Siêu Cấp Thư Đồng

Chương 169: Chương 169: Phế tài






Triệu Tử Văn nhìn tài tử thanh tú đã ngã lăn ra đất cười lạnh lùng. Đả kích có như thế thôi đã kinh hãi không dậy nổi rồi, còn nói cái gì mà bảo vệ quốc gia. Thật sự là buồn cười, mà cũng thật đáng buồn thay!

- Nói rất đúng!

Thư đồng này tuy ăn nói thô tục, nhưng từng từ từng chữ cũng như châu ngọc, mấy vị tài tử khác không khỏi vỗ tay tán dương:

- Chuyện môi hở răng lạnh thế này, Đại Kinh ta sao có thể đi làm được.

Hạng Tử Hiên và Phương Thiên Vũ đều kích động, trầm trồ khen ngợi:

- Hạ Văn nói rất đúng!

Mà Hạ Văn Đăng thì dở khóc dở cười chỉ biết lắc đầu, thầm nghĩ cái đám tài tử đáng thương này lại cứ thích nếm mùi gian khổ.

Mã Trí Viễn nghe xong thì sắc mặt trầm xuống, vội vàng nâng đỡ vị tài tử thanh tú sắc mặt đã tái nhợt kia dậy, an ủi:

- Đỗ huynh, huynh thế nào rồi?

Sắc mặt Đỗ công tử tiều tụy vô cùng. Hắn đọc đủ các thứ kinh thư, tự cho rằng tài học bất phàm. Hiện giờ lại bị một thư đồng nói cho đến hết đường chối cãi. Vẻ mặt không chút sinh khí, hắn lắc đầu nói:

- Ta không sao.

- Đại ca.

Bảo Nhi nhẹ kéo tay áo của Triệu Tử Văn,khẽ nói:

- Huynh sao rồi?

Triệu Tử Văn lắc đầu bảo:

- Không sao đâu.

Đại tiểu thư nhìn Triệu Tử Văn hiển lộ oai hùng, bộ dáng ngay thẳng đĩnh đạc thuyết giáo thì si ngốc hạ giọng lẩm bẩm:

- Ngươi là cái đồ người xấu. Chỉ biết ức hiếp người khác.

Triệu Tử Văn cũng không biết vì sao mà kích động như thế. Có lẽ là bởi vì trận chiến Vọng Giang Thành vô cùng thảm trạng. Vô số huynh đệ bên người hắn đã ngã xuống. Huyện Tiền Đường bình an căn bản là nhờ hắn và huynh đệ máu rơi rải khắp. Thế mà hiện giờ đám tài tử này ở đó mà cao đàm khoát luận, ba hoa chích chòe về việc bảo vệ quốc gia. Khi phản quân đánh tới thì bọn họ đang ở đâu?

Hạ Bình chu cái miệng nhỏ nhắn, bảo:

- Hạ Văn, huynh nói gì muội cũng ủng hộ huynh hết.

- Ngươi làm sao lại nói Đỗ công tử như thế? Cho dù là hắn có nói sai, ngươi cũng không thể hạ nhục hắn như thế được.

Vị tài tử đã đưa ra mưu lược thứ hai cất bước tiến tới, nói với Triệu Tử Văn.

Vị tài tử này mày rậm mắt to, mặc một bộ áo xanh, mũ xanh, trông khá giản dị. Triệu Tử Văn thản nhiên nói:

- Sao nào? Ngươi cũng muốn ta phê ư?

Tài tử áo xanh tràn đầy tự tin, không chút khách khí nói:

- Vậy công tử nói xem mưu lược của ta có đủ hay không?

Lý tài nữ hôm nay là đáp ứng lời mời của mấy vị tài tử Tiền Đường mà tới. Nhưng đại ca căn bản là nói chuyện đối nghịch với bọn họ. Nàng cũng không biết đứng về phía nào nữa, hơi mâu thuẫn không biết làm sao.

