Triệu Tử Văn nhìn hai gò má xinh tươi ôn nhu như nước của Tô Tiểu Muội thì không kìm được khẽ ôm nàng vào trong lòng, xấu xa cười nói:
- Uyển Nhu, nàng cứ chờ đến khi ta trở lại, lúc đó ta cũng sẽ nói với Tô Thái sư là ta muốn thành thân với nàng, để cho nàng sớm được xuất giá, có chịu không?
Tô Uyển Nhu tự biết rằng tuổi tác của mình lớn hơn với các vị tiểu thư kia khá nhiều cho nên không khỏi cảm thấy chán nản. Bây giờ nàng nghe được câu nói này của Tử Văn thì vừa mừng vừa thẹn, vùi đầu vào ngực hắn, nhẹ nhàng nói:
- Tử Văn, trên đường đi chàng nhất định phải cẩn thận! Thiếp sẽ chờ chàng trở lại!
- Ừ, nàng cũng phải nhớ kỹ, một khi thành Hàm Đan xảy ra động tĩnh thì nàng hãy ngay lập tức cùng với Kỵ binh đoàn rời khỏi thành Hàm Đan, có biết không?
Triệu Tử Văn làm cho Tô Uyển Nhu nhũn cả người người, kiều khu của nàng trở nên nóng bỏng, nàng rung động ôm chặt lấy hắn.
Tô Uyển Nhu mặc dù chưa làm qua chuyện đó nhưng nàng vô cùng nhạy cảm. Nàng cảm nhận được cái vật dưới hạ thân của hắn vừa nóng vừa cứng thì khuôn mặt đỏ lên giống như lửa đốt, kiều khu nóng bỏng run run, cái cổ thon dài được phết một làn phấn hồng, ở giữa lông mày tản ra một xuân ý nồng đậm, bộ dạng kiều mỵ khiến cho người ta phải tim đập thình thịch.
- Ừ, thiếp nhất định sẽ chờ chàng trở về.
Gò má của Tô Uyển Nhu trở nên đỏ bừng, nàng nũng nịu đáp lời.
Hạ Vũ Tình nhìn thấy tên đăng đồ tử này cùng với bốn vị tiểu thư khác thân cận còn mình thì không để ý gì thì trong lòng cảm thấy vô cùng ủy khuất. Thế nhưng nàng không muốn biểu lộ trước mặt mọi người. Mũi ngọc cảm thấy cay cay, nàng xoay người qua một bên lén khóc thút thít.
- Đại tiểu thư, nàng sao vậy?
Một thanh âm xấu xa đột nhiên vang lên bên tai nàng.
Hai mắt Đại tiểu thư trở nên ửng hồng, nàng cứng rắn cắn hai hàm răng lại:
- Chàng chẳng phải không muốn để ý tới thiếp sao? Chàng đi đi.
Hạ Bình ở bên cạnh bưng miệng cười trộm. Tên bại hoại này cùng với Đại tiểu thư quả là một đôi oan gia, luôn luôn đấu với nhau, thế nhưng Đại tiểu thư làm sao đấu lại hắn chứ?
- Đại ca sao lúc nào cũng khi dễ Vũ Tình tỉ tỉ vậy?
Bảo Nhi thấy bộ dạng Đại tiểu thư thương tâm muốn khóc thì không kìm được lên tiếng bênh vực nàng.
Triệu Tử Văn cười khổ một tiếng:
- Vũ Tình, nàng không muốn gặp ta thì ta đi đây!
Hạ Vũ Tình nghe hắn nói thì xấu hổ. Nàng liền đưa đôi bàn tay trắng ngọc hung hăng đánh tên vô sỉ trước mắt. Rốt cục là ai không muốn gặp ai chứ?
Triệu Tử Văn nhanh tay lẹ mắt, thoáng cái đã nắm được bàn tay mềm mại của Đại tiểu thư. Hắn thuận thế cúi đầu xuống, dùng cái miệng nóng bỏng của mình áp lấy bờ môi anh đào rực lửa của nàng. Hai đôi môi chạm nhau mang theo một cảm giác thật nóng bỏng. Trong lòng Đại tiểu thư không khỏi cảm thấy kích động.
