Triệu Tử Văn ở xa xa nên không thể nghe thấy tiếng mắng của tiểu quận chúa. Hắn cùng Lý tài nữ đứng trong bụi hoa thưởng thức những đóa hoa muôn hồng ngàn tía. Gió xuân phơi phới, triền núi biêng biếc những hoa và cỏ. Trăm hoa đón gió xuân tươi đẹp, tranh nhau khoe sắc. Lý tài nữ mặt hồng lên tươi cười, như vui như hờn dỗi kề sát bên cạnh đại ca, khóe môi nhếch lên nụ cười hạnh phúc, thưởng thức hoa xuân tươi đẹp.
- Triệu huynh, quả nhiên phong thái vẫn như trước!
Một nam tử cười cười từ không xa đi lại. Y mày rậm mắt to, khuôn mặt trắng trẻo, khóe miệng lại có hai chỏm râu cá trê, bộ dạng trông hơi quai quái.
Thật sự là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến ngay. Các tiểu thư vừa rồi vừa đàm luận đến y thì không ngờ là vị "vua đối" ở kinh thành này lại đột nhiên xuất hiện ngay trước mắt. Mắt các tiểu thư lại sáng lên, "Chẳng lẽ đây là "đối thủng bụng" đến khiêu chiến Triệu đại nhân?"
Triệu Tử Văn cũng không có mấy ngạc nhiên, bởi vì phía sau "đối thủng bụng" còn đi theo hai người nữa. Một là Trương Cư Chính mà hắn đã từng giao thủ trong tỷ võ chiêu thân của Đại tiểu thư. Còn người kia đương nhiên là Cửu Hoàng tử. Nói cách khác, họ đến đây là đã có sự chuẩn bị từ trước.
Hắn và Sử Trinh Tương này cũng không phải là không hòa thuận, quan hệ cũng không nhiều khúc mắc như với Cửu Hoàng tử, cho nên hắn tươi cười chào hỏi:
- Ta còn tưởng là ai, hóa ra là Sử huynh. Sử huynh lâu nay khỏe chứ?
Sử Trinh Tương cũng không ngờ là vị Triệu huynh này lại nhiệt tình như vậy, cũng hơi nao nao, sau đó lại tươi cười thân thiết nói:
- Hôm nay ta đi cùng điện hạ ra ngoại thành dạo chơi, không ngờ là lại xảo ngộ Triệu huynh. Thật là rất có duyên!
“Ngươi cứ tự lừa mình đi”, trong lòng Triệu Tử Văn cảm thấy buồn cười, “bản thân mình khó có được nửa ngày rảnh rỗi, thế mà đụng ngay phải Cửu Hoàng tử, làm gì ra chuyện trùng hợp như thế?”
- Tham kiến điện hạ!
Các tài tử tiểu thư sau khi nhìn thấy Cửu Hoàng tử ở phía sau Sử Trinh Tương thì đều vội vàng hành lễ. Đến cả Lý tài nữ cũng phải thi lễ theo. Chỉ có một mình Triệu Tử Văn là vẫn ra vẻ như không cần thiết, dường như là không nhìn thấy Cửu Hoàng tử trước mắt.
- A, đây không phải là Cửu Hoàng tử điện hạ đó sao? Ta còn tưởng là ta hoa mắt nữa chứ.
Triệu Tử Văn nghe tiếng tham kiến kia thì mới quay đầu, dụi dụi mắt, nhìn Cửu Hoàng tử ăn mặc thường phục trong bộ bạch sam mà nói bằng một giọng điệu rất kinh ngạc.
Mọi người nghe thấy thì đều hít vào một hơi. "Một người sống sờ sờ ngay trước mắt như thế mà không ngờ lại dám bảo là "hoa mắt". Hơn nữa, người này lại còn là Hoàng tử. Cho dù ngươi có là Tể tướng Đại Kinh đi chăng nữa thì cũng không thể kiêu ngạo như thế chứ?" Các tài tử trong lòng đều căm giận, thầm nghĩ.
Đôi mắt Cửu Hoàng tử hiện lên vẻ giận dữ, khóe miệng co giật một hồi, nhưng lập tức lại trôi qua. Gã cố nén lửa giận, tươi cười nói:
- Triệu đại nhân, thật sự là rất khôi hài!
