Siêu Cấp Thư Đồng

Chương 310: Chương 310: Thử nỏ






Ánh mắt của tiểu nha hoàn chuyển sang nhìn về phía sau lưng tiểu thư thì thấy một nam nhân đang đứng ở đó. Hắn mặc một bộ thanh sam, mày kiếm mắt sáng, điều khiến cho người ta phải chú ý chính là phía sau lưng hắn có giắt một thanh cự thương, thật là oai hùng bất phàm. Tiểu nha hoàn ngơ ngác si ngốc nhìn vị hiệp khách anh tuấn khác thường này.

- Trên mặt ta không có mọc hoa chứ?

Triệu Tử Văn thấy ánh mắt ngơ ngác ủa tiểu nha hoàn này thì nghi hoặc hỏi.

Khuôn mặt Tô Uyển Nhu khẽ, ửng hồng, nàng giật tay áo của tiểu nha hoàn này, khẽ mắng:

- Lan Nhi, không được vô lễ.

Nghe thấy tiếng nói của tiểu thư nha hoàn Lan nhi mới khôi phục lại tinh thần, hai má nàng trở nên đỏ ửng, nàng khẽ cúi đầu xuống nhẹ giọng nói:

- Tiểu tỳ tham kiến Triệu tướng quân!

Phủ thái sư ở bên cạnh phủ tể tướng. Nàng thân là nha hoàn của phủ thái sư lẽ nào lại không biết đại danh đỉnh đỉnh của Triệu tướng quân này. Chỉ là hôm nay Triệu tướng quân ăn mặc thật quá oai phong.

Tô Uyển Nhu liền nói lảng sang chuyện khác:

- Lan Nhi, khi nào gia gia quay trở lại thì nói với người rằng có Triệu tướng quân ở hoa viên chờ người, bảo người mau tới đó.

- Tiểu thư, nô tỳ hiểu.

Lan Nhi khẽ gật đầu, thẹn thùng lui vào trong đại sảnh.

Xem ra có mị lực quá cũng không phải là chuyện tốt. Triệu Tử Văn thầm cười nói. Chỉ là cái giá phải trả cho việc tạo dựng phong thài của hắn là phải mang thêm cái thương đến hơn một trăm cân, như vậy thật sự hơi mệt mỏi.

- Tử Văn, ngươi đi theo ta.

Tô Uyển Nhu lại nói.

Triệu Tử Văn khẽ gật đầu rồi đi theo sau lưng Tô tiểu thư vào hậu hoa viên phủ thái sư. Trong lòng hắn thầm lo lắng rằng liệu có phát sinh chuyện gì hay không? Nếu như ngọc tỷ của hoàng đế đã hạ xuống thánh chỉ đồng ý để An Ninh phải lấy chồng xa thì phải giải quyết chuyện này thế nào đây?

Cho dù Triệu Tử Văn không có cảm tình với tiểu quận chúa thì hắn cũng không muốn để nàng phải đi lấy chồng xa ở đất Hung Nô. Đến lúc Hung Nô và Đại Kinh chính thức giao chiến, nàng là một nữ tử trói gà không chặt thì phải biết làm sao đây? Cho nên đối xử như vậy đối với một nữ tử chân yếu tay mềm như vậy thật là quá tàn nhẫn.

- Tử Văn, ngươi đang nghĩ chuyện gì vậy?

Trên đường đi tới hậu hoa viên, Tô Uyển Nhu thấy Triệu tướng quân dường như đang suy nghĩ chuyện gì thì không kìm được cất tiếng hỏi.

- À, không có chuyện gì đâu.

Bây giờ Triệu Tử Văn chỉ có thể chờ thái sư trở về nói tin tức về cuộc lâm triều hôm nay mà thôi. Hắn thản nhiên nói:

- Có phải nàng định kiểm tra uy lực của Gia Cát liên nỗ ở hậu hoa viên phải không?

Sắc mặt Tô Uyển Nhu hơi ửng đỏ, nàng nhẹ nhàng nói:

- Tử Văn, ngươi ở đây chờ ta một lát, ta đi lấy Gia Cát liên nỗ.

Gọi Triệu tướng quân là Tử Văn đúng là có hơi thân mật cho nên khuôn mặt nàng không kìm nổi khẽ ửng đỏ len.

Trên đời này không có người nào có dáng người hoàn mỹ như Tô Uyển Nhu, huống chi bộ dạng ngượng ngùng kiều mỵ như thế này quả là một hương vị khác thường cho nên Triệu đại nhân cũng không khỏi phải ngẩn ngơ.