Triệu Tử Văn ôn hòa hỏi tài tử áo xanh:

- Non xanh còn đó thì lo gì thiếu củi đun. Đại Kinh hiện giờ sức yếu, nên thối lui đến dưới sông Trường Giang, lấy sự hiểm yếu của Trường Giang để ngăn cản đại quân Hung Nô. Những lời này là huynh đài nói phải không?

Tài tử áo xanh ôm quyền thi lễ, nói:

- Đúng là tại hạ đã nói thế. Hiện giờ quốc lực của Đại Kinh không thể so sánh với ngày xưa, giao phong với đại quân Hung Nô mấy lần đều liên tiếp thất bại, cho nên Đại Kinh phải lấy lùi mà tính kế sau này.

- Mưu kế hay đấy! Dân tộc Hung Nô am hiểu cưỡi ngựa bắn cung. Đại Kinh thối lui đến phía dưới sông Trường Giang, lấy sự hiểm yếu của Trường Giang để phòng vệ. Mà dân tộc Hung Nô lại không am hiểu thủy tính, Đại Kinh ta chắc chắn là có thể làm cho bọn họ đến lần nào là bại lần đó.

Triệu Tử Văn không kìm nổi vỗ tay tán dương.

- Tạ ơn huynh đài đã khích lệ.

Tài tử áo xanh nhướn mày, đắc ý cười, tiếp theo lại bổ sung:

- Đại Kinh ta không chỉ có thể ngăn cản được đại quân Hung Nô, có khả năng tu dưỡng bản thân. Đợi khi quốc phú lực cường cũng là lúc sẽ thu hồi lại đất đai đã mất.

- Sách lược của Phùng huynh thực quá hay!

Mã Trí Viễn là kẻ đầu tiên vỗ tay trầm trồ khen ngợi, lại còn khinh miệt liếc mắt nhìn Triệu Tử Văn một cái. “Nhìn xem, ngươi còn không ngoan ngoãn nhận thua đi.”

Hạng Tử Hiên nhướn mày bảo:

- Hạ Văn này làm sao lại tự dưng đổi tính đi thế. Sao tự nhiên lại khen Phùng công tử này thế. Tuy nhiên ….

Hạng Tử Hiên vừa chuyển ngữ điệu, nghiêm mặt nói:

- Tuy nhiên theo như lời Phùng công tử nói thì cũng có đạo lý. Dựa vào sự hiểm trở của Trường Giang, nhất định có thể ngăn cản được kỵ binh của dân tộc Hung Nô. Chỉ có điều ….

- Chỉ có điều là gì…?

Phương Thiên Vũ cũng không suy xét vấn đề đó cho lắm, thấy Hạng Tử Hiên bỏ lửng giữa chừng thì kỳ quái hỏi.

Hạng Tử Hiên lắc đầu, nói:

- Nói có lý. Nhưng ta cuối cùng vẫn cảm giác không ổn. Lại nhất thời không nghĩ ra là không ổn ở chỗ nào.

- Hẳn là không có gì bất ổn đâu. Đến cả Hạ Văn cũng đồng ý còn gì.

Hạ Văn Đăng cơ bản là không hề động não, hơi trầm tư, bảo.

Các tài tử đứng dưới rặng liễu đều gật đầu tỏ vẻ tán dương. Bọn họ đều là ngâm xướng thi từ phong nhã, làm sao hiểu được binh pháp mưu lược, đều là gật gù theo đuôi, giống như là thiểu số phục tùng đa số, đi theo người được ủng hộ nhiều nhất thôi.

Mã Trí Viễn khinh miệt nhìn về phía Triệu Tử Văn, âm hiểm cười nói:

- Thế nào rồi Hạ Văn? Sao đã nhận thua nhanh thế?

- Ha ha…

Triệu Tử Văn một câu cũng không thèm nói, mà ngửa mặt lên trời cười thả cửa. Thanh âm cao vút đến tận trời xanh, tiếng cười hống hách khiến cho rừng liễu cũng run rẩy.

Mã Trí Viễn nghe thấy mà trong lòng rùng mình. Hơn nữa, thanh âm ác nghiệt này dường như gã đã được nghe qua ở đâu đó rồi. Gã run giọng nói:

- Hạ Văn, ngươi cười cái gì?