“Nơi này chính là cửa thành, cái tên đăng đồ tử này lại làm như vậy thì ta từ nay về sau làm sao gặp người khác nướng được đây?” Đại tiểu thư vừa thẹn vừa sợ, thế nhưng sự ngọt ngào trong đó nhanh chóng áp đảo tất cả.
Bốn vị tiểu thư mở to đôi mắt đẹp giống như không thể tin được nhìn hai người môi đụng môi. Các nàng biết rằng phong thái bình thường của Triệu đại nhân không theo khuôn khổ lễ giáo nhưng cũng không thể không để ý đến ai như vậy chứ. Như vậy chính là khiêu chiến với lễ giáo mấy trăm năm qua đó!
Bát Hoàng tử cùng với những người hộ vệ chàng đi Tây Lương trợn tròn hai mắt. Trong lòng bọn họ đều cảm thán, Triệu tướng quân quả đúng là Triệu tướng quân, luôn dám làm chuyện người khác không dám làm.
Triệu Tử Văn cho dù da mặt dày nhưng cũng không dám thò lưỡi vào miệng nàng, chỉ dám hôn thoáng qua chiếc miệng nhỏ nhắn mà thôi. Nhìn thấy khuôn mặt anh đào đỏ bừng của Đại tiểu thư, vẻ mặt hắn đột nhiên trở nên nghiêm túc:
- Vũ Tình, ta đi Tây Lương đây. Đừng tiếp tục cái tính khí Đại tiểu thư nữa nhé. Nàng hãy chiếu cố Bảo Nhi và Hạ Bình cho tốt.
Hạ Vũ Tình cũng là một tài nữ thông minh đương nhiên hiểu tại sao vừa rồi lại chọc giận mình. Nàng lấy đại cục làm trọng, khuôn mặt ửng đỏ khẽ gật gật đầu:
- Tử Văn, chàng cứ yên tâm, thiếp sẽ chiếu cố Bảo Nhi muội muội cùng với Hạ Bình, sẽ không để cho chàng phải lo lắng.
Đại Tiểu Thư trong Triệu phủ có tuổi tác lớn hơn so với Bảo Nhi cùng với Hạ Bình cho nên tâm tư cũng kín đáo hơn, khả năng đứng đầu cũng không cần phải nói nhiều. Đại tiểu thư thân là đại tỷ trong nhà, một khi xảy ra chuyện nguy hiểm thì dĩ nhiên phải do nàng ra mặt.
Triệu Tử Văn sau khi chuẩn bị xong tất cả lại một lần nữa hôn lên môi bốn vị tiểu thư. Đối với việc “chiếm tiện nghi” này, Triệu đại nhân cho tới bây giờ vẫn không chút nương tay.
Khuôn mặt năm vị tiểu thư liền choáng váng, đôi mắt xinh đẹp khẽ rủ xuống. Năm mỹ nhân sắc nước hương trời khiến cho những người hộ vệ không khỏi cảm thấy hâm mộ, Triệu tướng quân quả là có phúc khí.
- Đại nhân, lên xe đi!
Một thị tòng dắt một chiếc xe ngựa đến, cười nói.
Sau khi cáo biệt năm vị tiểu thư, Triệu Tử Văn lên xe ngựa. Trong lòng hắn cảm thấy thật không muốn rời xa, muốn được tiếp tục cùng với các mỹ nhân thoải mái thêm.
- Tử Văn.
Hạ Bình đau lòng kêu lên một tiếng. Không biết nàng lấy đâu ra dũng khí mà đột nhiên vén y sam chạy lên xe ngựa, nhào vào trong người hắn.
Thấy dáng vẻ Hạ Bình, mấy vị tiểu thư bên dưới liên cảm thấy ảm đạm. Từng giọt nước mắt khẽ tuôn ra. Trong đó Hạ Bình là người đau thương nhất, nàng dựa chặt vào người Triệu Tử Văn. Hôm nay Triệu tướng quân phải rời đi, nàng dĩ nhiên cũng là người thương tâm nhất.
Đem tiểu công chúa ôn nhu này ôm vào trong lòng, Triệu Tử Văn liền cảm thấy một tư vị khó có thể hình dung.
