Tâm tình Triệu Tử Văn vừa rồi vô cùng buồn bực. Hắn nói ra những lời này chỉ vì che giấu tâm tư của mình. Cô nàng này đương nhiên là không biết được. Hắn cười cười nói lảng đi, hỏi:
- Không biết Tô tiểu thư muốn hỏi ta chuyện gì?
Tô Uyển Nhu trầm tư một lúc lâu rồi mới chậm rãi ngẩng khuôn mặt kiều mỵ lên, nhìn Triệu Tử Văn hỏi:
- An Ninh thay đổi rồi, vô cùng trầm mặc, không còn hoạt bát như ngày xưa nữa. Đến cả ta cũng không chịu để ý tới nữa.
Chịu đựng đả kích tới mức này, tính cách không thay đổi mới là lạ. Triệu Tử Văn cũng lộ vẻ rất lo lắng, nhưng thoáng qua rất nhanh, lại kinh ngạc nói:
- Không thể nào. Tính cách của An Ninh quận chúa luôn mạnh mẽ điêu ngoa. Sao đột nhiên lại thành ra không thích nói chuyện?
Tô Uyển Nhu thấy thần sắc hắn ngạc nhiên, không giống như giả vờ, khẽ thở dài:
- Từ lần trước đi đến phủ của Bát Hoàng tử điện hạ trở về thì cả người nàng đều thay đổi. Hoài Vương cũng vô cùng sốt ruột. Chẳng lẽ Triệu đại nhân không biết việc này sao?
Triệu Tử Văn và tiểu quận chúa ân oán thâm hậu, hơn nữa sớm ngày đi đến phủ của Bát Hoàng tử, tiểu quận chúa nói là muốn giáo huấn Triệu đại nhân. Tô Uyển Nhu vẫn nhớ rõ lời An Ninh quận chúa đã từng nói, cho nên mới có sự liên tưởng là liệu có phải Triệu đại nhân và An Ninh đã phát sinh ra chuyện gì nên mới khiến cho tính cách tiểu quận chúa có sự thay đổi lớn đến như vậy.
Tô Uyển Nhu không ngừng nhìn thẳng vào mắt hắn mà đánh giá, làm cho Triệu Tử Văn lạnh buốt cả người. Chả trách Tô Tiểu Muội cũng được coi là một trong những đại tài nữ ở kinh thành, tâm tư thông minh như thế, thoáng chốc đã liên tưởng đến chính mình. Quả thực là có thể làm chuyên gia phá án được.
Triệu Tử Văn vẫn giả ngây giả dại, nói:
- Ta không biết việc này. Tính cách của quận chúa thay đổi, có thể là bởi nguyên nhân Hoàng thượng muốn hạ chỉ gả nàng cho Hung Nô.
Ý chỉ này chắc Hoài Vương đã biết, có lẽ chỉ đến ngày mai thôi là cả thành sẽ đều biết hết. Chuyện này cũng không tính là cơ mật quốc gia gì, nói cho Tô Uyển Nhu biết trước cũng không sao, cũng tiện che giấu mọi chuyện phát sinh ở phủ Bát Hoàng tử.
- Cái gì!
Tô Uyển Nhu mở to hai mắt, kinh ngạc nói:
- Hoàng thượng thật sự muốn hạ ý chỉ như thế sao?
Xem ra Tô Thái sư đã nói qua với Tô tiểu thư rồi. Triệu Tử Văn gật đầu nói:
- Quả thật là như thế. Hoàng thượng đã nghĩ ý chỉ xong rồi, đã chuyển giao đến Trung Thư Tỉnh.
- Bảo sao An Ninh lại thương tâm như thế. Hóa ra là vì chuyện đó.
Tô Uyển Nhu lại chuyển giọng nói:
- Nhưng mà Trung Thư Tỉnh là nơi cơ mật của Đại Kinh, An Ninh sao đã sớm biết được Hoàng thượng muốn hạ ý chỉ như thế?
Phụ nữ quá thông minh thì rất nguy hiểm. Nếu Tô tiểu thư này mà cứ hỏi thêm vài câu nữa thì không khéo lại lộ hết nội tình. Triệu Tử Văn thật vất vả mới tìm được cái cớ để đánh lạc hướng, cũng không muốn bị Tô tiểu thư vạch trần cho nên vội vàng cười lớn, nói:
- Nhất định là Hoài Vương đã biết rồi, nói cho quận chúa. Ngươi không phải là cũng đã biết sơ sơ trước đó rồi đấy thôi.
- Có lẽ là vậy.
Tô Uyển Nhu trở nên thật ảm đạm, nhẹ nhàng bảo:
- Chẳng lẽ Triệu đại nhân không thể giúp được An Ninh sao?
Xem ra Tô Tiểu Muội này thật là rất thông minh, đến cả nội tình của Trung Thư Tỉnh cũng biết. Triệu Tử Văn bất đắc dĩ cười nói:
- Ta cũng không muốn An Ninh bị gả cho Hung Nô xa xôi, tránh bị mất thiên uy của Đại Kinh chúng ta. Nhưng Hoàng thượng đã có ý như thế, lại còn hạ khẩu dụ với Trung Thư Tỉnh nghiêm lệnh cho ta không được nhúng tay vào việc này, cứ theo ý kiến của đa số đại thần mà quyết định.
