Siêu Cấp Thư Đồng

Chương 56: Chương 56: Khai thác thị trường






"Còn có... ." Hạ Văn Đăng lại nói: "Lâm các chủ còn nói đợi sau khi ngươi khỏe lại, liền để ngươi tìm nàng lấy ngân lượng."

Hai trăm lượng bạc kia? Kháo, ta như thế nào lại có thể quên mất việc này, Triệu Tử Văn vỗ vỗ đầu, hiện tại cửa hàng độc quyền mới chỉ là quy mô nhỏ, ngày sau phát triển cần rất nhiều tiền, bất quá Các chủ này cũng quá rắc rối , hôm qua trực tiếp đưa cho ta không phải được sao, còn muốn ta đi lấy.

Triệu Tử Văn hướng thiếu gia cười nói: "Ta đã biết, đúng rồi... . Đại tiểu thư thế nào ?"

Hạ Văn Đăng gật đầu nói: "Chân của tỷ tỷ mấy ngày trước đây thì tốt rồi, buổi sáng đã đi tìm Dư tiểu thư , nhưng thật ra ngươi hôn mê vài ngày, thật đúng là phải cảm tạ ngươi đã cứu tỷ tỷ ta." Hắn từ trong miệng Hạ Vũ Tình đã biết đại khái sự tình, cũng cảm thấy tức giận tỷ tỷ vì sao lại xúc động như vậy.

Tiểu thư đáng ghét, Triệu Tử Văn trong lòng lại mắng một câu, hướng Hạ Văn Đăng xua tay nói: "Thiếu gia, ta phải đi đây."

"Cửa hàng là do ca ca muội trông sao?" Triệu Tử Văn nắm bàn tay nhỏ bé của Bảo Nhi hỏi.

"Không phải, " Bảo Nhi thần sắc có chút xấu hổ, mắc cỡ đỏ mặt, lắc lắc đầu: "Là nhờ Lý tỷ tỷ phụ giúp trông cửa hàng."

Lý Thanh Chiếu? Triệu Tử Văn nghe ngẩn người, cười nói: "Nàng mỗi ngày cũng đều đến cửa hàng sao?"

"Không có, chẳng qua Lý tỷ tỷ thường xuyên đến nói chuyện với Bảo Nhi, Lý tỷ tỷ biết đại ca sau khi bị thương, liền để cho muội tới chăm sóc huynh, nàng phụ giúp trông cửa hàng, " Bảo Nhi thản nhiên cười nói.

Triệu Tử Văn có chút trầm tư nói: "Xem ra ta phải phát tiền lương cho nàng."

"Tiền lương?" Khuôn mặt thanh tú của Bảo Nhi ngẩng lên, hướng Triệu Tử Văn hỏi.

"Chính là tiền công ý " Triệu Tử Văn mấy ngày không gặp Lý tài nữ xinh đẹp này, trong lòng thật sự có chút nhớ, kéo bàn tay nhỏ bé của Bảo Nhi nhanh chóng bước đi.

Tới gần buổi trưa, trên đường cũng đã thưa thớt người hơn, đại bộ phận cũng là đến tửu lâu ăn cơm ,cửa hàng độc quyền Tử Vũ Hiên có chút vắng vẻ, Triệu Tử Văn đứng ở ngoài nhìn vào trong cửa hàng, chỉ thấy một bóng nữ tử thướt tha đang đứng trước quầy, nàng mặc một chiếc váy màu vàng, mày liễu mắt hạnh, khuôn mặt trắng trẻo xinh đẹp, chiếc eo thon nhỏ, đang đứng ghi chép sổ sách, khí chất u nhã khiến trong lòng Triệu Tử Văn mạnh mẽ nhảy dựng vài cái.

"Lý tỷ tỷ, ta đã trở về, " Bảo Nhi hướng Lý Thanh Chiếu phất tay nói.

Lý Thanh Chiếu nghe tiếng liền ngẩng khuôn mặt xinh đẹp động lòng người lên, hướng ngoài cửa nhìn, thấy Bảo Nhi cùng Triệu Tử Văn từ bên ngoài đi vào, nàng cười nói: "Như thế nào đã trở lại nhanh như vậy " lại nhìn mắt Triệu Tử Văn, nhẹ giọng nói: "Triệu công tử, thương thế của ngươi đã đỡ chút nào chưa?"

Triệu Tử Văn nghe thấy âm thanh ôn nhu trong trẻo này,liền thấy toàn thân một trận sảng khoái, cười nhạt nói: " Thương thế của ta đã đỡ nhiều rồi, làm phiền Lý tiểu thư quan tâm ."

Lý tiểu thư nghe ngẩn người, người này từ khi nào lại trở nên khách khí như vậy , nàng nhìn Triệu Tử Văn thật lâu nói: "Nghe nói ngươi rơi xuống vách núi vì cứu hạ gia Đại tiểu thư, không nghĩ tới ngươi còn vài phần khí chất quân tử, đáng tiếc... ." Nàng lại thở dài: "Đáng tiếc thiên hạ nam tử đa phần đều là người bạc tình, đối với nữ tử chỉ như món đồ chơi."

Lần trước Triệu Tử Văn cùng Đại tiểu thư thảo luận một phen, nói tới mức muốn to đầu luôn, hiện tại lại nghe Lý tài nữ oán giận, hắn chuyển đề tài nói: "Chẳng biết Lý tiểu thư như thế nào biết được ?"