- Tiểu nha đầu, không được khóc, không được khóc, ta sẽ nhanh chóng quay về.
Hạ Bình buồn bã nói:
- Tử Văn, sau khi huynh trở lại, không được rời khỏi muội nữa.
Triệu Tử Văn cười nói:
- Sau khi quay trở về, chúng ta sẽ lập tức động phòng.
- Bại hoại!
Hạ Bình khẽ gắt một tiếng, khuôn mặt ửng đỏ đến mang tai khẽ đánh hắn một cái. Nàng lại thừa dịp mọi người không để ý mà người ngùng hôn lướt qua gò má của hắn, khẽ nói:
- Tướng công, muội chờ huynh quay về.
Hạ Bình ngượng ngùng nhảy xuống xe. Giọng điêu ôn nhu này của nàng lại khiến cho Triệu đại nhân phải đau lòng.
- Phu nhân, người cũng lên xe đi.
Thị tòng hướng về phía tiểu thư đồng La Thanh Yên nói. Tiểu thư đồng này mi mục như vẽ, xinh đẹp động lòng người, làm sao có thể là một tiểu thư đồng thật sự được. Thị tòng là người khôn khéo, đoán rằng Triệu tướng quân không dễ dàng mang theo nữ tử theo cho nên nhỏ giọng cung kính nói.
- Ngươi nói gì, cái gì là phu nhân?
Khuôn mặt dịu dàng của La Thanh Yên đột nhiên trở nên lạnh như băng, tựa như là tuyết bao trùm hoa mẫu đơn vậy, toàn thân toát ra một hơi lạnh.
Nhìn thấy “Triệu phu nhân” lạnh lùng như băng tràn ngập sát khí, thị tòng lập tức sợ hãi hít một ngụm hơi, tựa như có cảm giác rằng cái mạng mình sắp phải bỏ đi đến nơi.
Lỗ tai của Triệu Tử Văn khá linh mẫn, hắn sớm đã nghe được lời nói của thị tòng, trong lòng thầm cười hắn hừ nhẹ một tiếng:
- Tiểu Yên, không được vô lễ!
Tiểu Yên! Khuôn mặt mịn màng của La Thanh Yên liền có gân xanh hiện lên. Thế nhưng bây giờ nàng phải cùng với tên tiểu tặc này đi Tây Lương cho nên lúc này không phải là lúc tức giận với hắn. Nàng cố gắng nén lửa giận lại, hừ nhẹ một tiếng sau đó bước vào trong xe ngựa.
Thấy Triệu tướng quân chỉ nói mới một câu mà đã bảo ban được Triệu phu nhân, thị tòng liền cảm thấy bội phục trong lòng. Triệu tướng quân đối với phu nhân của mình quả đúng là có uy phong, chỉ là Triệu phu nhân cũng thật cường hãn.
Phu nhân sao? Năm vị tiểu thư cảm thấy nao nao trong lòng. Các nàng rất muốn nhìn tiểu thư đồng biến thành phu nhân đó một chút. Thế nhưng thân hình quỷ mỵ của tiểu thư đồng kia đã biến mất đằng sau xe ngựa, không còn nhìn thấy tướng mạo của nàng được nữa. Đại tiểu thư biết rằng sắp có đại sự phát sinh cho nên nàng không muốn gây thêm phiền não cho Tử Văn nữa. Nàng cắn chặt hai hàm răng ngà lại, trừng mắt liếc nhìn tên đăng đồ tử.
Triệu Tử Văn cũng không biết phải giải thích thế nào, đành ngượng ngùng cười không nói gì.
Xe ngựa dần dần rời xa. Năm vị tiểu thư run run đứng trước cửa thành không muốn rời xa. Dáng vẻ của các nàng tựa như là năm hòn vọng phu vậy.
La Thanh Yên vén rèm lên, nhìn thấy dáng vẻ của năm vị tiểu thư thì trong lòng cảm thấy khó hiểu, tên tiểu tặc này có gì tốt mà lại khiến năm vị tiểu thư si tình như thế.
Triệu Tử Văn ngồi bên trong xe ngựa thoải mái nhấp từng ngụm trà thơm, có vẻ vô cùng hưởng thụ.
