Siêu Cấp Thư Đồng

Chương 79: Chương 79: Tiêu Sái Mà Đi






Sắc mặt Mã Chí Viễn hơi tái đi, trong lòng hối hận, không phải hắn đã cho tên nô tài này một cơ hội thành danh hay sao? Không nghĩ rằng trình độ văn chương của hắn cũng cao, giọng văn lại khí thế nhưvậy.

Bởi vì, Triệu Tử Văn đứng cách một đoạn so với các tài tử tiểu thư bên dưới, nên mọi người không biết hắn rơi lệ tự lúc nào. Nhưng cũng có người trong lòng còn có chút nghi hoặc, Âu Châu và địa cầu là địa phương nào? Nhưngvì tâm trạng phấn khích, không ai suy nghĩ nhiều, chỉ nghĩ nó là tên một địa danh….

Triệu Tử Văn kìm chế xúc động, chậm rãi đi xuống, mọi người nhìn vể phía hắn, trong mắt có phần sùng kính cũng có chút ghen tị.Triệu Tử Văn đi về phía Bảo Nhi, Bảo Nhi liền bước lên phía trước vui mừng nắm tay hắn, như muốn nói với mọi người, đây là tướng công của ta.

Hạ Vũ Tình sắc mặt phức tạp nhìn Triệu Tử Văn, giống như vui, giống như hận, vì sao ngươi có tài cao như vậy, cũng không đồng ý vì ta đi thi Trạng Nguyên, ngươi đúng là người xấu, ta hận ngươi chết đi được…..

Cách đó không xa, Hạ Bình thấy bọn họ đang ân ái, trong mắt những giọt nước mắt tuôn ra, nàng cắn chặt đôi môi anh đào của mình, đến bật máu, sắc mặt lại tái nhợt, khóc mắng:

Hạ Văn, sao ngươi chỉ nhớ nàng, lại quên ta?

Ta hận ngươi chết đi được.

Nói xong vừa khóc vừa chạy đi,

- A, hình như có người vừa mắng ta.

Bào Nhi nhìn xung quanh nói:

- Không có , Triệu đại ca nghe nhầm rồi.

Triệu Tử Văn nói:

- Có thể là nghe nhầm, tuy nhiên giọng nói giống như là Hạ Bình.

Bảo Nhi hỏi :

Hạ Bình?

Triệu đại ca, Hạ Bình là ai vậy?

Có phải hay không ! Hẳn là phải nói cho Bảo Nhi, Hạ Bình cũng là thê tử chưa xuất giá của ta. Bây giờ nói cho nàng cũng không biết nàng có chấp nhận không? Hay là thôi, chờ một năm rồi nói sau.

Triệu Tử Văn ngẫm nghĩ một chút cười nói:

- Hạ Bình là thư đồng của đại tiểu thư Hạ Phủ.

Bảo Nhi thấy Triệu Tử Văn thần sắc không bình thường nên không hỏi lại.

- Tiểu tử ngươi xem ra có danh tiếng.

Hạng Tử Hiên đi tới đấm nhẹ vào ngực Triệu Tử Văn.

Triệu Tử Văn cảm thán nói :

- Ta đã quen với những câu nói như thê rồi.

Phương Thiên Vũ cười ha ha nói:- Tiểu tử ngươi đúng không biết xấu hổ.

Hạ Văn Đăng cũng đi theo nói:

- Tiểu tử ngươi cấp cho ta không ít mặt mũi, trở về ta nhất định thưởng cho ngươi.

Triệu Tử Văn đi xuống, liền có rất nhiều tài tử tiểu thư vây quanh Hạ Văn Đăng thỉnh giáo văn chương, điều này làm uy danh của hắn càng tăng lên, cho nên cũng hào sảng hơn, nhưng mọi người ai cũng biếtHạ Văn Đăng chỉ là một cái bao cỏ, bài văn đó khẳng định là của tên thư đồng kia.

Triệu Tử Văn cảm thấy tinh thần đặc biệt mệt mỏi, liền nói với Hạ Văn Đăng:

- Thiếu gia, ta cảm thấy rất mệt mỏi, ta muốn đi về nhà Bảo Nhi nghỉ một lát, chút nữa ta sẽ về phủ.

Hạ Văn Đăng gật đầu cười nói:

- Được, ngươi đi đi, tuy nhiên đừng quá trễ.

- Chậm đã.

Mã Chí Viễn đột nhiên gọi Triệu Tử Văn.

Triệu Tử Văn vừa mới chuẩn bị đi, đã thấy Mã Ch Viễn gọi mình, trong lòng có chút tức giận, mẹ nó, tên này vẫn còn chưa dừng, hắn lạnh lùng nói:- Xin hỏi Mã công tử còn có chuyện gì?

Mã Chí Viễn âm hiểm nói:

- Hay cho một thiếu niên cường, Văn Đăng huynh văn tài quả nhiên phi phàm, tên thư đồng cũng không tầm thương, chi bằng để ta ra vài câu đối cho huynh đáp, huynh thấy như thế nào?

Giang Nam Tứ Đại Tài Tử rất được nguỡng mộ, mọi người đều kêu lên :

- Hay!