"Ta là nghe Hạ công tử nói " Lý Thanh Chiếu nhìn Triệu Tử Văn nói, trong mắt có phần kính phục, nam nhân có thể mạo hiểm cứu nữ tử, ý chí cam đảm cùng trí tuệ đó thật khiến nữ tử kính phục.

Triệu Tử Văn cũng đoán được là do Hạ thiếu gia, lần trước cửu hoàng tử đến quấy rối, cửa hàng của Bảo Nhi chính là do Điền Hổ nói cho thiếu gia, cho nên hắn biết chuyện này, Triệu Tử Văn “a” lên một tiếng, liền nhìn về phía nàng, liền nhận thấy trong cửa hàng có rất nhiều loại giầy khác nhau, ngay cả giày ống dài cũng có, nhưng bán không được nhiều do chưa có nhiều người dùng.

Bảo Nhi thấy Triệu đại ca nhìn về phía tủ hài, xấu hổ cúi đầu nhẹ giọng nói: "Đại ca, mấy cái này ngày sinh ý không tốt, giầy không bán ra được."

"Ngươi đừng trách Bảo Nhi, " còn chưa thấy Triệu Tử Văn nói chuyện, Lý Thanh Chiếu liền đi tới bên cạnh Bảo Nhi, ôm bả vai của nàng, trừng mắt nhìn hắn: "Đều là chủ ý của ngươi đề ra, khi mới bắt đầu sinh ý còn rất tốt , bị ngươi sửa tên cửa hàng, hiện tại sinh ý giảm đi rất nhiều, nếu cứ như vậy tiếp tục đi xuống, chỉ sợ ngươi ngay cả tiền để trả các đại thẩm làm giầy cũng trả không nổi."

Triệu Tử Văn bất đắc dĩ cười, chuyện này đích thật là sai lầm của hăn, hắn hướng Lý tài nữ cười khổ nói: "Ta khi nào nói muốn trách cứ Bảo Nhi ?"

"Không là tốt rồi, " Khuôn mặt thanh tú của Lý tài nữ lộ ra nụ cười nhàn nhạt, nếu là những người khác thê tử sinh ý không có làm tốt, tướng công của nàng chắc chắn hung hăng giáo huấn nàng, bất quá tiểu thư đồng này đối với nữ tử thập phần che chở, thật sự là làm cho người ta kỳ quái .

Triệu Tử Văn trầm tư nửa ngày, nghĩ tới cửa hàng này không đủ chỗ, vỗ vỗ bàn tay nói: "Hảo, ta hiện tại liền bắt đầu bắt tay vào việc khai thác thị trường ."

"Khai thác thị trường? “ Lý tài nữ nghe mơ hồ, căn bản chẳng biết ý gì.

“ Cái này chính là thị trường người mua hài, khai thác ý tứ chính là làm cho bọn họ nhận biết phẩm bài (DG: chiêu bài sản phẩm) của chúng ta, làm cho khi bọn họ muốn mua hài liền có thể tìm đến cửa hàng của chúng ta" Triệu Tử Văn đại khái giải thích nói.

Lý Thanh Chiếu cái hiểu cái không gật gật đầu, phẩm bài này nàng cũng nghe Triệu Tử Văn nói qua, cũng hiểu được một chút, lại hỏi: "Nhưng thị trường này làm thể nào khai thác được?"

"Vậy cần nghiệp vụ viên" Triệu Tử Văn hắc hắc cười cười, trước kia hắn đã từng làm nghiệp vụ viên, không nghĩ tới nơi này lại muốn kiếm nghiệp vụ viên, thân phận hoàn toàn hoán đổi .

"Nghiệp vụ viên?" Bảo Nhi cùng Lý Thanh Chiếu đồng thời ngẩn người, cũng không biết tại sao Triệu Tử Văn lại có nhiều quan điểm quái lạ như vậy.

Triệu Tử Văn tựa vào quầy hài, khẽ cười nói: "Nghiệp vụ viên chính là người dùng để khai thác thị trường, chính là vì chúng ta tuyên truyền phẩm bài cùng cửa hàng, khiến thị trường nhận biết phẩm bài của chúng ta, đã hiểu sao chứ?"

Lý Thanh Chiếu trước mắt sáng ngời hé miệng cười nói:” Con người ngươi như thế nào lại có giống như hồ ly giảo hoạt, có nhiều ý tưởng hay như vậy, nghiệp vụ viên đó nên tiến hành thế nào?"

"Cái này... ." Triệu Tử Văn vừa rồi nhất thời còn chưa nghĩ ra, lúc hắn làm nghiệp vụ viên, đương nhiên là hướng người khác đẩy mạnh tiêu thụ sản phẩm của mình, nhưng giầy này thật khó thể tiêu thụ, chỉ có thể làm phẩm bài mở rộng, cười nói: "Nghiệp vụ viên nhiệm vụ chính là hướng người mua giới thiệu sản phẩm của chúng ta, mở rộng phẩm bài, tại thị trường người mua đạt tới mức độ nhất định, khiến thị trường nhận biết được phẩm bài của chúng ta."

"A... Ta đã biết, " Bảo Nhi vỗ xuống bàn tay nhỏ bé, cao hứng nói: "Chính là mời nghiệp vụ viên giúp cửa hàng đến bên ngoài tuyên truyền làm quảng cáo, khiến người mua biết đến tên cửa hàng mà đến mua, đúng không đại ca?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.