- Tỷ tỷ của ngươi nếu không đáp ứng thì ta cũng hết cách.
- Văn Đăng, đệ đang nói cái gì với Tử Văn đấy?
Hạ Vũ Tình nhẹ nhàng bước tới bên này, thân thể mềm mại tỏa ra một hương thơm dìu dịu, lập tức tạo thành một làn gió thơm.
Nghe tiếng oanh vàng thỏ thẻ, Hạ Văn Đăng sắc mặt lập tức biến đổi, chuyển thành ra cười ngượng ngùng, nói:
- Không có gì, đệ chỉ đang khen tỷ phu vừa rồi rất lợi hại thôi!
- Cái gì mà tỷ phu!
Hạ Vũ Tình nghe thấy mặt ửng đỏ, thẹn thùng vô hạn cúi đầu sẵng giọng:
- Từ sau không cho đệ gọi hắn như thế nữa!
Nhìn tỷ tỷ hai má đỏ bừng, Hạ Văn Đăng không khỏi trêu ghẹo tiếp, nói:
- Có phải là tỷ tỷ định đổi ý rồi không? Nhưng mà hiện giờ đổi ý cũng vẫn kịp đấy!
Hạ Vũ Tình nghe xong thì quýnh lên, liếc trộm Triệu Tử Văn một cái, rất sợ hắn hiểu nhầm, vội vàng cải chính:
- Ta ...... Không có mà!
Đại tiểu thư khuôn mặt như tranh vẽ, nổi lên hai rặng mây hồng. Hơn nữa, dáng người đầy đặn thướt tha, vẻ quyến rũ động lòng người không sao tả xiết. Triệu Tử Văn nhìn Đại tiểu thư, cười ha hả, nhưng lại không nói gì hết.
Hạ Vũ Tình thẹn thùng như đóa hoa đào nhỏ, ánh mắt dịu dàng đứng bên cạnh hắn, xấu hổ nói:
- Chàng cười cái gì!
Các tài tử tiểu thư trong thư viện thấy Triệu tướng quân và Hạ tiểu thư liếc mắt đưa tình rất thong dong. Những tài tử cũng không tiện quấy rầy hai người, dần dần đều tản đi, trong tay họ nắm chặt quyển sách. Hôm nay nghe Triệu tướng quân giảng bài, thật sự là còn hơn mười năm đọc sách. Họ rời đi đều rất hưng phấn!
- Đại ca......
Bảo Nhi và Lý tài nữ đều đi tới phía này, thẹn thùng gọi.
- Đồ phóng đãng!
Nhìn mấy hồng nhan tri kỷ của hắn, Hạ Vũ Tình không kìm nổi, lại nhỏ giọng cáu kỉnh mắng một câu.
Đại tiểu thư đang giận tái cả người, Triệu Tử Văn cũng không muốn lại tiếp tục trêu đùa nàng nữa, nhìn Lý tài nữ đang tiến đến đây, cười nói:
- Có phải là trách đại ca không có thông báo trước với muội chuyện để muội ngâm từ không?
Lý tài nữ đưa mắt đầy nhu tình nhìn đại ca, dịu dàng nói:
- Đúng rồi. Muội trách đại ca làm sao lại khen muội như thế. Lại còn so sánh muội với nhiều tài nữ như thế nữa.
Triệu Tử Văn cười lớn, nói:
- Trong mắt ta, muội lại bảo bối, còn các nàng đều chỉ là cây cỏ thôi!
Lời nói xấu hổ thế này mà đại ca cũng dám nói ra trước mặt mọi người! Lý tài nữ nghe mà vừa thẹn lại vừa sợ, ánh mắt nhìn xung quanh, ngượng ngùng giậm chân nói:
- Đại ca......
"Khụ khụ....." Mấy tiếng ho khan vang lên. Nhìn lại mới thấy, hóa ra là hai vị đại ca Tô Thức và Tần Quán cố ý ho khan.
Lý tài nữ lại càng xấu hổ, mặt đã đỏ lại càng đỏ hơn, tránh phía sau đại ca, không dám gặp người khác, làm cho mọi người nhìn lại phía này đều thấy buồn cười. Đường đường là Lý tài nữ mà cũng có thời điểm rất giống một nữ nhân nhỏ bé.
- Triệu tiểu ca, chúng ta cáo từ trước. Chuyện về tòa soạn báo, ta nhất định sẽ xử lý ổn thỏa!
Tần Quán vân vê chòm râu dài, nhìn Lý Dịch An đứng phía sau hắn cười nói mà có chút thâm ý.
Da mặt Triệu Tử Văn đâu có như Lý tài nữ. Hắn không hề để ý, nói:
- Vậy phải làm phiền Tần đại nhân rồi!