Hạng Tử Hiên và Phương Thiên Vũ thấy Mã Chí Viễn như đang muốn gây khó khăn với Hạ Văn, định ra mặt giáo huấn Mã Chí Viên một chút, nhưng Triệu Tử Văn giơ tay ngăn bọn họ lại, cười lạnh nói:

- Hạ Văn xin rửa lỗ tai lắng nghe, Mã công tử, mời ra câu đối.

Hôm nay ta nhất định sẽ tiêu diệt uy phong của ngươi, Mã Chí Viễn sau một lúc lâu cân nhắc, ngẩng đầu cười nói:

- nguyệt y tinh bàng tinh y nguyệt

(Dịch: Trăng sáng nhờ sao, sao giữ trăng sáng).

Mã Chí Viễn không hổ là Giang Nam Tứ Đại Tài Tử, quả nhiên tài giỏi, sáng tạo, nhanh như vậy đã nghĩ ra câu đối, hơn nữa câu câu đối này đọc ngược lại:

“nguyệt y tinh bàng, tinh y nguyệt”

vẫn là

“ nguyệt y tinh, bàng tinh y nguyệt”

Nên càng khó khăn hơn khiến Triệu Tử Văn không khỏi nhíu mày.

Mọi người thấy Triệu Tử Văn cau mày, đều nghĩ hắn không đối được, thở dài, tưởng rằng thư đồng này văn chương xuất chúng, không ngờ cũng thường thôi, Mã Chí Viễn thấy Triệu Tử Văn nửa ngày không đáp được, trong mắt khinh miệt cười nói:

- Nếu đối không được thì thôi đi….

- Chậm đã, ai nói ta không đối được.

Triệu Tử Văn giả vờ ngạc nhiên nói:

- Phách mã thí hưởng thí tùy phách

(Dịch: Vuốt mông ngựa, ngựa đánh rắm)

Ha ha. Mọi người nghe xong cười ha hả, tuy rằng chỉ đối lại một nửa, nhưng văn đối ngẫu ác tục. “ Phách mã thí hưởng, thí tùy phách”. Bất kể đọc thế nào, đều là thô tục, có người cười không đứng lên nổi.

Hạ Văn Đăng tái mặt , Hạ Văn vừa kiếm được một chút vinh quanh cho Hạ phủ mà giờ đã vứt đi hết, thật là mất mặt, trở về biết nói sao với mẫu thân. Phương Thiên Vũ đứng bên cạnh bộ dáng không thể tin nổi,nói:

- Hạ Văn không phải bị quỷ ám chứ? Như thế nào văn chương biến thành thô tục vậy.

Hạng Tử Hiên lắc đầu giận dữ nói:

- Ai mà biết được, bao nhiêu công sức của chúng ta đã bị hắn làm mất hết, lần sau lên tránh xa hắn một chút.

Phương Viêm Bân và Dư Minh Kiệt vỗ tay trào phúng nói:

- Rất đúng, đúng như vậy, thật sự là rất tuyệt.

Mã Chí Viễn không nói gì thêm, trong mắt lộ vẻ coi thường.

Triệu Tử Văn không thèm để ý bọn họ, ánh mắt khinh miệt, cười ha hả, kéo bàn tay Bảo Nhi, giẫm chân tại chỗ, lớn tiếng nói:

- Thiên tùy nhân nguyện nhân tùy thiên.

Hạ Văn Đăng thở phào nhẹ nhõm, câu đối khá tôt, hóa ra Hạ Văn Đăng thừa nước đục thả câu, Hạng Tử Hiên và Phương Thiên Vũ cười ha hả nói:

- Hạ Văn quả thực xuất khẩu thành thơ.

Bản thân bây giờ đáng lẽ đang hưởng thụ cuốc sống của năm cuối đại học cùng người yêu, không ngờ lại lục đục rồi đến chỗ này….

Triệu Tử Văn bất đắc dĩ lắc đầu, cao giọng ngâm:

- Biệt nhân tiếu ngã thắc phong điên

Ngã tiếu tha nhân khán bất xuyên.

Bất kiến ngũ lăng hào kiến mộ

Vô hoa vô tửu sừ tố diền.

(Dịch:

Người cười ta cười như kẻ điên

Ta cười người người nhìn không thấu

Không thấy Ngũ Lăng hào kiệt mộ

Không hoa không rượu thành đất cày)

Các tài tử nghe hắn ngâm thơ phóng khoángtiêu sái, không khỏi kêu lên:

- Văn rất hay, rất khí phách.

Hạ Vũ Tinh và Dư Tư Lăng liếc mắt nhìn Triệu Tử Văn một cái, không rõ tên vô sỉ này sao đột nhiên lại tiêu sái như vậy…

Lý tài nữ đứng cách đó không xa, nhìn Triệu Tử Văn với ánh mắt kính nể. Câu thơ tự nhiên, phóng khoáng, tiêu sái, đây mới chính là Triệu Đại ca.

Hặng Tử Hiên nói nhỏ với Phương Thiên Vũ:

- Ta thấy Hạ Văn luôn có một cảm giác bí ẩn không nói nên lời.

Phương Thiên Vũ gật đầu đồng tình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.