Trương Cư Chính cũng là gần như uất lên rồi, nhưng đáng tiếc y không phải là đối thủ của Tể tướng đại nhân này. Mà hiện giờ Tể tướng đại nhân lại ở một địa vị cao, y cũng chỉ đành cố mà nén giận, không phát tác được, chỉ có đôi mắt thì như vô tình hữu ý lại lườm về phía hắn.
Triệu Tử Văn đổi giọng cười nói:
- Hôm nay sao điện hạ lại có hứng thú tới ngoại thành dạo chơi thế này...?
Cửu Hoàng tử tươi cười ra vẻ thân mật, nói:
- Ngày xuân ấm áp, ta tự nhiên có cùng tâm tư với Triệu đại nhân, tới đây du ngoạn.
Những lời này trong đó có ý tứ ám chỉ là Triệu đại nhân và gã có cùng chung chí hướng, có ý tứ muốn xích lại gần nhau hơn. Triệu Tử Văn cũng thản nhiên đáp lời:
- Trời mưa gió không chiều lòng người, có khi sắp sấm chớp mưa rơi đến nơi, thôi về nhà cất quần áo cái đã.
Hai người nói qua nói lại bí hiểm, mọi người nghe chẳng ra ý tứ gì, có điều khi các tiểu thư nghe đến chữ "sấm chớp mưa rơi, về nhà cất quần áo" thì đều không kìm nổi mà phì lên cười ra tiếng, cười khúc khích, vừa thẹn vừa vui vì Tể tướng đại nhân này thực sự là rất khôi hài.
Trong mắt Cửu Hoàng tử âm tình bất định, muốn nói lại thôi. Gã đột nhiên bị Triệu Tử Văn bẻ cong ý nghĩ, lại không biết nên bắt đầu từ đâu nữa. Triệu Tử Văn hiểu được hôm nay Cửu Hoàng tử này đến đây khẳng định là không phải định đến tra vấn cái gì, mà là tới mượn sức của mình. Đáng tiếc mình và hắn kết thù sâu thâm hậu, hiển nhiên là phí công toi rồi.
Sử Trinh Tương vốn là tham mưu tướng quân của Cửu Hoàng tử, theo nghĩa vụ vội cười lấy lòng, nói:
- Vừa rồi ở đây vừa có tiếng trầm trồ khen ngợi. Dường như là Triệu huynh làm thơ thì phải?
Sử Trinh Tương này tuy làm chuyện vô ích, nhưng Triệu Tử Văn cũng không tiện cự tuyệt, đành gật đầu chứ không nói gì thêm.
- Vị này chắc là Lý tiểu thư?
Sử Trinh Tương nhìn Lý tài nữ như trong tranh vẽ, khẽ hỏi.
Trên người Triệu đại nhân này tìm không ra được đột phá khẩu thì đành phải bắt tay từ người bên cạnh hắn. Sử Trinh Tương cũng tự biết bản thân mình, Cửu Hoàng tử và Triệu đại nhân kết thù oán đã sâu, nhất thời không có khả năng hóa giải được. Nếu nói muốn mượn sức thì vẫn còn mất nhiều thời gian lắm. Mà Cửu Hoàng tử điện hạ thì vừa rồi đích xác là có phần sốt ruột quá mức.
Lý Dịch An rúc vào bên cạnh Triệu đại ca, mỉm cười gật đầu đáp:
- Đúng là tiểu nữ.
- Hóa ra là đại tài nữ của Hàm Đan. Thật sự là ngưỡng mộ tài danh đã lâu.
Sử Trinh Tương ôm quyền nói một câu nịnh nọt.
Lý Dịch An đôi mắt dịu dàng, nét mày khuôn mặt đều phơi phới ý xuân. Nàng căn bản là không cần gì cái danh tiếng đại tài nữ cả, mà chỉ cần để ý tới lời nói của đại ca thôi. Nàng thản nhiên đáp:
- Sử công tử quá khen. Cũng chỉ là chút hư danh thôi, không đáng nhắc tới.
