Với Lăng Nhi thì chí ít còn chưa đến mức hận ý quá sâu, hận càng sâu thì yêu càng sâu. Nhưng trong đôi mắt của tiểu quận chúa thì giăng đầy oán niệm và hận ý, không có nửa điểm gợn sóng, giống như một cỗ tử thi. Triệu Tử Văn sợ nhất chính là tiểu quận chúa biến thành dạng như thế.
Ngăn cách của bọn họ nhất định là sẽ không có kết cục gì. Triệu Tử Văn cũng không còn muốn tự lừa dối mình chuyện chịu trách nhiệm hay gì nữa cả. Sau khi giải quyết xong chuyện hòa thân sẽ hoàn toàn vĩnh viễn không gặp tiểu quận chúa này nữa. Và sau khi trợ giúp Bát Hoàng tử đoạt vị rồi sẽ rời khỏi kinh thành, trở lại Hàng Châu cùng Bảo Nhi các nàng sống cuộc đời yên tĩnh.
- Quận chúa, hạ quan cáo từ!
Triệu Tử Văn ôm quyền nói, rồi lập tức biến mất trong rừng cây, không có nửa phần lưu luyến.
- Mẫu thân, vì sao? Vì sao mà An Ninh lại mệnh khổ thế này? .........
Thấy gã Tể tướng này vừa đi khuất, Hạng An Ninh cũng không nhịn nổi nỗi khổ sở trong lòng, ôm lấy mộ bia, nghẹn ngào lẩm bẩm.
“Vì sao mà ta toàn gặp những chuyện xui xẻo như thế này cơ chứ!” Triệu Tử Văn nguyện cho tiểu đệ đệ của hắn ngắn đi một tấc cũng không nguyện gặp phải những chuyện tình phức tạp thế này. Chuyện với Lăng Nhi xảy ra còn vẫn chưa lâu, hiện giờ lại nảy nòi ra chuyện phức tạp hơn. Hắn có thể không đau đầu không chứ?
Hắn thong thả tiêu sái bước ra khỏi hoàng lăng, đi đến Hoàng thành, trong lòng buồn khổ muốn chết đi được.
Đột nhiên có tiếng gọi làm hắn giật mình bừng tỉnh:
- Triệu Tử Văn.
La tỷ tỷ? Cái tiếng nói này Triệu Tử Văn tự nhiên rất quen thuộc, không khỏi quét mắt nhìn ra xung quanh. Chỉ thấy cách đó không xa, La Thanh Yên đang tủm tỉm cười đứng dưới một gốc cây cổ thụ.
Triệu Tử Văn tươi cười đi đến đó, ha hả nói:
- La tỷ tỷ không phải là thích làm việc buổi tối sao? Chẳng lẽ là thói quen của La tỷ tỷ thay đổi rồi?
La Thanh Yên sao lại không biết ẩn ý trong lời nói của đồ vô sỉ kia chứ, mặt lạnh như băng sương, nói:
- Ngươi có phải là sợ sống thọ quá không?
Hôm nay La tỷ tỷ vẫn một bộ đồ màu trắng, dáng người yểu điệu, chẳng qua trên đầu lại đội một cái mũ hoa gần như che kín cả lỗ tai, hoàn toàn che khuất cả mái tóc trắng, nhìn qua lại giống như một phụ nữ nông thôn. Triệu Tử Văn nhìn thấy rất buồn cười, lại không dám cười ra tiếng, thấy cách ăn mặc kỳ quái của La tỷ tỷ này, tâm tình buồn bực vừa rồi tan biến hết, cười ha hả, nói:
- Oa ha ha ha ...... La tỷ tỷ, tìm ta có chuyện gì? Có phải là chuẩn bị làm việc ban ngày không?
La Thanh Yên không nói một lời nào, trong tay không biết xuất ra một thanh kiếm từ bao giờ, lạnh lùng nói:
- Có bản lĩnh thì ngươi nói thêm câu nữa!
Bạch Phát Ma Nữ này đúng là nữ vương bạo ngược. Triệu Tử Văn chỉ sợ khó giữ được tiểu đệ đệ, vội vàng ngượng ngùng nói:
- Hiểu lầm, hiểu lầm, La Các chủ, tìm ta có chuyện gì?
Là Tể tướng Đại Kinh, quả thực là đồ vô sỉ da mặt dày như tường thành! La Thanh Yên tức giận đỏ cả mặt lên, hồi lâu mới ngăn chặn được lửa giận trong lòng, không nhanh không chậm nói:
- Ta tìm ngươi, đương nhiên là bảo ngươi tới giúp ta!
Triệu Tử Văn trợn mắt lên, nói:
- La tỷ tỷ, không phải là ngươi tìm được hang ổ của Sở Thăng rồi đấy chứ?
La Thanh Yên tức giận nói:
- Hiện giờ tìm được rồi thì sao? Ngươi hiện giờ không có binh quyền trong tay, ngươi làm gì được hắn???