- Ngươi rời khỏi xe ngựa đi.
La Thanh Yên đột nhiên nói ra một câu.
Triệu Tử Văn nghe vậy thì mỉm cười ngạc nhiên, ha ha nói:
- La tỷ tỷ, không cần phải như vậy chứ?
- Ngươi có đi không?
La Thanh Yên quát khẽ một tiếng, từ bàn tay lóe lên một hàn quang. Một thanh tiểu kiếm được rút ra, nhanh tựa như sét đánh, làm bàn trà gãy mất một góc.
Nhớ lại vừa rồi mình bị người ta ngộ nhận là Triệu phu nhân mà tên tiểu tặc này còn cười hì hì, bỏ đá xuống giếng nàng không khỏi tức giận.
La Thanh Yên rất con trọng danh tiết, nàng ngồi cùng xe ngựa với Triệu Tử Văn là không muốn để người khác hiềm nghi. Với lại để hắn ngồi trên xe ngựa cũng là biện pháp tốt để thuận tiện trừng trị hắn.
Ma nữ này thật đúng là không nói đạo lý. Khuôn mặt Triệu Tử Văn lộ vẻ đau khổ, hắn bất dĩ phải vén màn xe ngựa lên, nói với người hầu:
- Tiểu thư đồng của ta có thói quen ngồi xe ngựa một mình, cho nên ngươi mau cưỡi kỵ mã, để ta đánh xe cho!
Hóa ra cặp phu thê mới cưới này muốn một mình ở trong xe ngựa, thị tòng liền hiểu ý gật đầu cười cười. sau đó hắn đem roi và cương ngựa cho Triệu tướng quân rồi nhảy xuống xe.
Tên vô sỉ này, La Thanh Yên hừ lạnh một tiếng. Nàng cũng không muốn tức giận nữa, bắt đầu ngồi tĩnh tọa.
Triệu Tử Văn đánh xe ngựa, nhìn phong cảnh tươi đẹp trên đường, trong lòng cảm thấy thoải mái liền cao giọng hát:
- Nhân sinh thật là đùa giỡn, ân ân oán oán để ý nhiều làm chi.
Danh lợi gì đó cũng không thể mang theo cho đến khi chết.
Thế sự khó lường nhân gian buồn vui.
Kiếp này vô duyên kiếp sau gặp lại, yêu hay hận cũng là ý trời.
Thuyền đến đầu cầu sẽ tự thẳng,
phất tay áo không cần quay đầu lại,
uống rượu mua vui mãi về sau.
Ngàn vàng dù tốt nhưng khoái hoạt khó tìm.
Ta tiêu diêu đi trên đường lớn, cười đắc ý lại càng đắc ý hơn.
Cười xem hồng trần có ai người không già?
Nâng cốc lên làm cái kính chiếu trong sáng.
Ta cười đắc ý, lại cười đắc ý.
Cầu cho cả đời được vui mừng tiêu dao.*
- Ta cười đắc ý, ta cười đắc ý.
Triệu Tử Văn không ngừng lặp lại giai điệu tiêu sái vui sướng này khiến cho bọn thị vệ cười ha hả, không kìm được hát theo hắn vài câu.
Bọn họ biết rằng Triệu tướng quân có rất nhiều khúc hát kỳ dị nhưng đây là lần đầu tiên họ nghe được. Bọn họ hát đi hát lại vài lần đã thuộc lòng, cảm thấy khúc hát này thật dễ nghe.
Không ít hộ vệ của Bát Hoàng tử hưởng ứng, đề hát vang lên, khiến cho những câu “Ta cười đắc ý, ta cười đắc ý” được vang vọng.
Bát Hoàng tử ở xe ngựa đằng trước cảm thấy dở khóc dở cười. Vừa rồi Triệu tướng quân được năm vị phu nhân tiễn đưa bây giờ lại hát khúc hát kỳ dị này, chẳng lẽ hắn không thế dừng lại một chút sao?
- Ngươi đắc ý cái gì!
Lỗ tai của La Thanh Yên bị hắn hành hạ đến mức không chịu nổi, cuối cùng không kìm được kéo rèm ra quát lớn.