Siêu Cấp Thư Đồng

Chương 97: Chương 97: Người gầy hơn dưa leo






- Cười khúc khích.

Lý tài nữ và Bảo Nhi cùng che miệng cười rộ lên. Triệu đại ca này thật biết cách đùa, Lý tài nữ nhìn lướt qua nói:

- Huynh mới gầy hơn trái dưa leo.

Triệu Tử Văn nghe muốn khóc không xong, hắn quyết không để mắc sai lầm lần nữa. Vừa nãy chỉ là hắn muốn đùa một chút mà thôi, tuy nhiên hắn trong lòng có chút ngạc nhiên, xem ra câu cuối không phải câu của bản cũ.…..Nếu không hắn nói ra câu cuối, Lý tài nữ hẳn là không mang vẻ mặt này .

Lý tài nữ nhìn hắn oán trách, do dự một lát, khuôn mặt xinh đẹp không biết vì sao đột nhiên ửng hồng, nàng cầm lấy bút son ở trên quầy hàng, đi đến bàn giấy viết.

Lý tài nữ viết nét chữ thật tự nhiên,Triệu Tử Văn thấy nàng thanh tú, tao nhã, không thể không khen:

- Chữ tốt!!!

“Ông nói gà bà nói vịt” Lý tài nữ lại nhìn Triệu Tử Văn một cái:

- Muội muốn huynh xem từ.

Triệu Tử Văn cười ha hả, quay sang Lý tài nữ nhìn nàng viết chữ, nhẹ giọng thì thầm:

- Vân đạm trúc thúy phong thanh thấu, thụy não tiêu kim thú. Giai nhật phùng đăng hội, ngọc chẩm sa trù, bán dạ lương sơ thấu. Đông ly bả tửu h oàng hôn hậu, hữu ám hương doanh tụ. Mạc đạo bất tiêu hồn, liêm quyển tây phong…..Tương túy vãn quan thụ. (Vén áo quần cùng say)

Tương túy vãn quan thụ? Triệu Tử Văn thầm nghĩ trong lòng, xem ra lịch sử thật sự cải biên rất nhiều, không giống với phiên bản cũ, khác biệt nhiều quá….

Lý tài nữ thấy Triệu Tử Văn nhìn thoáng qua vội vàng đặt giấy lên trên bức thư, khuôn mặt xinh đẹp có chút ửng hồng, khẽ cười nói:

- Triệu đại ca, từ này viết đã thật là tốt chưa?

- Lý tỷ tỷ, từ sao lại không tôt.

Bảo Nhi kéo cánh tay Lý tài nữ, nghịch ngợm nói.

Lý Thanh Chiếu mới mười tám tuổi, viết từ đương nhiên là không bằng những phụ nữ đã có chồng nhưng dù sao nàng cũng đã viết rất tốt, Triệu Tử Văn cười nói:

- Đương nhiên là từ viết tốt, tuy nhiên có thể sửa lại một số chỗ.

Hắn nói xong liền cầm bút son, viết lên giấy.

“Bạc vụ nùng vân sầu vĩnh trú, thụy não tiêu kim thú. Giai nhật hựu đăng hội, ngọc chẩm sa trù, bán dạ lương sơ thấu. Đông ly bà tửu hoang hôn hậu, hữu ám hương doanh tụ. Mạc đạo bất tiêu hồn, liêm quyển tây phong, nhân bỉ hoang hoa sấu.”

Lý tài nữ nhẹ giọng đọc theo Triệu Tử Văn viết, trong mặt vừa khâm phục vừa ngượng ngùng, Triệu Tử Văn sửa xong, có thể nói là nhất thủ danh từ, tuy nhiên lại biến thành nhất thủ thiếu phụ khuê oan từ.

- Khá lắm, lấy người so với hoa cúc gầy, hoa cúc lại so sánh với người tương tư mà tiều tụy, thật sự là vô cùng chuẩn xác, một chữ “gầy” ở giữa câu cuối thư làm nổi bật dụng ý nhớ thương, chữ “sầu” được đẩy hướng về đỉnh núi cao nhất, tuy nhiên…..

Lý tài nữ khích lệ xong, lại trừng mắt nhìn Triệu Tử Văn một cái:

- Huynh, huynh sao không viết là cái gì nữ tử, làm cái gì khuê oán từ, thật sự ông nói gà bà nói vịt.

- Đại ca, thật biết cách viết từ.

Bảo Nhi mỗi ngày đều nhớ Triệu đại ca, ngọc chẩm cô miên, bức thư giống như viết ra lòng của nàng, nàng cảm động lây, vừa hạnh phúc vừa thương cảm rúc vào Triệu Tử Văn.

Ông nói gà bà nói vịt…..Triệu Tử Văn thấy buồn bực, đây là lần thứ hai bị Lý tài nữ mắng như vậy, hắn cũng biết tâm tình của Bảo Nhi, dịu dàng quàng tay ôm eo thon thả của nàng, quay sang Lý tài nữ ngượng ngùng cười nói:

- Ta chỉ là sửa qua sơ sơ từ của muội, cũng không nói là ta viết từ.