“Thư đồng này điên rồi ư?” Trong lòng các tài tử đều có ý nghĩ này.

Hạ Bình và Bảo Nhi đều lo lắng kéo kéo tay áo của Triệu Tử Văn. Hôm nay là lần đầu tiên hắn nhận thua. Chẳng lẽ vì thế mà….?

- Buồn cười. Thực là con mẹ nó buồn cười!

Khuôn mặt Triệu Tử Văn tràn ngập ý trào phúng, cười nói:

- Cũng không biết các đời hoàng đế Đại Kinh chúng ta nghe được mưu lược cao thâm thế này của các ngươi thì sẽ có cảm tưởng thế nào nữa.

Phùng công tử nhướn mày, nói:

- Huynh đài nói thế là có ý gì?

Triệu Tử Văn lạnh lùng cười nói:

- Sau khi Khang triều mất nước, Trung Nguyên ta chia năm xẻ bảy. Cuối cùng đến đời các hoàng đế Đại Kinh mới thống nhất được Trung Nguyên. Có phải thế không?

Đại Kinh tuy là chiến sự liên tục, nhưng dân tộc Hung Nô còn chưa đánh được tới trung tâm của Kinh quốc. Các tài tử hưởng thụ thái bình an khang, nhưng cũng biết Đại Kinh Khai Tổ Hoàng đế năm đó dấy binh khởi nghĩa khi Khang triều diệt vong. Trải qua các đời hoàng đế nỗ lực cố gắng, cuối cùng mới thống nhất được Trung Nguyên.

Phùng công tử gật đầu, nói:

- Các đời hoàng đế Đại Kinh chúng ta đã thống nhất được Trung Nguyên. Mọi người đều biết thế, nhưng huynh đài nhắc tới chuyện này là có ý gì?

- Thế phía trên Trường Giang trở lên có tính là quốc thổ của Đại Kinh ta không?

Triệu Tử Văn chất vấn một cách trầm trọng, hỏi.

- Đương nhiên là tính, nhưng ….

Phùng công tử đã bắt đầu đoán ra ý tứ của Triệu Tử Văn, vội vàng cãi lại:

- Nhưng theo như ý ta nói không phải là mang quốc thổ từ Trường Giang trở lên hai tay dâng tặng cho dân tộc Hung Nô. Mà là lấy lùi để phòng thủ, đợi cho đến khi Đại Kinh sung túc cường thịnh thì sẽ thu hồi lại phần quốc thổ phía trên sông Trường Giang.

- Hay cho cái đợi cho đến khi sung túc cường thịnh thì mới thu hồi lại!

Triệu Tử Văn cảm thấy cực kỳ buồn cười, cười phá lên, nói:

- Nếu là theo như cách nói của Phùng công tử, thì những tướng sĩ đã hy sinh trong trận chiến Vọng Giang Thành thực sự là chết đi rất không đáng. Nếu như bọn họ mưu trí như Phùng công tử, có lẽ bọn họ có thể chờ sau khi quân phản loạn công phá được Tiền Đường rồi mới lại đến thu hồi đất đã mất.

- Chuyện này ….

Phùng công tử lập tức á khẩu, không trả lời được.

Một trận chiến Vọng Giang Thành lúc trước, tài tử Tiền Đường tự nhiên là biết trận chiến đó thê thảm đến thế nào. Mấy ngàn tướng sĩ mà sau trận chiến còn sót lại có hơn trăm người. Nếu thực sự theo như cách nói của Phùng công tử, quân phòng thủ buông xuôi Tiền Đường thì bọn họ còn có thể có ngày ở đây mà tiêu sái tùy tiện bình phẩm nữa hay không?

Kết quả đương nhiên là không thể rồi. Nếu là quân phòng thủ cứ như cách nói của Phùng công tử, non xanh còn đó, lo gì thiếu củi đun, thì có lẽ lúc này Tiền Đường đã sớm là một mảnh đất khô cằn, trăm họ lầm than rồi.

Một câu nói của Triệu Tử Văn đã khiến cho Phùng công tử không có lời nào có thể đáp lại được. Những tài tử vừa rồi đứng về phe chàng ta đều xấu hổ cúi đầu.