Công chúa Hạ Bình, tài nữ Đại Kinh Lý Dịch An, Đại tiểu thư Hạ phủ Hạ Vũ Tình, lại còn có hiền thê dịu dàng như nước Bảo Nhi, thật sự là "Tề nhân chi phúc" mà. Tần Quán cũng đã từng là một thiếu niên phong lưu, nhưng hôm nay so sánh với Triệu tướng quân thì căn bản chẳng là cái gì cả. Lão không kìm nổi thầm thở dài, từ tận đáy lòng còn nảy sinh một cảm giác, chỉ cần là nữ tử thì rất khó trốn khỏi ma chưởng của Triệu tướng quân này.
Tô Thức thì vui vẻ vỗ vai Triệu tướng quân, nói:
- Ta tin tưởng ngươi nhất định sẽ đánh bại Hung Nô!
Chưa đánh mà đã sợ chính là đại kị của binh gia. Triệu Tử Văn chưa bao giờ giao phong với thiết kỵ Hung Nô, nhưng hắn vẫn tin tưởng chắc chắn rằng hắn có thể rèn luyện được một đạo quân dũng mãnh và thiện chiến. Hắn cũng chưa bao giờ nghĩ tới sự thất bại cả, cho nên không hề thiếu tự tin, gật đầu đáp:
- Ta cũng tin tưởng!
Một câu nói đơn giản đã biểu lộ sự tự tin của Triệu tướng quân, hơn cả thiên ngôn vạn ngữ. Kỳ mưu và năng lực cầm quân của Triệu tướng quân đã sớm làm cho Tô Thái sư vô cùng bội phục rồi. Tô Thức tuyệt đối tin tưởng Triệu tướng quân có thực lực này. Lão gật gù, lại vỗ vỗ bả vai của Triệu tướng quân một cái rồi mới cùng Tần Quán rời đi.
- Triệu tướng quân, sau này ngài có thể đến thư viện dạy học lần nữa không?
Mấy tiểu thư còn chưa rời khỏi thư viện, xấu hổ đi đến trước mặt Triệu tướng quân, vân vê chéo áo, khẽ hỏi. Trên mặt các nàng còn phảng phất xuân ý, làm cho Hạ thiếu gia ghen tị đến đỏ cả mắt, căm giận thầm nói, "Làm tướng quân sao mà nổi tiếng thế không biết!"
Các tiểu thư trong thư viện đa phần là những tiểu tài nữ tầm mười bốn mười lăm tuổi, vừa mới dậy thì, mới nhú ngực, rất là xinh đẹp. Triệu Tử Văn nhìn mấy tiểu mỹ nhân cười ha hả nói:
- Chờ khi các nàng lớn lên chút nữa thì ta sẽ giảng một khóa về sinh lý cho các nàng!
- Đại ca......
- Đồ phóng đãng!
Bốn nàng Hạ Vũ Tình làm sao ngờ được là Tử Văn lại nói ra miệng cái câu ngượng chín cả người thế chứ. Ai nấy đều đỏ cả mắt, gắt gỏng mắng hắn.
"Triệu tướng quân vô sỉ này, tương lai của nữ tử Đại Kinh sẽ đều bị phá hoại trong tay hắn mất!" Lúc này Hạ thiếu gia quả thực muốn ngửa mặt lên trời mà kêu to: Ông trời ơi, đánh chết cái đồ vô sỉ này đi!
Khóa học về sinh lý? Mấy tiểu thư nhỏ bé đều không hiểu gì cả, cúi đầu nhỏ nhẹ nũng nịu nói:
- Triệu tướng quân, khóa học về sinh lý là học cái gì?
Triệu Tử Văn làm ra vẻ suy nghĩ sâu xa, nói:
- À, vấn đề này à... Không bằng chúng ta tìm một nơi an tĩnh, đi sâu bàn bạc một chút!
Hạ Vũ Tình nghe xong ngẩn ra, nhưng lập tức mặt lại phủ đầy sương lạnh, giận dỗi ghé vào tai hắn nhả từng chữ một:
- Triệu Tử Văn! Hai tay nàng nắm chặt lại, chuẩn bị như muốn đánh!
Đại tiểu thư gần đây đã dịu dàng như nước rồi mà đột nhiên lại tức giận thì không phải là chuyện hay ho gì rồi. Lúc này trong hoa viên của thư viện đã sớm vắng vẻ rồi, là thời điểm thích hợp hồi phủ rồi, Triệu Tử Văn tránh né cú đấm của Đại tiểu thư, lượn thẳng ra ngoài cửa thư viện.
- Đại ca, chờ muội một chút!
Lý tài nữ và Bảo Nhi sao lại không biết tính khí của đại ca cơ chứ. Hắn nhìn thì có vẻ như phóng đãng không ai kiềm chế được. Kỳ thật trong nội tâm khổ sở còn nhiều hơn bất cứ ai. Các nàng dịu dàng gọi to rồi lập tức đuổi theo hắn.
- Hạ Bình, có phải là ta quá đáng rồi không?