Sử Trinh Tương cười ảm đạm, không biết nói tiếp cái gì nữa. Lại nhìn quét qua những tài tử đang đứng đó, y cười hào sảng, nói:
- Nếu mọi người đã hứng thú như vậy thì không bằng tiếp đây chúng ta lại làm thơ. Thế nào?
Các tài tử vừa rồi thấy Lý tài nữ đa dạng tài tình, cảm thấy vẫn chưa thỏa mãn, đều kêu lên:
- Ý kiến hay!
Sử Trinh Tương nhìn về phía Lý tiểu thư, cười nói:
- Lý tiểu thư rất có văn tài. Ở đây không ai là không bội phục cả. Không bằng cho chúng ta bình luận một chút đi.
Lý tài nữ lại khẽ phẩy bàn tay nhỏ bé, nhẹ nhàng đáp:
- Triệu đại ca mới gọi là văn tài phi phàm. Không bằng để huynh ấy đến đây đi.
Sử Trinh Tương làm như thế, đơn giản là muốn kéo gần khoảng cách giữa Triệu Tử Văn và Cửu Hoàng tử với nhau hơn. Nhưng Triệu Tử Văn lại không thích chơi tâm cơ với người kiểu đó, càng nghe lại càng cảm thấy mệt mỏi cả về tinh thần lẫn thể xác. Hắn nhìn về phía xa xa, nhẹ giọng đọc:
- Thiên hạ phong vân xuất ngã bối,
nhất nhập giang hồ tuế nguyệt thôi.
Hoàng đồ phách nghiệp tiếu đàm trung,
bất thắng nhân sanh nhất tràng túy!
(Dịch nghĩa:
Gió mưa thiên hạ trên lưng ta,
Vừa vào giang hồ năm tháng đã thúc giục,
Giữa trò cười thống trị của Hoàng Đồ,
Không thắng nhân sinh một trận say!)
"Không thắng nhân sinh một trận say!"
Một bài thơ không chỉ hay mà còn đầy khí phách vang vọng bên tai mọi người. Hắn há mồm là ra được một bài thơ tuyệt tác. Lại ở trước mặt hắn mà so thơ với nhau thì thật sự là chẳng khác gì dọa người cả. Mọi người đều thầm cảm thán Triệu đại nhân thật sự là rất có tài học, lại rất có khí phách; quả thật là không mấy ai so sánh được, đều không dám nói đến chuyện làm thơ từ gì nữa.
Xa xa, Tô Tiểu Muội vẫn dõi mắt theo Triệu Tử Văn đang lẳng lặng rời đi, trên khuôn mặt hiện lên vài phần sùng kính, lẩm bẩm nói:
- Ngươi đã không màng danh lợi, vì sao lại phải gia nhập tràng phân tranh thế này? Không ngờ là ngươi cũng là người có khổ mà không nói ra được.
- Người nào chứ? Ra vẻ thôi.
Hạng An Ninh ở bên cạnh thì lại mắng theo một câu.
Sử Trinh Tương thở dài thật sâu:
- Xem ra Triệu Tể tướng cũng không phải đơn giản như chúng ta nghĩ đâu.
Ánh mắt Cửu Hoàng tử hiện lên vẻ âm tàn, hạ giọng phẫn hận:
- Rồi sẽ có một ngày, khi ta lên ngôi cửu ngũ, ta nhất định sẽ làm cho hắn phải hối hận.
- Chúng ta đi.
Cửu Hoàng tử cũng không nhẫn nối cái tính khí bạo ngược của mình nữa, phẫn nộ lỗ mãng phất ống tay áo, giậm bước thật mạnh rời đi. Sử Trinh Tương đành bước theo sau. Tuy rằng y rất rõ ràng khuyết điểm lớn nhất của Hoàng tử điện hạ là tính khí quá mức táo bạo, nhưng đáng tiếc, lời thật thì trái tai. Hơn nữa, điện hạ trời sinh tính khí đã thế rồi, nếu như phải sửa tính cách đi, nói thì dễ nhưng làm mới khó.