- Thối lui về bên dưới sông Trường Giang, đem nửa giang sơn chắp tay dâng tặng cho Hung Nô. Suy nghĩ của ngươi thật là cường đại! Trước kia các đời hoàng đế Kinh quốc ta trải qua hơn mười năm dốc sức mới thu hồi được giang sơn, lại phải nhân một câu nói của ngươi, mà phải mang nửa bản đồ dâng tặng cho ngoại tộc. Ngươi cái đồ chó má, chính là loại bán nước cầu vinh. Có bắt ngươi bỏ rọ trôi sông cũng đã là nhẹ cho ngươi rồi đó.

Triệu Tử Văn phẫn nộ mà rõ ràng nói với Phùng công tử.

- A….

Tội thông đồng với địch bán nước là đáng tru di cửu tộc. Phùng công tử bị dọa đến độ hai chân xụi lơ, ngã thẳng cẳng ra mặt đất.

Triệu Tử Văn lại nhìn quét một lượt tất cả các tài tử đang đứng đó, lạnh nhạt nói:

- Quốc thổ Đại Kinh chúng ta làm sao có thể để cho ngoại tộc giẫm đạp lên? Chúng ta đường đường là nam nhi thân cao tám thước, hán tử cứng cỏi, chẳng lẽ lại phải cúi đầu trước một đám man di? Cho dù phải đánh với bọn chúng đến giọt máu cuối cùng, lão tử cũng sẽ không để cho bọn chúng bước vào Đại Kinh ta một bước.

- Nói rất hay! Không thể để cho Hung Nô bước vào Đại Kinh ta một bước.

Hạng Tử Hiên nghe mà nhiệt huyết sôi trào, cũng kích động giận dữ hét.

Các tài tử xung quanh cũng nhiệt huyết dâng cao, quát lớn:

- Không thể để cho Hung Nô bước vào Đại Kinh ta một bước.

Phùng công tử và Đỗ công tử xấu hổ không chịu nổi, nhân lúc các tài tử đang tập trung chú ýtrên người Triệu Tử Văn, lén lút, chật vật chạy đi.

- Đại ca. Hạ Văn.

Hạ Bình và Bảo Nhi giống như vừa được nhìn thấy một vị anh hùng, đôi mắt đẹp duyên dáng nhìn Triệu Tử Văn, kích động gọi.

Khuôn mặt xinh đẹp của Lý tài nữ ủ rũ. Bởi vì ý tứ mà Triệu đại ca nói đến, vẫn là khinh thường đám tài tử và tài nữ bọn họ.

Mã Trí Viễn không chạy trốn mà sắc mặt âm trầm, trào phúng cười nói với Triệu Tử Văn:

- Nghe ý tứ của Hạ Văn, ngươi hẳn là cho rằng chúng ta không nên tổ chức hội họp tài tử lần này phải không?

Triệu Tử Văn không hề khách khí, hỏi ngược lại:

- Thế chẳng lẽ lại nên sao? Đại Kinh quá trọng văn. Ngâm được hai câu thơ là có thể tự xưng tài tử. Hiện tại tài tử Tiền Đường đầy cả đường cái, ta chỉ thấy tài tử bây giờ chính là phế tài!

Phế tài! Tất cả tài tử nghe thấy đều biến sắc. Đến cả tài tử vừa rồi ủng hộ Triệu Tử Văn cũng trợn mắt ra nhìn. Lúc này, Triệu Tử Văn hiển nhiên đã thành cái bia cho mọi người chỉ trích.

Triệu Tử Văn căn bản không thèm nhìn ánh mắt của đám tài tử, cười ha hả nói:

- Sinh ra gặp thời loạn, sẽ không có tài tử gì cả, nhưng phế tài thì đầy một đống. Trong thời kì chiến sự liên miên thế này, các ngươi ngâm thơ, làm câu đối với nhau. Nếu như Hung Nô đánh tới thì làm thế nào? Chẳng lẽ các ngươi định dựa vào thi từ và câu đối mà chống lại bọn chúng sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.