Tô Uyển Nhu đương nhiên là đang rất lo lắng cho An Ninh muội muội này, nóng như lửa đốt vội vàng hỏi lại:
- Thế ý kiến của các đại thần ở Trung Thư Tỉnh là thế nào?
Triệu Tử Văn thở dài thật sâu, nói:
- Phần lớn các đại thần trong Trung Thư Tỉnh đều ủng hộ việc gả An Ninh quận chúa đi xa.
Tô Uyển Nhu không đến mức lo lắng rơi nước mắt như Triệu Tử Văn tưởng tượng mà là tái mặt cúi đầu, rất lâu không nói. Thật lâu sau nàng mới thở dài, nói:
- Ở trong gia đình đế vương, giống như ở trong cái lồng chim, rất nhiều chuyện đều thân bất do kỷ.
Triệu Tử Văn thấy Tô Tiểu Muội thông minh như thế, có lẽ nàng sẽ có biện pháp, liền hỏi nàng:
- Tô tiểu thư, không biết ngươi có biện pháp nào tốt để cho An Ninh quận chúa có thể thoát được khổ tai này hay không?
Tô Tiểu Muội nghe mà ngẩn cả người ra, trong lòng kỳ quái nghĩ, "Triệu đại nhân này không phải là ở thế như nước với lửa với An Ninh sao? Làm sao lại đi nghĩ giúp An Ninh như thế?” Ánh mắt Tô tiểu thư phảng phất như muốn nhìn thấu tâm tư của Triệu Tử Văn. Triệu Tử Văn đỏ mặt cười lớn, nói:
- Gả An Ninh quận chúa cho Hung Nô, kỳ thực chỉ có thể đổi lấy được hòa bình nhất thời thôi. Lại càng làm cho Hung Nô cảm thấy Đại Kinh ta sợ bọn họ. Chuyện hụt tiền lỗ vốn thế này thì ta sao có thể đi làm được?
"Nhưng Hoàng thượng cũng nghĩ như thế. Người đang cần chính là thời gian "hòa bình nhất thời" này". Tô Uyển Nhu khuôn mặt như trong tranh vẽ, nhìn về phía phương xa, nói:
- An Vương tất nhiên là sẽ bỏ đá xuống giếng rồi. Ý chỉ này, căn bản là không ai có thể ngăn cản được. Cho dù là Triệu đại nhân và Hoài Vương liên thủ phản bác cũng không có tác dụng gì.
Triệu Tử Văn mở to mắt. Mấy câu đơn giản của Tô Uyển Nhu này đã hoàn toàn phân tích xong nỗi khó xử bên trong rồi. Quả thật là thông minh đến mức đáng sợ. Bảo sao Tô Thái sư có thể yên ổn trên cái ghế Thái sư hơn mười năm, tất nhiên là có cả công lao của Tô tiểu thư này.
Tô Tiểu Muội này cũng giống như một nữ quân sư mưu trí hơn người. Không những biết triều đình có thể phát sinh ra những chuyện gì, lại còn suy luận được rõ ràng. Nếu nàng có thể làm quan thì nhất định có thể xoay chuyển được quan trường. Triệu Tử Văn nhìn Tô Tiểu Muội đầy đặn mê người, lại nghĩ thầm, "Liệu có nên thu nữ quân sư này vào trong trướng để thay ta bày mưu tính kế hay không?"
- Triệu đại nhân, ngài đang nghĩ gì vậy?
Tô Uyển Nhu nhìn Triệu Tử Văn đang đứng ngẩn ra đó, lẩm bẩm nói.
Triệu Tử Văn còn đang mơ màng trong dâm ý, nghe thấy câu hỏi của Tô tiểu thư thì trả lời theo bản năng:
- Cầu thân. À, không phải, Tô tiểu thư, ngươi nói tiếp đi.
Hắn mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, âm thầm căm giận nghĩ làm sao mà đến lúc quan trọng thì lại luôn nói linh tinh như thế.
Cầu thân? Tô Tiểu Muội vừa nghe thấy câu này mặt đã như lửa đốt, hai vành tai trong suốt cũng hồng lên, hơn nữa dáng người yểu điệu cao gầy, thành thục như đào mật quả thực là mê chết người ta không đền mạng. "Tuyệt thế vượt qua mọi khuôn mẫu như vậy, không ngờ bây giờ lại không có ai hỏi đến, thật là đáng tiếc mà." Triệu Tử Văn lại không kìm nổi mà thầm nghĩ.
Tô Tiểu Muội cảm nhận được ánh mắt như lửa nóng của Triệu đại nhân, ngượng ngùng vội vã cúi đầu, bàn tay nhanh nhẹn che giấu bộ ngực sữa đầy đặn, gắt giọng:
- Triệu đại nhân, không biết ngài có biện pháp nào không?