Sử Trinh Tương dẫn Cửu Hoàng tử theo đến tận đây, rõ ràng là có mục đích lôi kéo và làm quen Triệu Tử Văn, hóa giải những ân oán trong quá khứ. Nếu như có thể lôi kéo hắn tham gia phe phái, phụ tá Cửu Hoàng tử thì đương nhiên là không còn gì tốt bằng rồi. Chẳng qua sự tình lại là từng bước một diễn biến, dục tốc bất đạt. Đáng tiếc là đến bước đầu tiên bọn họ cũng chưa đi nổi.
Triệu Tử Văn đứng trong bụi hoa, nhìn về sóng nước lăn tăn hồ Yên Chi xa xa. Trên mặt hồ Yên Chi, thuyền hoa qua lại như thoi đưa, làm cả nhánh sông đẹp như trong tiên cảnh. Hai bờ hồ Yên Chi là chốn sênh ca đàn nhạc, không sao tả xiết cảnh phồn hoa, đông vui náo nhiệt. Hơn trăm chiếc thuyền hoa chậm rãi quay đầu trên mặt nước, trên thuyền treo đầy những màn lụa hay hoa đăng. Hàng trăm chiếc thuyền đi qua đi lại, chờ tìm đón khách. Mọi người đều tha hồ chỉ trỏ, bình luận trang trí trên mỗi thuyền hoa, so sánh đẹp đẽ ưu khuyết với nhau.
- Đại ca, là muội đã nói sai gì rồi sao?
Lý Dịch An lặng lẽ thong dong đi đến bên cạnh Triệu Tử Văn, hạ giọng hỏi nhỏ như đứa trẻ làm sai việc gì.
- An Nhi, không liên quan gì đến muội. Là tâm tình đại ca không tốt thôi.
Triệu Tử Văn khẽ đáp.
Lý tài nữ gật đầu, không nói gì thêm nữa, lẳng lặng đứng bên cạnh đại ca, cùng đại ca thương cảm.
Cũng không biết ở trong lầu các của một thuyền hoa nào trên hồ Yên Chi bỗng vang lên làn điệu tang thương của một nữ tử đang đánh đàn. Âm thanh tự nhiên vang lên quanh quẩn bên tai mọi người, tiếng đàn du dương, giai điệu uyển chuyển quấn quýt trong mỗi bụi hoa, khiến cho người ta khó kiềm chế nổi phải say sưa ......
- Xuyên qua ngàn năm, hồng nhan lệ hỏi vì ai? Trằn trọc muôn đời luân hồi, đi con đường nào, lời thề bên nhau mãi không quên. Tang thương thiên địa biến, hóa đá vọng thuyền về. Cũng hứa tại thời khắc này, chỉ đợi muôn đời luân hồi, tay áo hồng, mặc áo xanh, ngồi đợi......
Giai điệu quen thuộc truyền đến lọt vào tai Triệu Tử Văn. Hắn nghe mà lòng chấn động. Chẳng lẽ là hồ mị tử họ Lâm kia lại đến quấy rối ở tận đây? Hắn không còn giật mình như khi ở Tân Nguyệt Lâu kia nữa, mà bình tĩnh nói với An Nhi:
- An Nhi, ta đi một chút rồi sẽ trở lại.
An Nhi cũng không biết đại ca muốn đi làm cái gì, chỉ biết gật đầu. Chẳng lẽ là đại ca muốn đi tìm nữ tử hát khúc nhạc kia sao?
- An Ninh, chúng ta hồi phủ đi.
Tô Tiểu Muội đã thưởng thức cảnh hoa cỏ hồi lâu, nói với tiểu quận chúa.
- Tên dâm tặc lại muốn đến gây tai họa cho nữ tử hát khúc hát kia rồi.
Tiểu quận chúa hừ nhẹ, nói:
- Nhìn hắn mà thấy ghét. Chúng ta đi.
Tô Tiểu Muội khẽ đưa mắt liếc về phía Triệu Tử Văn đang đi về phía dưới sườn núi, sau đó đi theo tiểu quận chúa đang hậm hực rời đi. Triệu Tử Văn đến bên bờ hồ Yên Chi, thuê riêng một con thuyền mộc, chèo tới chiếc thuyền hoa trong hồ vừa rồi có tiếng hát truyền ra.
Lão chèo thuyền thấy vị công tử này phong lưu tiêu sái, liền cười hỏi:
- Nghe khẩu âm của công tử hình như không phải là người ở địa phương này.