- Nói cũng đúng, Sở Thăng là Vương gia khác họ, thủ hạ dưới tay nhiều. Bằng vào hai người chúng ta thì tuyệt đối không giải quyết được bọn hắn!
Triệu Tử Văn nghiêm mặt nói.
La Thanh Yên cũng không vội vã nói chuyện, mà nhìn hắn một cái rất sâu, rồi mới chậm rãi tiếp tục:
- Xem ra lão già kia đã nói cho ngươi thân phận của Sở Thăng kia rồi.
Lão già kia trong miệng Bạch Phát Ma Nữ không cần đoán cũng biết là lão Hoàng đế. Triệu Tử Văn gật gật đầu. Hắn cũng không khai ra Đạp Tuyết làm gì cả, lại hỏi tiếp La tỷ tỷ:
- Chẳng qua là tại sao Sở Thăng này lại là Vương gia khác họ? Chẳng lẽ là chế độ thế tập?
Ánh mắt La Thanh Yên lóe ra sát ý mênh mông, cười lạnh nói:
- Không phải chế độ thế tập thì chẳng lẽ hắn có khả năng làm Sở Vương sao?
Sở Vương? Trong sách sử Đại Kinh có ghi lại, có đề cập tới Vương gia này. Triệu Tử Văn cũng mơ hồ nhớ là có. Sau khi La tỷ tỷ gợi ý thì hắn lập tức bừng tỉnh đại ngộ, nói:
- Lúc trước khi Sở quốc quy thuận Đại Kinh, tổ tiên Hoàng đế Đại Kinh đã phong hào cho Sở Vương - Hoàng đế của Sở quốc, hơn nữa còn là chế độ thế tập. Sở Thăng hiện giờ chính là hậu duệ của Sở quốc phải không?
La Thanh Yên thản nhiên nói:
- Các Sở Vương phong hào này trăm năm nay chưa từng xuất thế. Sở Thăng chính là người thế tập chức Sở Vương.
Hóa ra các Sở Vương đều là những người thích ẩn cư. Sở Thăng này cũng là một ngoại lệ.
- Hiện giờ Sở Thăng khó đối phó như thế, có phải là lúc trước Hoàng đế Đại Kinh đã thực thi sách lược "tước phiên" (loại bớt phiên vương) mà không thực thi đến đầu Sở Thăng?
Triệu Tử Văn bắt đầu nghiền ngẫm thực lực của Sở Thăng. Sở Thăng này ở trong triều căn bản là không có vây cánh gì. Hiện giờ lại có thể lợi hại như thế, nhất định là có không ít thủ hạ và không hề bị tước phiên. Hắn không khỏi nghi vấn, đặt câu hỏi với La Các chủ.
La Các chủ mỉm cười nói:
- Ngươi thật sự là có chút thông minh! Lão già kia để ngươi làm Tể tướng cũng đúng là một lựa chọn không tồi.
Triệu Tử Văn nghe mà cả kinh, lập tức lùi lại mấy bước liền, nhìn La Các chủ nói:
- La tỷ tỷ, hôm nay ngươi không phát sốt đấy chứ? Đừng có gây họa cho người vô tội a!
Một câu này của hắn làm La Thanh Yên nghe xong vừa bực mình lại vừa buồn cười. Mình có hảo tâm khen ngợi Triệu đại nhân này một câu, không ngờ là hảo tâm không có hảo báo. La Thanh Yên nhíu mày liễu, nói:
- Ngươi cái đồ vô sỉ kia, có phải là lại thích ăn đòn rồi không?
Từ sau khi Đại tiểu thư trở thành ôn nhu dịu dàng như nước, Triệu Tử Văn quả thật là không tìm đâu ra một nữ tử có thể đối nghịch cho hắn vui đùa. La Thanh Yên vừa lúc bù lại được cái chỗ trống này. Đấu võ mồm với bà nàng sư phụ này của Lăng Nhi, cảm giác cuộc sống lại sung mãn kích tình, ha hả.
- La Các chủ, chúng ta nói sang chuyện chính sự đi. Hôm nay muốn ta hỗ trợ cái gì?
Hắn và La tỷ tỷ này cãi nhau xong rồi cũng nên nói chuyện chính sự chứ. Dù sao Sở Thăng - Vương gia khác họ này cũng là một kẻ khó đối phó, cứ thu phục y đã rồi bàn chuyện khác sau.
"Làm sao mà mình cứ nói chuyện với hắn là lại mất ít tiện nghi," La Thanh Yên không khỏi ảo não âm thầm nghĩ, rồi cũng nghiêm mặt lại, nói:
- Hôm nay ta muốn ngươi theo giúp ta đi đến Đào Hoa Cốc ở kinh thành.