Bên cạnh bồn hoa ở Hậu hoa viên đã cắm sẵn cọc tiêu. Một lát sau Tô Uyển Nhu đã mang Gia Cát liên nỗ ra. Chỉ thấy chiếc liên nỗ trong tay Tô Uyển Nhu so với bản vẽ của Triệu Tử Văn cũng không có khác biệt gì nhiều, thật là hoàn mỹ không có chút khuyết điểm. Triệu Tử Văn chỉ vẽ bề ngoài của liên nỏ, còn nguyên lý bên trong hắn nửa điểm cũng không hiểu, vậy mà chỉ chưa tới mười ngày Tô Uyển Nhu đã chế tạo thành công. Chuyện này khiến cho Triệu Tử Văn không thể không bội phục sự khéo tay cùng với học thức kinh người của nàng.

- Tử Văn, đây chính là Gia Cát liên nỗ.

Tô Uyển Nhu khẽ nói:

- Không biết uy lực của nó thế nào, hay là ngươi thử đi.

Nàng vừa nói vừa đưa Gia Cát Liên Nỗ cho Triệu đại nhân.

Triệu Tử Văn cầm lấy nỏ từ tay Tô Uyển Nhu. Chỉ thấy nỏ hoàn toàn được chế tạ từ gỗ tốt nhất. Hộp tên, thân nỏ, dây cung đều phối hợp rất phù hợp. Tuy nhiên uy lực như thế nào thì cần phải thử một phen, nếu như kém so với Phục Hợp cung của Hung Nô thì một phen cố gắng cũng là vô ích.

Tô Uyển Nhu khẽ cắn răng, thần thái của nàng có vẻ hơi kích động. Thực ra cũng không phải là nàng không kịp kiểm tra uy lực của Gia Cát liên nỗ mà đây là thần binh cho nên nàng sợ thất bại. Với lại, nàng cũng hy vọng được cùng với Triệu tướng quân nhấm nháp hương vị vui sướng của kỳ tích.

Triệu Tử Văn khẽ vuốt vẻ cái Gia Cát liên nỗ tinh xảo này. Nhìn bề ngoài thì trông nó có vẻ thật tiêu chuẩn, thật không hiểu là Tô tiểu thư chế tạo ra nó như thế nào.

Ở cách đó chỗ hai người đang đứng không xa chính là mục tiêu để bắn. Hai người đang chứng kiến thời khác lưu truyền hậu thế này, nếu như Gia Cát liên nỗ được chế tạo thành công thì sẽ nó sẽ trở thành một vũ khí rất quan trọng trong cuộc chiến với Hung Nô, sẽ tăng phần đảm bảo chiến thắng đối với bọn man di. Điều này đã cho thấy tầm quan trọng của cái nỏ này lớn đến như thế nào.

- Tử Văn, ngươi mau thử đi. Chỉ cần kéo lẫy nỏ là được!

Tô Uyển Nhu đã nôn nóng nửa ngày trời cho nên không khỏi khẽ nói. Nàng vừa nói ra những lời này đã cảm thấy nó thật thừa. Những bản vẽ này do Triệu tướng quân vẽ ra, chẳng lẽ hắn lại không biết đạo lý sử dụng nỏ trong đó hay sao?

Triệu Tử Văn nhìn cò súng hình trăng lưỡi liềm của Gia Cát liên nỗ. Hắn để ngang thân nỏ ra, chỉ cần hắn khẽ khởi động là có thể khiến cho dây cung bắn ra từng loạt tên nỏ. Mọi việc thành bại là đây. Tô Uyển Nhu rất khẩn trương chờ đợi. Đôi mắt xinh đẹp của nàng lẳng lặng nhìn hành động của Triệu tướng quân, trong lòng thầm lo lắng không biết thí nghiệm này thành công hay thất bại! Triệu Tử Văn nhấc Gia Cát liên nỗ lên, nhắm thẳng về phía mục tiêu xa xa. Hắn từ từ kéo lẫy nỏ hình trăng lưỡi liềm, chỉ thấy păng một tiếng, tên không ngừng được bắn ra trên không trung với tốc độ cực nhanh khiến cho Triệu Tử Văn chớp mắt cũng không kịp.

- Phụp phụp.

Chỉ nghe thấy có hai tiếng vang mạnh ở trên mục tiêu có hai tiếng vang lên. Tại sao chỉ lại có tới hai tiếng nhỉ? Trong lòng Triệu Tử Văn cảm thấy kỳ quái tự hỏi.

Hắn và Tô Tiểu Muội lập tức đi tới gần mục tiêu. Chỉ thấy trên mục tiêu cắm tới hai chùm tên.

Trước đó Triệu Tử Văn đã sắp đặt mười tên trong một chùm tên. Cho nên khi tên có thể phóng ra mười cái liên tục từ Gia Cát liên nỗ.

Nhưng lúc này ở trên mục tiêu có cắm tới tận hai chùm tên. Triệu Tử Văn ngẫm nghĩ một hồi rồi lập tức hiểu ra Tô tiểu thư đã đổi mới. Hóa ra Tô tiểu muội trong truyền thuyết này quả là lợi hại, hắn không khỏi nhìn Gia Cát liên nỗ trong tay mình mà thầm ngẩn người.