Triệu Tử Văn cười khổ một tiếng, theo như lời của Tô Tiểu Muội thì tình thế lúc này xem ra căn bản là vô lực xoay chuyển rồi. Nếu như mình có biện pháp thì cũng không cần phải phiền não đến như vậy. Hắn lắc đầu nói:
- Ta cũng không có biện pháp gì cả. Hiện giờ chỉ có đi đến đâu thì tính đến đó được thôi.
- Đã nhiều ngày nay, An Ninh đều đến trước mộ của mẹ muội ấy, cũng không hề đến thư viện nữa, cứ ngẩn ngơ cả ngày, chẳng ai làm muội ấy để tâm được cả, nhìn mà đau lòng lắm.
Aizzz, chẳng lẽ nàng lại hận ta đến vậy sao? Triệu Tử Văn cũng có thể hình dung ra được ánh mắt tiểu quận chúa trống rỗng và u ám, hình ảnh nàng ngồi ngơ ngác trước mộ bia. Hiện giờ, những gì hắn có thể làm cũng chỉ là hết sức giúp đỡ tiểu quận chúa, cố gắng để ý đến những uy hiếp hiện giờ của nàng.
- Ta sẽ trợ giúp quận chúa hết sức.
Triệu Tử Văn cân nhắc một lúc rất lâu rồi thản nhiên nói.
Tô Tiểu Muội hơi thi lễ, đáp:
- Vậy giờ ta phải tạ ơn Triệu đại nhân rồi. Hy vọng An Ninh có thể vượt qua cửa ải khó khăn này, bằng không ta sẽ mất đi tỷ muội duy nhất có thể nói chuyện được ở kinh thành này.
Triệu Tử Văn cười ha hả, nói:
- Nếu không ai đến bồi tiếp Tô tiểu thư nói chuyện, Tô tiểu thư có thể tới Triệu phủ tìm Vũ Tình và Hạ Bình mà tán gẫu. Hơn nữa, ta cũng có thể bồi tiếp ngươi tán gẫu được mà.
Tô tiểu thư nhớ lại những chuyện đã phát sinh với Triệu đại nhân này. Dường như mỗi lần nói chuyện với hắn là đều phát sinh ra những việc xấu hổ chết người. Hơn nữa, cứ xem như ở hội đèn lồng đêm đó, bị Triệu đại nhân sờ mó vuốt ve, xấu hổ không nói được.
Nàng đỏ cả mặt, trong lòng thấp thỏm, hô hấp cũng dồn dập lên, vội vã xoay người nói:
- Triệu đại nhân, sắc trời đã tối, ta muốn hồi phủ nghỉ ngơi!
Lúc này đã là lúc trăng lên cao, ánh trăng chiếu vào hoa viên Triệu phủ. Hai người đứng dưới một gốc cổ thụ, ánh trăng xuyên qua cành lá, dưới tàng cây nổi lên những đốm sáng lấp lánh, cũng có thể coi là một nơi cảnh đẹp.
Thấy nữ quân sư muốn đi, Triệu Tử Văn cũng không giữ nữa, gật đầu nói:
- Tô tiểu thư, không bằng để ta đưa ngươi về?
- Không cần.
Cô nam quả nữ ở trên đường, nếu bị người ta nhìn thấy lại khó trả lời. Tô Tiểu Muội vội vã bỏ đi, kêu lên như thế. Nhưng sau khi nói ra, nàng lại càng cảm thấy xấu hổ hơn, cho nên rời đi như chạy.
Ngay khi Tô Uyển Nhu mới chạy được vài thước thì cây mây trong bụi hoa đã quét qua tà váy dài của nàng, "rẹt" một tiếng vải bị xé vang lên.
Vốn là Triệu Tử Văn chuẩn bị quay về nhà bếp dùng cơm, nghe thấy thế thì quay đầu nhìn lại, đã thấy dây mây cắt qua váy dài của Tô tiểu thư, làm lộ ra một mảng lớn, da thịt tuyết trắng lõa lồ bên người, đùi ngọc tròn dài thẳng tắp, dưới ánh trăng sáng rọi da thịt lại như càng trắng và mẫn cảm hơn, thấp thoáng thấy kiều đồn rất tròn và đầy đặn. Triệu Tử Văn nhìn mà nuốt nước miếng liên tục, ngơ ngẩn cả ra, cũng không biết tiếp theo nên làm cái gì nữa.
Tô Uyển Nhu nhận ra ánh mắt khác thường của hắn, nàng nhìn xuống phía dưới. Khi nhìn thấy mảng đùi tuyết trắng lõa lồ thì phản ứng đầu tiên là hét lớn: "A...."
"Ta khóc mất, đã có chuyện gì đâu cơ chứ?" Triệu Tử Văn biết vậy nhưng dở khóc dở cười. Nếu người ta nghe thấy, hơn nữa Tô Uyển Nhu lại đang bị rách cả váy thì nhất định sẽ cho rằng mình đang đùa giỡn khuê nữ nhà Tô Thái sư. Đến lúc đó thì đúng là có nhảy sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch được nỗi oan này.