Đại tiểu thư nhất thời bực bội mới đi đánh hắn. Thấy hắn chớp mắt đã lượn ra bên ngoài rồi thì không khỏi băn khoăn hỏi.
Hạ Bình dẩu đôi môi anh đào, nói:
- Không đâu, tiểu thư làm rất đúng! Cái đồ bại hoại này, nên đánh! Nhớ tới cái kẻ bại hoại này nói cái gì mà khóa học về sinh lý, Hạ Bình lại thấy ngượng ngùng, mặt cũng đỏ hết cả lên.
Hạ Vũ Tình lo lắng Tử Văn bực mình thật, cho nên vội vàng kéo tay Hạ Bình chạy đuổi theo, bỏ lại mấy vị tiểu thư ở thư viện hồi lâu không phản ứng kịp.
Lúc này, trong thư viện vang lên tiếng đọc sách lanh lảnh:
“Trách nhiệm của chúng ta ngày hôm nay, là của chúng ta mà không phải của người khác, là trách nhiệm là của thiếu niên chúng ta.
Thiếu niên tài giỏi thì đất nước giàu có, thiếu niên mạnh mẽ thì đất nước mạnh mẽ, thiếu niên độc lập thì đất nước độc lập, thiếu niên tự do thì đất nước tự đo, thiếu niên tiến bộ thì đất nước tiến bộ, thiếu niên thắng Âu Châu thì đất nước thắng Âu Châu, thiếu niên hùng dũng vang danh Địa Cầu thì đất nước vang danh Địa Cầu.
Mặt trời đỏ mọc lên, ánh sáng chiếu rọi, chiếu sáng đại dương mênh mông, đất nước ta như rồng bay hổ gầm, khiến kẻ thù sợ hãi, thiếu niên chúng ta như chim ưng tung cánh, đất nước ta ai cũng có khả năng, ai cũng tài giỏi, một thân một kiếm, hoành chấn tứ phương, tiền đồ rộng lớn như biển.
Đẹp thay, thiếu niên Đại Kinh!
Tráng lệ thay, thiếu niên Đại Kinh, vô cùng vô tận!”
Triệu Tử Văn không hề bực mình, cãi nhau ầm ĩ với Đại tiểu thư sớm đã là chuyện bình thường rồi. Có điều hắn diễn thuyết một hồi tình cảm mãnh liệt, nên cảm thấy hơi mệt mỏi. Mượn cớ Đại tiểu thư để trốn tránh khỏi mấy vị tiểu thư trong thư viện, cũng coi như là một cách tốt.
- Triệu tướng quân, xin dừng bước!
Khi hắn vừa mới bước ra đại môn của thư viện thì liền nghe thấy có người gọi mình. Hắn nghe tiếng nhìn lại, chỉ thấy có một nam tử tuấn mỹ như Phan An đang đi về hướng này. Y mặc một bộ bạch sam, trên đầu đội tử kim quan rất nổi bật!
Mang tử kim quan thì chỉ có thể là con em của hoàng thất. Triệu Tử Văn nhìn công tử phong độ văn nhã này, dò xét cẩn thận. Trong hoàng thất trừ Bát Hoàng tử và Lục Hoàng tử hắn đã gặp rồi, có thể là con em của hoàng thất mà có phong độ thế này cũng chỉ có thể là Thế tử của An Vương - Hạng Long Uyên! Trong lòng Triệu Tử Văn thầm kinh ngạc vì Thế tử tại sao đột nhiên lại tìm hắn, liền giả bộ hồ đồ, nói:
- Ngài là?
"Triệu tướng quân này lắm mưu nhiều kế, tại sao lại có thể không biết ta là ai? Ánh mắt của Hạng Long Uyên chợt lóe lên tia sánh lạnh, nhưng lướt qua rất nhanh, lại cười nói:
- Tại hạ Hạng Long Uyên, không biết Triệu tướng quân có biết không?
- A...... Hóa ra là An vương Thế tử. Ngưỡng mộ đại danh đã lâu. Ngưỡng mộ đại danh đã lâu!
Triệu Tử Văn ra vẻ rất là nhiệt tình, nắm lấy tay Hạng Long Uyên nói.
Hạng Long Uyên cho dù là rất thông minh, cũng bị sự nhiệt tình bất ngờ của Triệu tướng quân làm cho ngẩn cả người, lắp ba lắp bắp nói:
- Triệu ...... Tướng quân trước kia đã từng gặp ta rồi sao?
- Từng nghe nói rồi. Nghe nói Thế tử từng bắt sống được một con mãnh hổ. Thật sự là như tiếng sấm bên tai!
Triệu Tử Văn tròn mắt trơ mặt ra nói bậy nói bạ.
Bắt sống mãnh hổ? Hạng Long Uyên lúc này đang cảm thấy không thể theo kịp được ý tưởng của Triệu tướng quân, ngơ ngác nói: