm, ai cũng muốn rơi lệ. Nhưng những đại thần đứng đây đều hiểu rằng An Vương rõ ràng đang tạo áp lực cho lão Hoàng đế, để lão Hoàng đế không được thiên vị.
Triệu Tử Văn đối với cái mưu kế nho nhỏ của tên cáo già này đã hoàn toàn hiểu rõ như lòng bàn tay. Chỉ có điều, hắn thật sự mệt mỏi toàn bộ cả về thể xác lẫn tinh thần. Nỗi đau xót trong lòng so với nỗi đau thể xác càng thê thiết hơn. Hắn thật sự chỉ muốn nâng chén giải sầu thôi. Hắn đã vô lực thì còn muốn biện bác làm gì. Chỉ biết là lão Hoàng đế tuyệt đối sẽ không để mình phải chết. Nếu không thì còn ai đi đánh Hung Nô nữa?
Các vị đại thần nhìn thần sắc tiêu điều của Triệu tướng quân. Có lẽ cái chết thảm của An Ninh công chúa đã là một đả kích rất lớn với Triệu tướng quân. Bọn họ đều không khỏi sinh lòng thương hại.
- Hình bộ Thượng thư đang ở đâu?
Lão Hoàng đế nhìn quét qua các đại thần ở dưới đài, cao giọng hỏi.
- Hừ hừ,
An Vương hừ lạnh hai tiếng, lập tức lau nước mắt trên mặt, đứng lên đi vào vị trí của mình, để chờ xem Hoàng thượng sẽ xử phạt Triệu tướng quân thất trách này như thế nào.
- Hoàng thượng, có vi thần!
Hình bộ Thượng thư Dương đại nhân lập tức bước ra, ôm quyền nói với lão Hoàng đế.
Lão Hoàng đế gật đầu nói:
- Dựa theo luật lệ của Đại Kinh, Triệu Tử Văn nên bị xử tội gì?
Dương đại nhân thầm cân nhắc rồi cao giọng nói:
- Triệu đại nhân bảo hộ An Ninh công chúa thất trách, để công chúa bị tên chết. Hơn nữa, thi cốt của công chúa còn chưa lạnh đã bị người ta đoạt mất. Dựa theo luật lệ của Đại Kinh, tội thất trách của Triệu đại nhân, nên xử chém!
Hình bộ Thượng thư Dương đại nhân thiết diện vô tư, rất nhiều người gọi ông ta là thanh thiên. Ông thuộc đảng phái trung lập, cho nên ở đây không có quan viên nào có thể dị nghị được cả.
Theo lý là nên xử chém? Tô Thái sư và Tần Quán rùng mình một cái. Tô Thái sư sợ tới mức vội vã bước ra:
- Hoàng thượng, đại quân Hung Nô cũng là quân đội hộ tống công chúa. Bọn họ cũng phải chịu một phần trách nhiệm!
- Hoàng thượng, Tô đại nhân nói có lý. Hung Nô hộ vệ công chúa xảy ra thất trách, cũng phải nhận gánh cả trách nhiệm, không thể đổ hết trách nhiệm lên đầu Triệu đại nhân được!
Tần Quán vội vàng nói theo sau.
- Hoàng thượng, thần đồng ý với cái nhìn của Tô Thái sư.
Các quan viên theo phe phụ tá Bát Hoàng tử đều bước ra, biện hộ cho Triệu Tử Văn.
An Vương cười lạnh một tiếng, bước ra nói:
- Hoàng thượng, chức trách của Ngự Lâm Quân là hộ tống công chúa đến Bắc quan. Mà công chúa bị sát hại ở trước Bắc quan. Đây há có thể trách tội sử tiết Hung Nô được sao?
- Chính thế. Chính thế. Rõ ràng là sai lầm của Triệu đại nhân. Há có thể đẩy sang người kẻ khác được?
Tất cả phe phái An Vương đều hưởng ứng, đối địch lại phe của Tô Thái sư. Xu thế lại theo hướng giương cung bạt kiếm.
Nhìn cả triều đường đang hò hét ầm ĩ, lão Hoàng đế nghe mà rầu lòng không chịu được. Lão vỗ mạnh bàn rồng, long nhan đại nộ, nói:
- Đều im miệng hết đi cho trẫm!
Các đại thần chưa từng thấy lão Hoàng đế tức giận như thế bao giờ, đều bị dọa đến hoảng sợ lập tức ngậm miệng lại, không dám hé răng ra một câu nào nữa.
Chuyện hòa thân tốt đẹp, An Ninh công chúa không hiểu vì sao đã bị giết, đến cả thi thể cũng không thấy đâu. Lão Hoàng đế dù sao cũng thân là Hoàng thúc của An Ninh. Thảm trạng của An Ninh, lão Hoàng đế dường như tận mắt tới hiện trường chứng kiến. Lão thật sự rất đau lòng, và cũng có phần hối hận, lẽ ra không nên gả An Ninh quận chúa về Hung Nô xa xôi. Nhìn cả triều đình đang tranh cãi ầm ĩ, lão Hoàng đế thật sự không nén nổi lửa giận.
Triệu Tử Văn vẫn nặng nề không nói một câu. Không ai hiểu được Triệu đại nhân đang suy nghĩ cái gì. Triệu đại nhân trước giờ quỷ kế đa đoan, tài ăn nói rất khá, thế mà hiện giờ lại cam nguyện nhận lấy cái chết hay sao?
Cái chết của An Ninh quả thực là một đả kích rất lớn với Triệu Tử Văn. Hắn thầm muốn yên lặng một chút để cân nhắc suy xét xem bọn sơn tặc này tại sao đột nhiên lại xuất hiện? Kẻ chủ mưu phía sau rốt cuộc là ai? Hắn muốn báo thù, muốn bắt được kẻ đã sát hại An Ninh. Có lẽ là thù hận công tâm, hắn cũng không thèm tranh luận gì với phe phái An Vương nữa. Thích phạt thì cứ phạt đi.
Lão Hoàng đế nhìn Triệu ái khanh rầu rĩ không nói gì thì lại càng tức tối. Lão Hoàng đế là người khôn khéo, làm sao lại không biết ý nghĩ trong lòng của Triệu ái khanh. Lão thầm nghĩ, "Phải, là trẫm không dám giết ngươi. Bằng không thì lấy ai ra đánh Hung Nô? Có điều trẫm cũng không tha thứ cho ngươi dễ dàng được!"
Toàn bộ đại sảnh đều yên tĩnh, không ai dám nói gì nữa. An Vương thấy Triệu Tử Văn không hề cãi lại điều gì, thì lại cảm thấy rất kỳ quái. Có điều là long nhan giận dữ, An Vương nhìn mà vô cùng sung sướng.
Lão Hoàng đế trầm tư một lát, phất long tụ lên, nói:
- Truyền ý chỉ của trẫm, Triệu Tử Văn bảo hộ công chúa không chu toàn, nhưng Thác Bạt Vương tử của Hung Nô cũng có một phần trách nhiệm. Vì thế cách chứ Tể tướng của Triệu Tử Văn, lấy đó làm khiển trách!
Ý chỉ vừa hạ, ở đây những đại thần khôn khéo sao lại có thể không biết tâm tư của Hoàng thượng chứ. Chức Tể tướng của Triệu đại nhân này bị cách đi, nhưng còn có kỵ quân Đại Kinh, còn chức tướng quân. Đấy đều là những chức vụ nhất đẳng. Giáng chức thế này thì so với không giáng chức cũng chẳng khác gì nhau.
Nhưng vị trí của Tể tướng rất cao, làm người ta nhìn mà ham muốn. Nhìn bề ngoài thì sự khiển trách của lão Hoàng đế xem ra đã rất nặng nề rồi. An Vương mặt mũi tối sầm, nhưng không sao phát tác tiếp nữa. Hoàng thượng thật là "nghiêm trị" Triệu Tử Văn rồi.
"Nếu Triệu Tử Văn đã mất đi vị trí Tể tướng, Tô Thái sư cũng coi như mất đi một trợ thủ, coi như là cũng chiếm tiện nghi được rồi." An Vương nghĩ thầm, trong lòng cũng thầm vui sướng.
- Ngự Lâm Quân hộ vệ bất lợi. Mỗi người phạt năm mươi trượng!
Đôi mắt đục ngầu của lão Hoàng đế chợt lóe lên tia sáng lạnh, thấp thoáng có sát khí, lạnh lùng phán.