Đào Hoa Cốc? Triệu Tử Văn ngẩn người ra. Đào Hoa Cốc này hắn đương nhiên là có biết, chẳng qua là Đào Hoa Cốc dựa vào núi lớn liên miên, thật sự là dốc ngược khó đi, cũng không thiếu dã thú, căn bản là không có mấy ai đến đó cả. Hắn thử hỏi lại:
- Chẳng lẽ tổng đà của Ám Kiếm Các lại ngay tại Đào Hoa Cốc?
La Thanh Yên gật gật đầu, nói:
- Hình như là như thế, cho nên ta mới để ngươi đi cùng ta đi điều tra! Hóa ra là còn chưa có đi.
Triệu Tử Văn cũng không tiện cự tuyệt, bởi vì La Thanh Yên này đã giúp mình rất nhiều, chính mình nên tri ân phải có sự hồi báo. Hắn gật gật đầu nói:
- Ta về phủ thay quan bào này ra đã, sau đó sẽ đi cùng ngươi nhé.
La Thanh Yên gật đầu, nói:
- Ta sẽ ở lại đây chờ ngươi. Nhớ kỹ là còn phải mang theo Hổ Đầu Thương nữa đó.
Đại tiểu thư và Hạ Bình đều đang ở Hàn Lâm Thư Viện, Triệu phủ không có một bóng người. Triệu Tử Văn rất nhanh thay trường sam khác, mang theo Hổ Đầu Thương, thân thủ mau lẹ đi đến cây cổ thụ cách hoàng thành không xa.
- Đi theo ta.
La Thanh Yên nói xong câu này thì dẫn đường luôn. Thân hình quỷ mị chợt lóe lên lướt đi.
Triệu Tử Văn rất muốn hỏi nàng rốt cuộc là thân phận như thế nào. Sở Thăng này là một Vương gia khác họ. Thế thì Các chủ Vong Phu Các La Thanh Yên này khẳng định là cũng không đơn giản. Nhưng Triệu Tử Văn biết đó là sự kiêng kị của Bạch Phát Ma Nữ, hắn cũng không muốn đối mặt chọc giận Bạch Phát Ma Nữ bạo ngược này. Thôi thì chờ thời điểm thích hợp sẽ hỏi lại lão Hoàng đế đi. Hoàng đế lão gia tử chắc chắn là có biết.
Hắn cũng không nghĩ nhiều nữa, lưng mang Hổ Đầu Thương, bằng thân thủ nhanh nhất có thể, theo sát phía sau Bạch Phát Ma Nữ.
Hai người đi theo một con đường về phía Bắc hoàng thành, ước chừng mười dặm đã tới dưới chân những ngọn núi liên miên không dứt.
Nhìn núi cao liên miên hiểm trở, Triệu Tử Văn cũng âm thầm hối hận, có phải là không nên đến đây hay không. Sở Thăng này không biết có phải là đầu óc bị bệnh rồi không nữa, làm sao lại an trí tổng đà ngay trong núi chứ? Hay là tin tức của La Thanh Yên sai lầm? Ở phía trước, La Thanh Yên quay gương mặt kiều diễm lại, nhìn hắn đang nhíu mày nhăn mặt sầu muộn, không khỏi lạnh lùng nói:
- Ngươi đã đáp ứng giúp ta tiêu diệt Sở Thăng rồi. Sao nào? Muốn đổi ý rồi hả?
Triệu Tử Văn ngượng ngùng nói:
- Làm gì có chuyện đó!
- Hừ! Tốt nhất là hy vọng là như thế. Mau mau cùng lên đi. Chúng ta tiến vào núi từ chỗ này.
La Thanh Yên hừ lạnh một tiếng rồi chỉ vào một động khẩu ở ngay phía chân núi cách đó không xa.
Từ động khẩu tiến vào khu vực núi lớn triền miên, cảm giác thấy thời tiết trở nên mát mẻ hơn rất nhiều. Quái thạch hai bên sơn lộ lởm chởm, cây xanh lâm râm, ánh dương quang buổi hoàng hôn không thể xuyên qua những cành lá xum xuê của đại thụ. Màn đêm trong núi đến sớm hơn so với ở bên ngoài.
Nhìn vách núi và vách đá triền miên, Triệu Tử Văn đoán đây chính là con đường duy nhất tiến vào Đào Hoa Cốc. Có điều đây chỉ là một sơn đạo nhỏ hẹp, thế núi hiểm trở cheo leo, ngựa đi không nổi. Nếu như phái chừng mười vị cao thủ phòng vệ thì có vạn người cũng không lo không phòng vệ được. Có thể thấy được mục đích của Sở Vương năm đó, chính là sợ Hoàng đế Đại Kinh lật lọng, phái đại quân tiêu diệt mình.
Sơn đạo gập ghềnh, trong rừng núi lại ngẫu nhiên có những tiếng dã thú gầm rú. Có điều là sài lang hổ báo cũng không dám lại gần, sát khí của Triệu tướng quân và Bạch Phát Ma Nữ đủ để uy hiếp bọn chúng.