Siêu Cấp Thư Đồng

Chương 255: Chương 255: Trung Thư Tỉnh






Lúc hai người động tình cũng quên mất đây là đại sảnh của Triệu phủ chứ không phải là sương phòng. Bảo Nhi nhìn quanh bốn phía, vội vã nói:

- Đại ca, chúng ta ...... Tới sương phòng của huynh đi ......

Triệu Tử Văn tỉnh ngộ lại, liền ôm bổng Bảo Nhi lên, đi về sương phòng của hắn.

Hai người quay cuồng trên chiếc giường gỗ trong sương phòng, chăn ấm che kín thân thể. Ngón tay Triệu Tử Văn lướt qua hai ngọn núi sung mãn rồi lại tiếp tục tiến tới vùng bụng bằng phẳng nhẵn nhụi của Bảo Nhi.

Mái tóc dài đen nhánh của Bảo Nhi tán loạn trên gối, lộ ra cái cổ xinh xắn bóng loáng trắng nõn. Triệu Tử Văn dịu dàng hôn lên cái cần cổ ngọc ngà. Bảo Nhi hơi thở ngày càng dồn dập. Triệu Tử Văn cởi bỏ vạt áo của nàng, tuột váy dài của nàng xuống tận dưới dầu gối. Dưới ánh nến hồng, Bảo Nhi ngượng ngùng che mặt, nhưng vẫn bị Triệu Tử Văn vuốt ve hôn lên môi đào.

Nàng dùng sức ôm lấy đầu Triệu Tử Văn, ngẩng mặt lên, đôi môi anh đào kiều diễm hướng về phía hắn. Hai đôi môi tụ lại cùng một chỗ, mút mát lẫn nhau.

- Đại ca, Bảo Nhi muốn sinh bảo bảo cho huynh.

Đôi mắt Bảo Nhi nhìn khuôn mặt cương nghị của đại ca, si ngốc nói.

Triệu Tử Văn cười ha hả, đáp:

- Sinh cả mười đứa cũng không có vấn đề gì. Đại ca nuôi được hết.

- Đại ca......

Bảo Nhi vô cùng thẹn thùng, uốn éo tấm thân mảnh mai, bộ ngực sữa cọ xát vào lồng ngực rắn chắc của đại ca, nỉ non gọi.

Bảo Nhi luôn dịu dàng nhưng hôm nay cũng quyến rũ như nước chảy, thật là một tiểu yêu tinh mà. Triệu Tử Văn lửa nóng bừng bừng ôm nàng vào lòng, vuốt ve làn da bóng loáng như tơ lụa của nàng. Triền miên và kịch liệt, váy dài của Bảo Nhi đã bị hắn cởi hẳn ra từ bao giờ, đùi ngọc không thể không tách ra bởi thân thể Triệu Tử Văn ngáng trở. Hắn thưởng thức đôi môi anh đào của nàng, thân thể đã bành trướng đến cực đại ra sức ma xát những điểm mềm mại mê người giữa chân ngọc của nàng.

Thân thể Bảo Nhi mềm nhũn ra, hai mông nẩy lên. Đối với Triệu Tử Văn mà nói, hắn không thể chờ đợi hay kháng cự được cạm bẫy mê người, khẽ mấp máy, và sau động thích ứng của Bảo Nhi, đột nhiên toàn lực xuất kích.

Bảo Nhi kêu lên một tiếng thất thanh duyên dáng, hai tay ôm chặt lấy thân thể Triệu Tử Văn, cả người hướng về phía trước, đầu ngửa ra sau, hai vú tuyết trắng dưới ánh nến đỏ lại nổi lên hào quang đầy gợi cảm và mị hoặc. Nàng hưng phấn thở hổn hển, hưởng thụ sự tấn công tràn ngập thâm tình của Triệu Tử Văn.

Tiểu ny tử cắn ngón tay trái, kiệt lực khống chế việc phát ra thanh âm, nhưng tiếng thở dốc của nàng ngày càng dồn dập đã làm bại lộ những cảm xúc chân thật của nàng lúc này. Thân thể mềm mại như bay bay, phiêu du trong không trung, ánh mắt mê loạn đầy dục tính.

Thanh âm run rẩy, nàng si ngốc gọi:

- Đại ca.........

Triệu Tử Văn cảm nhận được nhiệt lực trong cơ thể đột nhiên ướt át của nàng. Hắn dùng lực ôm chặt lấy nàng, toàn thân đè ép trên thân thể mềm mại mê người của nàng. Một luồng nhiệt lưu nóng bỏng trong cơ thể hắn cũng bộc phát. Bảo Nhi thốt lên những tiếng rên rỉ kiều diễm, hai tay kéo người Triệu Tử Văn về phía mình. Hai người cố sức ôm nhau, thật lâu, thật lâu không muốn tách ra.

- Đại ca, về sau muội không bao giờ muốn rời xa huynh nữa.

Lửa hồng trên mặt Bảo Nhi còn chưa rút đi, đôi mắt đẹp vẫn si mê, dịu dàng nói. Sau khi triền miên với đại ca, nàng càng cảm nhận được nỗi khổ tương tư khó chịu như thế nào.

Triệu Tử Văn nhìn tiểu ny tử si tình như thế, sau này làm sao còn nhẫn tâm rời xa nàng được nữa? Bàn tay to tướng của hắn vẫn vỗ về nghịch ngợm hai hạt hồng đậu của Bảo Nhi, gật đầu nói:

- Đại ca về sau cũng tuyệt đối không rời xa muội nữa.

- Ô......

Cổ họng Bảo Nhi lại phát ra tiếng rên rỉ. Vì bị đại ca khiêu khích nên thân thể lại nóng bừng lên, hai tay nàng ôm lấy cổ đại ca, càng thêm quấn quýt và si mê.

Đúng là "tiểu biệt thắng tân hôn", hai người nhiệt tình như lửa, có thể dùng câu "củi khô gặp lửa rực" mà hình dung. Bảo Nhi lại hy vọng có thể khai chi tán diệp (sinh sôi nảy nở) cho Triệu gia cho nên cả đêm ôn nhu nhỏ nhẹ, đương nhiên không lời nào tả nổi.

------------------------------

Mấy ngày sau đó, chẳng mấy chốc mà đại quân cả ngàn người của Hung Nô sắp đến Hàm Đan, chậm nhất là trong vòng hai ngày nữa là sẽ tới kinh đô. Mà lão Hoàng đế vẫn chẳng quan tâm tới việc này. Nhưng không phải lão không muốn hỏi tới, mà là thân thể của lão ngày càng lụn bại, gần đây cũng không muốn lâm triều nữa thì làm sao biết được chuyện này?

Triệu Tử Văn đã nhiều ngày nay đều đến Trung Thư Tỉnh, làm việc trong phủ viện, không phải xét duyệt tấu chương của quan viên các địa phương đưa tới thì cũng là nghe tin tức từ các Bộ của triều đình, bận rộn đến mờ mịt cả mắt. May mà còn có nha đầu đáng yêu Bảo Nhi này mỗi ngày đều hầu hạ hắn mới không có cảm giác mỏi mệt quá sức.

Trung Thư Tỉnh chính là nơi đưa ra ý chỉ của quân chủ một nước, chưởng quản các vấn đề cơ yếu, công bố những cơ chế, mệnh lệnh của triều đình. Ở Kinh quốc, Trung Thư Tỉnh, Môn Hạ Tỉnh và Thượng Thư Tỉnh là sự tập hợp quyền hành chính trung ương. Các quyết sách từ Trung Thư Tỉnh, thông qua sự xét duyệt của Môn Hạ Tỉnh, sau khi được Hoàng đế ngự phê thì giao sang cho Thượng Thư Tỉnh chấp hành. Cho nên Triệu Tử Văn mỗi ngày đều cần phải xét duyệt rất nhiều sự tình phức tạp.

Trung Thư Tỉnh được đặt trong một tòa sơn trang, trong ngoài đều có Ngự Lâm Quân trông coi nghiêm mật đề phòng các tin tức trọng yếu của Kinh quốc bị tiết lộ ra ngoài. Cả tòa sơn trang được xây dựa vào núi, sơn thủy hòa hợp, hai bên có hai hàng cây, tràn đầy hoa cỏ. Thanh khê bao bọc, những hòn giả sơn rậm rạp cây cối, hoa tươi đầy trên đất, hai bên hàng liễu thư thả tiêu dao, tràn ngập sinh ý.

- Triệu đại nhân, đây là ý chỉ của Hoàng thượng, xin hãy xem qua.

Ngay trong đại sảnh to lớn ở sơn trang, trên bàn trương án hơn mười vị quan viên đang bận bịu, chỉ có Triệu Tử Văn bắt chéo hai chân, ngồi ngủ khì khì trên ghế, một vị Thị lang khiếp nhược ghé vào lỗ tai hắn, nhẹ giọng nói.

Triệu Tử Văn chậm rãi mở mắt, thấy Thị lang xấu xí kia trước mặt, trong tay bưng cái khay vàng, bên trên còn có một đạo thánh chỉ đã được chuẩn bị sẵn.

Ở các triều đại trước, thánh chỉ của Hoàng đế phải thông qua sự đồng ý của Trung Thư Tỉnh (dưới sự quản lý của Tể tướng) thì mới có thể tính là chính thức có hiệu lực. Nếu không chỉ có thể coi là trung chỉ, quan viên có thể cự tuyệt chấp hành. Kinh quốc cũng theo hình thức này, cho nên Trung Thư Tỉnh thực ra là bản mệnh của lão Hoàng đế.

Trước kia là do Tô Thái sư phải chấp chưởng. Nếu như không phải là Tô Thái sư chưởng quản Trung Thư Tỉnh thì thánh chỉ phong Triệu Tử Văn làm Tể tướng lần trước sao lại có thể có hiệu quả nhanh như thế?

Lão Hoàng đế này mấy ngày rồi không có động tĩnh gì, hình như lại bệnh rồi thì phải. Triệu Tử Văn cũng không đi quấy rầy lão làm gì, cho nên chuyện của Vương Vạn Quán vẫn gác lại đó, đành chờ đợi một cơ hội khác sẽ nói với lão Hoàng đế.

Kỳ thật quyền lợi của Triệu Tử Văn cũng không phải là lớn như tưởng tượng. Luận từ sử sách, cho tới nay Tể tướng có thế lực lớn nhất cũng chỉ có vị Tể tướng dưới triều Hoàng đế thứ ba của Kinh quốc. Khi đó, Đại Kinh thiếu chút nữa đã để cho Tể tướng này thay tên đổi họ. Ở thời vị Tể tướng này, ông ta trực tiếp khống chế triều chính. Phàm là quốc sự, phải qua sự phê chuẩn của ông ta mới có thể thực hành. Trên cơ bản là vị Hoàng đế thứ ba của Kinh quốc hoàn toàn mất hết quyền lực, mất cả quyền chế ngự quân quyền, không thể nhúng tay vào chính vụ.

Vị Tể tướng đó thì hô phong hoán vũ, nhưng đáng tiếc Triệu Tử Văn vô cùng nhạt nhẽo với quyền thế, không có hứng thú làm chuyện lớn lao đại sự như vậy. Bất quá, nếu như hắn muốn có quyền thế lớn như vậy cũng là không thể. Hiện giờ Trung Thư Tỉnh có hai Thị lang, sáu Xá nhân, bốn Chủ thư, mười sáu Thông sự Xá nhân. Trong đó, thế lực của An Vương và Tô Thái sư chiếm một nửa, còn Hoài Vương chiếm hơn một nửa, tạm thời đang ở thế cân bằng.

Triệu Tử Văn không nhanh không chậm tiếp nhận thánh chỉ trong tay Thị lang, mở ra yên lặng đọc:

“Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết. Hung Nô Thiền vu nguyện cùng Đại Kinh giao hảo Tần Tấn, do đó đã phái sứ giả đến triều bái hoàng triều Đại Kinh của trẫm, cũng cầu hôn An Ninh quận chúa. Trẫm niệm tình Hung Nô là nước có lễ nghi, đặc biệt cho phép gả An Ninh quận chúa cho Thiền Vu Hung Nô, hy vọng Đại Kinh và Hung Nô trọn đời thái bình an khang.”

Đọc thầm hết câu cuối cùng, Triệu Tử Văn thấy cái đầu mình ong ong. Lão Hoàng đế này thật sự nguyện ý hy sinh An Ninh quận chúa để đổi lấy thái bình nhất thời ư? Để dọn đường cho việc đoạt vị của Bát Hoàng tử?

Lúc này, nội tâm của hắn rất phức tạp, không biết nên nói gì nữa. Nếu như gả An Ninh quận chúa cho Hung Nô, đối với hắn không còn gì tốt hơn bởi vì kẻ đang ẩn núp trong bóng tối kia chắc chắn sẽ chờ đợi một thời điểm nào đó đưa chuyện này ra làm điều kiện uy hiếp hắn. Trong khi người Hung Nô tư tưởng có phần cởi mở, sẽ không quá xem trọng việc quận chúa không còn là xử nữ nữa. Cho nên việc An Ninh lấy chồng ở xa thực ra lại giúp hắn tiêu trừ mối uy hiếp tiềm tàng.

Nhưng Triệu Tử Văn nguyện ý không? Chẳng lẽ lại trơ mắt thờ ơ nhìn nữ tử "huyết mạch tương liên" với mình bị gả cho man di? Nhưng Hạng An Ninh sớm đã hận hắn thấu xương. Giờ hắn cũng không biết nên quyết định thế nào nữa. Giải quyết mối uy hiếp còn trong bóng tối hay là cứu nữ tử đang hận thù mình?

- Không thể gả An Ninh quận chúa cho Hung Nô được!

Một vị Xá nhân là thân tín của Hoài Vương phẫn nộ vỗ án nói.

Một vị Thị lang khác giận dữ nói với vị Xá nhân này:

- Ta đồng ý với ý chỉ của Hoàng thượng. Có thể kết thân với Hung Nô, tạm thời đình chỉ chiến tranh, yên ổn dân tâm. Đó là chuyện không còn gì tốt hơn!

- Ta cũng đồng ý với cách nhìn của Phàn đại nhân.

Thị lang đứng bên cạnh Triệu Tử Văn cũng cao giọng nói.

Hai vị Thị lang này, một là thân tín của An Vương, một là thân tín của Tô Thái sư. Hiện giờ hai người lại đứng cùng một phe, buồn cười không nói nổi.

An Vương và Hoài Vương đã đối lập nhiều năm nay, đương nhiên hy vọng là có thể trả thù được Hoài Vương. Còn Tô Thái sư là cận thần của lão Hoàng đế, cái gì cũng nghe theo lão Hoàng đế cả. Hai bên thế lực này đều có ý kiến tương đồng cũng là chuyện khó tránh.

Trong phút chốc, cả gian đại sảnh ầm ĩ hết cả lên. Chuyện này Triệu Tử Văn nhìn thấy nhưng cũng không thể trách cứ gì được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.