Siêu Cấp Thư Đồng

Chương 143: Chương 143: Ngũ âm không được đầy đủ






Tấu xong một khúc, Lâm Mộng Phỉ duyên dáng thi lễ với mọi người, nhẹ nhàng nói:

- Tiểu nữ bêu xấu rồi.

Thưởng lãm không gian trên thuyền hoa, bầu trời xanh trong như mặt nước Tây Hồ, dương liễu thướt tha trăm vẻ, gió cuốn lá bay quấn quýt, sóng Tây Hồ cuồn cuộn nổi, lấp lánh ánh sáng bạc, và cả ánh mắt dịu dàng thắm thiết kia của Lâm Mộng Phỉ nữa…. tất cả mọi người đều đắm chìm trong cảnh ưu mỹ này, khó có thể tự thoát ra được đến nỗi quên cả vỗ tay hoan hô Lâm Mộng Phỉ.

- Thật là một khúc ca tuyệt diệu.

Trương Nhữ Chu là kẻ đầu tiên vỗ tay tán dương.

- Lâm Các chủ quả thực là tài nghệ cao siêu! Ta lần đầu tiên nghe được làn điệu thế này. Giai điệu không chỉ có tuyệt đẹp tự nhiên, lại còn làm cho người ta lưu luyến không rời. Tại hạ thật sự là bội phục! Vẫn xin Lâm Các chủ cho biết khúc xướng này tên là gì?

“Bộp…bộp…” Các công tử tiểu thư cũng đã phục hồi tinh thần, bắt đầu ra sức vỗ tay, vô cùng bội phục Lâm Các chủ. Có vị công tử hỏi:

- Không biết Lâm Các chủ sáng tác ra khúc xướng này từ lúc nào. Chỉ có điều hôm nay tại hạ mới được nghe.

Lâm Mộng Phỉ thản nhiên cười đáp:

- Tiểu nữ thật hổ thẹn! Khúc xướng này tên là “Mùa cô đơn”, là Hạ Văn dạy ta. Cho đến tận hôm nay ta cũng mới chính thức học được điều ảo diệu trong khúc xướng này.

Cái gì? Tất cả mọi người ngồi đó đều kinh ngạc, ngẩn ra nhìn tiểu thư đồng này. Bọn họ lúc này mới nhớ ra là thư đồng này trước kia là một nhân vật cũng gây nhiều sóng gió ở Tiền Đường, nhưng cũng không biết vì sao mà hắn đột nhiên lại biến mất hơn một tháng nên bọn họ cũng có phần quên lãng hắn. Lúc này Lâm Các chủ nhắc tới thì tất cả mọi người đều nhớ đến điểm hơn người của thư đồng này. Dường như ở bất kể khía cạnh nào hắn cũng đều xuất chúng. Một khúc xướng tự nhiên mà lại hay đến không ngờ.

Trương Nhữ Chu thì mới tới Tiền Đường không lâu, cũng chưa biết những sự tích anh dũng của Triệu Tử Văn. Gã đương nhiên tin tưởng là Lâm Các chủ không nói dối, cho nên cười lạnh nói:

- Cũng không biết thư đồng này học trộm được từ đâu mà ra.

“Người này đúng là cái đồ bại hoại!” Hạ Bình oán hận nhìn chằm chặp vào Triệu Tử Văn. “Hay cho Hạ Văn, tối hôm qua chàng không hồi phủ, ta còn không tìm chàng tính sổ. Chàng lại còn đi dạy con hồ ly khúc xướng này mà không dạy ta. Giỏi lắm!”

Đại tiểu thư thì tâm tình mất mát tới cực điểm. Nàng biết người xấu có thể làm ra khúc xướng thế này, nhưng cũng không nghĩ tới là hắn lại đi dạy Lâm Các chủ. Hắn đối xử với mỗi nử nhân đều có mối quan hệ nhập nhằng, chỉ có với mình là xa vời vợi.

- Đúng rồi nha. Ta cũng không biết có phải là ngươi học trộm được từ đâu hay không. Mà ngươi hiện giờ cũng chỉ dạy ta có mỗi một khúc này thôi.

Lâm Mộng Phỉ nháy nháy đôi mắt thiên kiều bá mị, cười hì hì nói với Triệu Tử Văn.

Triệu Tử Văn căm giận nghĩ: “Cái đồ hồ ly tinh này. Đồ hồ ly yêu vật không có ý tốt. Thế này rõ ràng là muốn kéo ta xuống nước rồi còn gì!”

Lâm Mộng Phỉ lại cười cười, nói tiếp:

- Không bằng lúc này Hạ Văn ngươi xướng một khúc khác để chứng minh tính trong sạch của mình đi. Được không?

Triệu Tử Văn thấy Lâm Mộng Phỉ đúng là giấu đầu lòi đuôi, cười ha hả nói:

- Ta thấy nơi này không chứng minh được sự trong sạch của ta đâu. Không bằng ta tới khuê phòng của nàng chứng minh đi. Có được không?

- Phi!