Phạt năm mươi trượng? Các vị đại thần đều hít sâu một hơi. Năm mươi trượng này cũng không phải là số nhỏ. Nếu như gân cốt mà không rắn chắc thì tuyệt đối có thể bị đánh đến nỗi chết người. Xem ra Hoàng thượng thật sự là rất nổi giận. Nhưng hơn một ngàn tướng sĩ, thay nhau đánh cũng không biết đánh đến lúc nào nữa.
Một ngàn tướng sĩ Ngự Lâm Quân này đều đã luyện qua võ nghệ. Năm mươi trượng này cũng không đến mức đánh chết được bọn họ, nhiều lắm cũng chỉ vài ngày không xuống được giường thôi. Triệu Tử Văn âm thầm tự nhủ. Hắn căn bản chẳng lưu luyến gì cái chức Tể tướng cả, mà buông tay ra lại cảm thấy như được giải thoát. Cho nên làm một tướng quân vẫn khoái hoạt tự tại hơn rất nhiều. Chỉ cần thời thời khắc khắc đều lưu tâm chú ý thì không làm Tể tướng cũng đã làm sao nào?
Những tướng sĩ Ngự Lâm Quân này đều là tâm phúc của lão Hoàng đế. An Vương đã sớm đoán là lão Hoàng đế sẽ không ra tay ác độc, ai ngờ đâu lão Hoàng đế lại không hề thiên vị nương tay, phạt một lượt toàn năm mươi đại bản.
- Tô ái khanh, ngươi dẫn Ngự Lâm Quân tiếp tục tìm kiếm thi thể của An Ninh công chúa. Chắc chắn phải tìm được. Nếu như bắt được kẻ tập kích thì trực tiếp tiền trảm hậu tấu!
Lão Hoàng đế đã cảm thấy mỏi mệt, mi mắt cụp xuống nhẹ giọng nói với Tô Thái sư.
Tô Thức vội vã lĩnh chỉ:
- Vi thần tuân mệnh!
- Triệu ái khanh, ngươi hồi phủ nghỉ ngơi đi!
Lão Hoàng đế an ủi Triệu Tử Văn. Triệu ái khanh này vốn là kẻ thích tung tẩy đùa vui cợt nhả, giờ lại trầm mặc không nói một lời nào. Lão Hoàng đế biết là hắn rất không thoải mái, không khỏi an ủi hắn một câu.
Giáng chức nhưng lại cho một đường thoát, trong lòng Triệu Tử Văn thầm buồn cười, nhưng sắc mặt vẫn khó coi như trước. Hắn ôm quyền nói với lão Hoàng đế:
- Tạ ơn Hoàng thượng!
- Bãi triều!
Thấy Hoàng thượng đã mệt mỏi đến không chịu nổi rồi, An công công ngầm hiểu cao giọng hô.
Triệu Tử Văn một mình đi ra khỏi hoàng thành. Lúc này đây hắn rất nhớ Lăng Nhi, rất nhớ tiểu ny tử thích gọi mình là tướng công kia. Hắn lại nhớ cả hồ mị tử Lâm Mộng Phỉ kia, là Lâm tiên tử trong động nữa. Nhưng hắn vẫn không tìm ra được là hai tiểu ny tử kia giờ đang ở tận đâu. Hắn không muốn lại mất đi một nữ tử yêu thương nào nữa. Cho dù mất đi tính mạng hắn cũng phải bảo vệ các nàng.
- Vị này chính là Triệu đại nhân ư? Có người tìm ngài.
Đột nhiên một đứa bé ăn xin đến trước mặt Triệu đại nhân, thì thào nói.
"Tìm ta? Chẳng lẽ là về chuyện của An Ninh?" Triệu Tử Văn như bị châm đâm vào đít, nhanh chóng cuống lên hỏi:
- Là ai?
- Nàng nói nàng họ Dư.
Đứa bé ăn xin cười khẽ đáp.
Là Lăng Nhi? Triệu Tử Văn trong lòng rung động. Hắn lo lắng là lại có người muốn ám sát mình cho nên hỏi lại:
- Tiểu huynh đệ, trông dáng vẻ nàng thế nào?
Đứa bé ăn xin bĩu môi đáp:
- Vị tiểu thư kia lấy lụa mỏng che mặt, không nhìn được dung mạo thế nào. Ta cũng không biết nàng trông như thế nào nữa.