Vị tài tử này sao có thể hạ thấp nữ tử chúng ta như thế được!
Các tiểu thư tức giận đỏ cả mặt lên, căm giận nói. Ai nấy đều lập tức xem phản ứng của Triệu tướng quân.
Ánh mắt Triệu Tử Văn vẫn bình thản như trước, cân nhắc một lúc lâu rồi nhìn vị tài tử này, nói:
- Trên sử sách không hề thiếu các tài nữ, Hoa nhị phu nhân làm nên cung từ, Lâm Sư Sư của Sở quốc cầm kỹ nổi tiếng hậu thế, Ngư Huyền Cơ của Đại Khang --- Của hiếm quý dễ tìm, tình lang khó kiếm! Nhìn lại Đại Kinh ta, tài nữ Lý Dịch An, tài tư mẫn tiệp, " Lần lần, giở giở, lạnh lạnh lùng lùng, cảm cảm thương thương nhớ nhớ …." Một câu này đủ để truyền tụng thiên cổ. Thử hỏi vị huynh đài này, huynh có thể so sánh được với ai trong số mấy vị nữ tử này?
- Chuyện này ......
Tài tử lập tức nghẹn lời, nhất thời không biết nói gì. Đó đều là những tài nữ nổi danh, thiên cổ lưu danh. Y mới chỉ là một kẻ áo vải, muốn so sánh với họ, nói đơn giản chính là tự chuốc nhục vào người!
- Nói rất đúng!
Tô Thái sư và Tần Quán không khỏi vỗ tay khen ngợi. Triệu tướng quân này thật sự là tài tư mẫn tiệp, nói ra những điều đúng không thể chê vào đâu được, làm cho tài tử này căn bản là không thể phản bác lại được.
- Triệu đại ca......
Lý tài nữ nghe mà vừa thẹn vừa vui, mặt đỏ bừng lên, cúi đầu. Mà khi Triệu tướng quân khen ngợi tài nữ Đại Kinh Lý Dịch An, ánh mắt của mọi người đều nhìn lại phía này, làm cho Lý tài nữ đỏ hết cả mặt, chỉ biết cúi đầu, lẩm bẩm gọi.
Bảo Nhi dịu dàng rúc vào bên cạnh Lý tài nữ, khẽ cười nói:
- An Nhi tỷ tỷ, đại ca đang khen tỷ kìa!
Lý tài nữ gật đầu, đôi mắt dịu dàng nhìn Triệu tướng quân tài trí hơn người đang chậm rãi thuyết giảng, sóng mắt mê ly đưa tình. Lúc này đây, nàng rất muốn dựa sát vào đại ca, nằm trong lòng đại ca mà ngâm nga: "Dịch cầu vô giá bảo, nan đắc hữu tình lang!" (Của hiếm quý dễ tìm, tình lang khó kiếm!)
Tài tử mi thanh mục tú không phản bác được, đối với Triệu tướng quân tài học kinh người thật sự rất bội phục rồi, thần sắc y vô cùng sùng kính, ôm quyền nói:
- Triệu tướng quân thật cao luận, tại hạ bội phục!
Triệu Tử Văn và tài tử biện bác, cũng không phải tuyên truyền chủ nghĩa nữ tử gì. Chẳng qua ở kiếp trước của hắn, mỗi người đều phải đến trường học, cho nên trong tư tưởng của hắn, tất cả mọi người đều ngang hàng trước việc tìm hiểu tri thức và học tập thôi.
- Triệu tướng quân, không biết có thể niệm ra khúc từ kia của Lý tiểu thư không?
Một số vị tiểu thư rất là tò mò, nghe được một câu đã có thể biết được khúc từ rất vi diệu. Các nàng đương nhiên là muốn nghe để biết phong thái của tài nữ rồi.
Lý Dịch An ở Đại Kinh không phải là nữ tử thích thể hiện. Khúc từ này đương nhiên là chỉ nằm trong khuê phòng của Lý tài nữ mà thôi.
- Chuyện này ......
Triệu Tử Văn chỉ mới nghe qua có một lần, cũng không cố ý ghi nhớ, làm sao có thể ngâm ra được. Đành phải hướng về Lý tài nữ nói:
- Lý tiểu thư, không bằng nàng tới ngâm đi!
Lý tài nữ mặt đỏ lựng, đó là bài từ tình tự nói nên tâm sự của mình, lại ngâm ra trước mặt mọi người, thật sự là ngượng chết đi được. Trong lòng thầm sẵng giọng, nhưng đại ca lại đề cao mình tới tận trời xanh, làm sao có thể né tránh được?
Triệu Tử Văn vốn là định ngâm một khúc cũ, những mà các khúc cũ thì quá mức thương cảm, không giống như là của một tiểu nữ tử viết ra, có thể khiến cho các học sinh đang ngồi đó không tin, đành phải để An Nhi ngâm ra khúc từ đầy tình cảm của thiếu nữ này. Ánh mắt của hắn dịu dàng nhìn An Nhi, ý là, "Đừng sợ, có đại ca ở đây rồi!"
Lý tài nữ cảm nhận được ánh mắt cổ vũ của đại ca, hai má đỏ bừng duyên dáng, lấy hết dũng khí nhẹ giọng ngâm:
- Lần lần, giở giở, lạnh lạnh lùng lùng, cảm cảm thương thương nhớ nhớ.
Thời tiết ấm lên lại rét, càng thêm khó ở.
Rượu nhạt uống đôi ba chén Nữ Nhi Hồng, sao chống nổi chiều về gió dữ?
Nhạn bay về phương Nam, đang đau lòng, lại đúng bạn quen biết cũ.
Chồng chất hoa vàng khắp chỗ, buồn bực nỗi, giờ đây còn ai bẻ nữa.
Đen kịt nhường kia, một mình giữ bên cửa sổ?
Cây ngô đồng gặp mưa bay, buổi hoàng hôn thánh thót giọt nhỏ.
Thêm một chén, sầu kia một chữ!
- Từ hay!
Các tiểu thư đều vỗ tay tán dương. Bài từ này thật sự là nói lên những lời trong tâm khảm của bọn họ. .......................Tỏ bày đến cực độ nỗi tương tư và sầu bi của thiếu nữ. Thật là một thiên cổ tuyệt cú!
Các tài tử thần sắc đều tối sầm lại, đều tự thẹn là không bằng. Vị tài tử theo chủ nghĩa đại nam tử vừa rồi lại cúi thấp đầu, không dám lên tiếng nữa.
Các tiểu thư đồng thời phát hiện ra manh mối, Triệu tướng quân và Lý tài nữ này dường như là chàng hữu tình, thiếu có ý! Bất quá hai người này trai tài gái sắc, thật là trời sinh một đôi. Các tiểu thư trong lòng vừa hâm mộ Lý tài nữ, lại vừa ghen tị mãi không thôi ---- ghen tị nàng thế mà có một vị lang quân như ý văn võ song toàn.
- Cái đồ phóng đãng này!
Đại tiểu thư nhìn hai người đang mặt mày đưa tình, cảm thấy rất là ghen tuông, hậm hực nói.
Hạ Bình đúng là cái bình dấm chua nhỏ, gân cổ lên nói:
- Tiểu thư, từ nay về sau chúng ta không cần để ý đến hắn nữa!
Hạ Văn Đăng xem Triệu tướng quân cái gì cũng xuất chúng như thế thì trong lòng thấy vô cùng hâm mộ, bất giác lại thầm nghĩ, "Mình mà có thể có một nửa tài học như hắn thì có lẽ đã có mỹ nhân bầu bạn rồi"
Một lát sau, Triệu Tử Văn lại nhìn đám đông tài tử tiểu thư, cười nói:
- Không biết các vị còn vấn đề gì nữa?
Bỗng nhiên, một tiểu thư có lẽ ít tuổi thôi đứng lên, trong tay cầm chặt một bức tranh, mặt ửng hồng, do dự hồi lâu mới khẽ cắn môi, tiến lên trước, lấy hết dũng khí ra nói:
- Triệu tướng quân, có thể giúp ta bình phẩm một chút về bức tranh này được không?
Xem tranh à? Đây cũng tính là một vấn đề sao? Triệu Tử Văn hơi ngẩn người ra, liền cứng rắn gật đầu tiếp nhận bức tranh trong tay vị tiểu thư này, mở ra trên văn án. Chỉ thấy trong bức tranh có một đứa trẻ mục đồng ngồi trên một con trâu, bên cạnh là dương liễu phất phơ, bên cạnh con trâu còn vẽ sóng gợn, có lẽ là ý ám chỉ con trâu nước chăng.
Tiểu thư này cố lấy hết dũng khí ra nói:
- Triệu tướng quân, ta muốn hỏi một vấn đề, làm sao mới có thể biểu hiện được hình ảnh con trâu nước ra được?
“Đây là kiểm tra ta hay là hỏi ta?” Triệu Tử Văn nghe thế mà dở khóc dở cười. Tiểu nha đầu này cũng chỉ tầm chừng mười bốn tuổi là cùng, cũng chỉ có thể coi là nàng nói lời không cố kỵ gì cả thôi. Bên cạnh con trâu có vẽ vài sóng nước, có vẻ là rất thô ráp, ý tứ rất thô thiển muốn biểu đạt là đây là một con trâu nước. Triệu Tử Văn đánh giá tinh tế một lúc, cũng không nóng lòng mở miệng.
- Học sinh trong học viện của ngươi thật là rất thú vị. Chuyện gì cũng dám hỏi. Đến cả những vấn đề về thư họa cũng dám lôi ra mà hỏi Triệu tiểu ca.
Tô Thái sư vuốt râu cười nói.
Tần Quán cười đáp:
- Sư phụ, đây gọi là biết hỏi đấy thôi. Các nàng lẽ ra phải đáng được biểu dương mới đúng!
Tô Thức cười ha hả:
- Bất quá, Triệu tiểu ca thì thảm rồi ......
Triệu Tử Văn thật ra khổ ơi là khổ rồi. Nếu sớm biết rằng các tài tử tiểu thư trong thư viện đều là những kẻ "ham học hỏi" thì trực tiếp giảng giải về đề tài thiên văn học cho bọn họ nghe rồi.
Tiểu thư nọ đã đi tới tiểu đình rồi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hình ảnh Triệu tướng quân oai dũng, thật sự là rất sùng bái.
“Tiểu nha đầu này không phải là ít tuổi như thế đã bắt đầu tính chuyện yêu đương đấy chứ?” Triệu Tử Văn nhìn ánh mắt nồng cháy của tiểu thư này, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Khi còn học trung học hồi trước, những nam sinh trong lớp thường xuyên dùng cách hỏi một vấn đề nào đó để tiếp cận các cô giáo xinh đẹp. Trong lòng hắn không khỏi thầm nghĩ, tiểu nha đầu này không phải là cũng chơi cái trò đó đấy chứ?
Nhìn mỹ nữ nhỏ nhắn xinh xắn này, Triệu Tử Văn không có lòng dạ nào đi chiếm tiện nghi, ngẫm nghĩ một lúc rồi cầm lấy bút son trên văn án, khẽ vẽ vài nét trên tờ giấy Tuyên Thành trắng bóc. Sau một vài nét bút sơ lược bâng quơ, khẽ cười nói:
- Đại công cáo thành!
Tiểu mỹ nhân vui sướng lập tức cầm lấy trang giấy Tuyên Thành trên văn án, chỉ thấy vẽ hai cây liễu giống nhau, một đứa trẻ mục đồng ngồi trên một nửa con trâu. Nàng thấy lạ, hỏi lại:
- Triệu tướng quân, vì sao ngài chỉ vẽ một nửa con trâu thôi?
Triệu Tử Văn ý vị thâm trường, nói:
- Đưa cho mọi người xem thử xem sao!
Tiểu thư hai má ửng hồng, bàn tay mềm mở trang giấy Tuyên Thành ra hướng về phía mọi người. Các tài tử tiểu thư trong thư viện đều nhìn lại, cũng không biết bức tranh này vẽ cái gì nữa. Khi thấy một nửa con trâu, đều sửng sốt hồi lâu, trong lòng băn khoăn: Vẽ bức tranh một nửa con trâu làm gì?
Triệu Tử Văn thấy mọi người nghi hoặc, liền giải thích:
- Mọi người không nên để những gì xuất hiện ở bề mặt bên ngoài mê hoặc. Cần liên tưởng đi, đổi lại góc độ quan sát, có lẽ các ngươi sẽ đạt được một ý tưởng không ngờ nào đó.
Mọi người nghe hắn nói có vẻ rất kỳ diệu, lại cảm thấy hứng thú nhìn lại bức tranh, trong lòng trầm mặc, thử thay đổi một góc nhìn khác!
Lý tài nữ làm theo lời đại ca, ánh mắt nhìn bức tranh, đột nhiên vui vẻ nói:
- Ta đã biết rồi!
- An Nhi tỷ tỷ, một nửa con trâu trong bức họa kia là có ý gì?
Bảo Nhi không có tâm tư mẫn tiệp như Lý tài nữ, liền hỏi lại nàng luôn.
- Hay là muội cứ chờ đại ca nói đi,
Lý tài nữ mím đôi môi đỏ mọng, cười nói:
- Ta cũng chỉ hiểu chút bề ngoài thôi. Đại ca cũng thật lợi hại, thi họa cũng có tài nghệ cao siêu như thế.
Hạ Vũ Tình ánh mắt sáng lên nhưng lại không hề lên tiếng. Trong khi Hạ Văn Đăng thì bĩu môi nói:
- Bày cái trò trống gì thế không biết!
Mọi người mờ mịt mông lung, hồi lâu mà vẫn không rõ vì sao lại thế này, vội vàng nói:
- Triệu tướng quân, hay là ngài mau nói ra đi!
Đọc lắm Tứ thư Ngũ kinh sẽ chỉ làm cho những người đọc sách bị trói buộc về mặt tư tưởng. Triệu Tử Văn thở dài một hơi thật sâu, nói:
- Bức tranh này ta vẽ một nửa con trâu, thật ra là một loại thủ pháp trong thi họa. Thủ pháp này có tên là lưu trắng, ý là lưu lại một vị trí trống tương ứng, làm cho người ta có không gian tưởng tượng, sáng tạo ra cảnh giới.
Lưu trắng? Mọi người nao nao, vội vàng tìm kiếm chân ý trong bức họa. Bọn họ nhìn lại chỗ trống ngay dưới một nửa thân trâu, nghĩ lại, đột nhiên bừng tỉnh ngộ:
- Thì ra là thế!
Trong bức tranh vẽ một nửa con trâu, ý bức tranh là muốn chỉ nửa thân trâu còn lại đang bị ngâm trong nước, cũng có ý biểu đạt ra là một con trâu nước, do đó đạt tới hiệu quả "lưu trắng". Thật sự là rất hay! Mọi người xem được ra thì ánh mắt đều sáng hết cả lên.
Ánh mắt đục ngầu của Tô Thái sư chợt lóe tinh quang, trong lòng thầm tán dương, "Triệu tướng quân thật sự là tài trí hơn người! Tư tưởng kỳ diệu mức này mà cũng có thể nghĩ ra được."