Tên nỏ đã cắm sâu vào bên trong mục tiêu. Triệu Tử Văn dựa vào uy lực cùng với khoảng cách từ chỗ bắn tới mục tiêu thì tính được tầm bắn của Gia Cát liên nỗ khoảng chừng năm mươi thước, khá phù hợp với việc đối đầu với Hung Nô. Tuy nhiên, có lẽ cần phải mạnh hơn một chút nữa. Quan trọng nhất là Gia cát liên nỗ không cần lực gì lớn, chỉ cần bóp cò thì tên sẽ liên tiếp phát ra. Lực sát thương này quả thực là có thể đè chết quân địch.

Triệu Tử Văn nuốt từng ngụm nước miếng khẽ nói:

- Uyển Nhu, hộp tên này có thể chứa được tối đa bao nhiêu mũi tên?

Tô Uyển Nhu ngơ ngác nhìn vào những mũi tên cắm trên đích ngắm. Lúc chế tạo nàng cũng không ngờ rằng cái nỏ này lại có uy lực lớn như vậy. Bây giờ nghe thấy lời nói của Triệu tướng quân nàng mới hồi phục lại tinh thần, nghiêm trang nói:

- Trong hộp tên có thể chứa được ba mươi cái để có thể phòng ra. Chỉ là nếu như làm hộp tên lớn như vậy thì cũng không thích hợp để kỵ binh sử dụng.

Chứa được càng nhiều thì kích thước của cái nỏ này lại càng lớn, khả năng vận hành lại càng kém, kỵ binh dĩ nhiên là không thích hợp để sử dụng.

Ba mươi cái!

Triệu Tử Văn nghẹn họng nhìn trân trân. Nếu như hai nghìn kỵ quân Đại Kinh, mỗi kỵ quân được cấp cho một cái Gia Cát Liên nỗ, trong một lúc có thể phóng ra bốn nghìn chùm tên thì hoàn toàn không có ai có thể chống đỡ được.

Cái Gia Cát liên nỗ này thật là lợi hại. Trong thế giới của Triệu Tử Văn, Gia Cát liên nỗ chính là vũ khí đoạt thành, thủ thành nặng nề, tính cơ động rất kém. Nhưng không ngờ Gia Cát liễn nỗ dùng cho kỵ binh ở thế giới này thì lại biến thành lợi hại như vậy.

Thực ra Tô Uyển Nhu rất khâm phục Triệu tướng quân đã có thể vẽ ra nguyên lý cấu tạo của chiếc Gia Cát liên nỗ này. Nếu không, cho dù nàng thông minh đến đâu mà không có bản vẽ thì cũng chẳng thể nào tạo ra được.

Nhỉn hai lỗ tên phóng sâu kín ở hai đầu nỏ, Triệu Tử Văn bỗng nhiên có một cảm giác hưng phấn khó hiểu. Đại Kinh có được vũ khí này, còn sợ cung của Hung Nô hay sao?

Bây giờ hắn có cảm giác giông như đang được chứng kiến Đại Kinh kỵ quân dẫm nát thiết kỵ Hung Nô dưới chân!

- Uyển Nhu, cám ơn nàng!

Triệu Tử Văn không kìm được tự chủ ôm chầm lấy Tô Uyển Nhu vào ngực, vô cùng chân thành nói.

- Ưm.

Tô Uyển Nhu không hiểu tại sao Triệu đại nhân lại có cử động như vậy. Nàng vừa sợ vừa thẹn, khẽ ưm một tiếng rồi cúi đầu xuống, không có bất kỳ sự phản kháng nào.

Ôm nàng vào trong lòng, Triệu Tử Văn cảm nhận được bầu nhũ phong cao ngất. Từng mùi thơm thoang thoảng dần bay vào trong mũi của hắn khiến cho cả người hắn nhất thời bị rung động.

Đây chỉ là một hành động cảm ơn mà thôi. Bởi vì Gia Cát liên nỗ này đối với kỵ binh đoàn, đối với Đại Kinh, và có lẽ đối với cả dân tộc Hoa Hạ vô cùng quan trọng! Cho nên hắn mới không kìm được ôm chầm nữ tử thông minh này vào trong lòng.

- Khụ khụ.

Khuôn mặt Tô Uyển nhu trở nên đỏ ửng, hai bên tai rực lên một màu phấn hồng. Nàng đang định đẩy Triệu tướng quân sang một bên thì nghe thấy một tiếng ho khan truyền từ phía sau cửa hậu hoa viên.

Chỉ thấy Tô Thái Sư từ từ bước tới nơi này. Trên mặt của ông nở ra một nụ cười quái dị khiến cho ngay cả mặt dày như Triệu Tử Văn cũng phải ửng đỏ. Đùa giỡn cháu gái người ta ngay trước mặt, không đỏ mặt lên mới là chuyện lạ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.