Các tiểu thư đang ngồi đó đều bật ra tiếng phỉ nhổ, căm giận nhìn tên thư đồng quá mức phóng túng dám nói ra những lời khinh bạc đến thế. Còn bọn công tử thì ánh mắt như đuốc cháy. Nếu không phải là giữ gìn phong phạm người quân tử thì không khéo bọn họ đã sớm xông lên tẩn cho Triệu Tử Văn một trận rồi.

Khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Mộng Phỉ ửng hồng. Nàng biết là thư đồng này là dạng người ngang ngạnh, nhưng mà cũng không ngờ là hắn lại dám nói ra những lời khinh bạc như thế. Trong mắt Lâm Mộng Phỉ hiện ra tia sắc lạnh, nhưng nụ cười trên mặt vẫn quyến rũ:

- Nếu ngươi mà tới khuê phòng của ta thì không sợ tiểu thê tử của ngươi trách cứ sao?

“Khụ, khụ” Triệu Tử Văn nghe xong câu Lâm Mộng Phỉ nói mới phát hiện ra khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Bình đang đỏ bừng lên, cứ như là bị kích động bạo phát vậy. Triệu Tử Văn đành ngượng ngùng cười nói:

- Lâm Các chủ nói rất đúng. Chúng ta cứ ở thuyền hoa vẫn là an toàn hơn.

Mọi người nghe nói thế thì cũng thấy kỳ quái. “Thế này là ý gì? Chẳng lẽ trong khuê phòng của Lâm Các chủ còn có thể có nguy hiểm gì hay sao?”

Lâm Mộng Phỉ lắc lắc cái mông và vòng eo mảnh khảnh, lại yểu điệu nói:

- Hạ Văn, ngươi xướng một khúc đi thôi.

Ở cái thế giới mà mình cũng không còn là xử nam này, Triệu Tử Văn nhìn bộ ngực đong đưa và cái mông vểnh lên của Lâm Mộng Phỉ thì cũng bị khô môi nóng lưỡi. Chứng tỏ đây không nghi ngờ gì chính là mỹ nhân kế rồi. Triệu Tử Văn xua tay cười nói:

- Ta ngũ âm không được đầy đủ, không xướng đâu.

Ngũ âm không được đầy đủ ư? Mọi người đâm ra hồ đồ, cũng không biết ngũ âm là những cái gì nữa.

Triệu Tử Văn cười cười, giải thích:

- Ngũ âm là chỉ năm cung bậc thang âm, chính là “Hợp, Tứ, Ất, Xích, Công”. (*)

- Tuy nhiên khúc xướng của ngươi hình như là nhiều hơn hai thang âm. Ta cũng không hiểu thang âm này là cái gì?

Lâm Mộng Phỉ có tính học hỏi rất cao, vội vàng la lên với Triệu Tử Văn.

Triệu Tử Văn ngượng ngùng cười nói:

- Khúc xướng đó là theo làn điệu quê hương ta. Có thêm hai thang âm nữa là Phát và Hi.

- Thì ra là thế.

Lâm Mộng Phỉ không rõ là có hiểu ra hay không nhưng vẫn gật gù bảo:

- Hạ Văn, vậy ngươi cứ xướng lên một khúc xem nào.

Triệu Tử Văn căn bản là chẳng còn lòng dạ nào mà ca với hát nữa cả, cúi đầu to mồm tu cả bát rượu mạnh, cũng chẳng trả lời nàng.

Trương Nhữ Chu và Mã Trí Viễn hừ lạnh, khinh miệt nói:

- Không biết thì cứ nói là không biết. Lại còn ra vẻ!

“Cái đồ bại hoại này vì sao lại xướng cho con hồ ly kia nghe mà không chịu xướng cho mình nghe chứ?” Lý Thanh Chiếu ngồi bên cạnh Triệu Tử Văn, trong mắt có vẻ si mê. Nàng cũng lần đầu tiên nghe được một khúc xướng hay như thế. Càng không ngờ là chính đại ca đi dạy cho Lâm Các chủ, mong đợi nhìn Triệu Tử Văn, nói:

- Đại ca, muội cũng muốn nghe huynh xướng một khúc.

“Cái tên Hạ Văn này còn chưa thấy mình đủ nổi bật nữa hay sao?” Hạ Văn Đăng cũng nghĩ là hắn lại muốn làm chuyện giật gân, cho nên cũng bồi thêm:

- Tiểu tử ngươi mỗi lần đều là thừa nước đục thả câu. Còn không mau lên đi?

Triệu Tử Văn thật sự là không có ý đồ gì. Hắn nghe xong khúc hát của Lâm Mộng Phỉ thì trong lòng cũng có phần suy sụp. Hắn mà phải đi ca hát ư? Thế không phải là làm khó cho hắn còn gì?

Làm gì có nữ nhân nào không muốn tình lang của mình thể hiện trước mặt kẻ khác? Hạ Bình cũng không ngoại lệ. Nàng đương nhiên hy vọng là bất cứ kẻ nào cũng không dám coi thường Hạ Văn.

- Chàng mà không xướng thì ta không bao giờ để ý đến chàng nữa.

Hạ Bình nói xong lại chạy về bên người đại tiểu thư, oán hận nhìn hắn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.