Nhớ hắn vừa mới nói “Nhân bỉ hoàng qua sấu” hóa ra là “ Nhân bỉ hoàng hoa sấu” tuy rắng kém một chữ, mà như cách ngàn dặm xa. Lý tài nữ thật sự không thể không khâm phục học thức của Triệu đại ca, nhưng câu “ Nhân bỉ hoàng hoa sấu” lại riêng một ngọn cờ, nàng oán trach nhìn Triệu đại ca nói:

- Huynh lại tác oai tác quái, rõ ràng nghĩ là hoa cúc gầy, lại đọc là trái dưa leo, thật sự là đáng ghét.

Triệu Tử Văn nghĩ dù sao đạo văn cũng không phải là chuyện vinh quang, hắn ngượng ngùng cười nói:

- Vui đùa mà thôi.

- Đại ca, kế tiếp, cửa hàng cần phải làm gì?

Thơ chẳng qua chỉ là để giải trí, Bảo Nhi cũng biết rõ điểm ấy, việc quảng cáo trước đây đã giúp cửa hàng kiếm được rất nhiều tiền nhưng không thể áp dụng mãi được, vì vậy nàng hỏi Triệu Tử Văn xem cần phải tiếp tục làm gì.

Làm gì? Triệu Tử Văn đã có rất nhiều biện pháp quan trọng, hắn trầm tư sau một lúc lâu, mắt sáng ngời cười nói:

- Sao chúng ta không treo giải thưởng cho những người tham gia giải câu đố?

Đố vui có thưởng? Lý Thanh Chiếu hé miệng cười khẽ vài tiếng, rốt cuộc người này có ý tốt hay xấu, cười nói:

- Nếu có thưởng thì định đố cái gì?

- Đoán đố đèn là một hình thức, chúng ta ra đề cho người ta đến đoán, những ai đoán trúng ta sẽ phát thưởng cho họ.

Triệu Tử Văn cười gian xảo nói:

- Trong đó còn có cạnh tranh, ai đoán ra đáp án nhanh mới được tặng thưởng.

- Khá lắm, có thưởng nhưng phải đoán.

Lý tài nữ hiểu dụng ý của Triệu Tử văn muốn nói, người Kinh Quốc ai cũng muốn chiếm được giải thưởng, chắc là sẽ hấp dẫn rất nhiều người mua, cửa hàng mà gặp thời vận có lẽ lên như diều gặp gió.

Bảo Nhi không biết nên tặng gì để làm giải thưởng, hỏi:

- Chúng ta nên tặng cái gì làm giải thưởng?

Triệu Tử Văn chưa nghĩ tới việc này, hắn mở to mắt rồi cười ha hả nói:

- Chúng ta sẽ tặng phẩm bài của tiệm giày.

- Tiểu hổ ly.

Lý Thanh Chiếu tiếp xúc với Triệu Tử Văn đã lâu, đương nhiên cũng biết ý nghĩa của phẩm bài, chỉ là ngay cả việc quảng cáo hắn cũng không buông tha, không biết hắn làm sao mà nghĩ ra được, Lý tài nữ không khỏi gắt giọng.

Triệu Tử Văn vặn lưng một cái, nhìn hai nàng cười:

- Bàn giao xong nhiệm vụ, huynh phải đi thôi.

- Đại ca, huynh phải đi rồi sao?

Bảo Nhi nhẹ nhàng kéo Hạ Văn lại, trong mắt thoáng buồn như không muốn rời

Triệu Tử Văn gật đầu, ôm chặt lấy eo nhỏ nhắn của Bảo Nhi cười nói:

- Đại ca ngày mai lại đến, trong phủ còn có một số việc.

Bảo Nhi chưa từng làm trái ý đại ca, gật đầu, cười khẽ nói:

- Ngày mai Bảo Nhi chờ đại ca.

Kỳ thật Triệu Tử Văn cũng không muốn ở lại đây, mà là hắn nên trở về phủ luyện võ, hắn không muốn sức khỏe giảm sút. Luyện võ cái chính là rèn luyện sự kiên trì bền bỉ, hắn nên trở về đi khổ luyện.

Thấy Triệu Tử Văn và Bảo Nhi vuốt ve an ủi nhau như vậy, Lý tài nữ đỏ mặt không nói gì, thấy bóng dáng Triệu Tử Văn vừa đi khuất, không kìm nổi mắng:

- Người này cũng thật là, mỗi lần đều chỉ nói mà không động thủ……

Bảo Nhi bào chữa cho Hạ Văn nói:

- Đại ca không phải người như tỷ nghĩ đâu, chắc đại ca có việc phải làm.

Lý Thanh Chiếu không khỏi phân trần sờ vào eo mình nói:

- Nha đầu ngươi có một mình trong cửa hàng mỗi ngày sao……

À!!!

Bên trong cửa hàng còn lại hai cô gái thọc lét, đùa nghịch nhau, đẹp không sao tả xiết…..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.