Trên đỉnh núi một mảnh tuyết trắng, phóng mắt nhìn lại, quanh mình đều
toàn một màu trắng xóa, chỉ có màn trời bên trên là đen kịt. Một đen một trắng, hình thành sự đối lập rõ ràng, giống như âm dương ngư trong Thái Cực Đồ.
Lúc này Trương Văn Trọng và
Tô Hiểu Hồng đã lên tới đỉnh núi, đang sưu tầm tung tích của Minh Xà mọi nơi. Không bao lâu, Tô Hiểu Hồng chợt phát hiện cảnh tượng dị thường ở
phía xa xa, liền nhanh tay chỉ về phương hướng kia, nói với Trương Văn
Trọng: “Lão sư, thầy mau nhìn nơi đó, hẳn chính là Minh Xà phải không?”
Theo phương hướng Tô Hiểu Hồng chỉ tới nhìn qua, Trương Văn Trọng nhìn thấy một con rắn lớn màu đen khoảng hơn mười thước, phía sau lưng còn
có bốn cánh.
Lúc này, con rắn lớn bốn cánh uốn quanh trên mặt một khối đá lớn, đang kiệt lực vươn đầu rắn dữ
tợn về hướng không trung, răng nanh trong chiếc miệng chơm chởm, lưỡi
rắn không ngừng phun ra nuốt vào, tham lam thôn phệ linh khí tinh thuần
ẩn chứa trong ánh trăng.
Có thể bởi
vì vừa tiến hóa trở thành Minh Xà, còn chưa nắm chặt được lực lượng
cường đại vừa mới thu được trong tay, thường thường sẽ có một đạo sóng
nhiệt từ trong thân thể nó phóng xuất ra, đem vùng tuyết đọng chung
quanh người nó hoàn toàn hòa tan.
Từng sợi hơi nước bởi vậy mà tan chảy bay lên, không ngờ lại làm cho nó
tăng thêm vài phần tiên ý mờ ảo. Nếu như để người thường nhìn thấy một
màn như vậy, không chừng sẽ xem nó là tiên linh vật, quỳ xuống cúng bái
cầu phù hộ.
Trong ánh mắt Trương Văn
Trọng hiện lên một đạo tinh mang, trầm giọng nói: “Không sai, đây là
Minh Xà, lúc này nó đang thôn phệ linh khí trong núi cùng tinh hoa mặt
trăng, để hoàn thành một bước tiến hóa cuối cùng. Một khi để nó thôn phệ hoàn tất, như vậy linh khí của ngọn núi này sẽ khô kiệt. Mà kết quả
mang tới trực tiếp, tình huống khí hậu của ngọn núi này sẽ chuyển biến
xấu kịch liệt, thảm thực vật trong núi cũng sẽ lần lượt héo rũ, mà thôn
dân cày cấy trồng trọt cũng khó thể thu hoạch. Không có thời gian vài
chục năm cho đến trăm năm, linh khí trong ngọn núi này sợ không cách nào khôi phục như lúc ban đầu.”
Sắc mặt
Tô Hiểu Hồng biến đổi, kinh hô: “Trời ạ, nói như vậy ngọn núi này chẳng
phải sẽ biến thành núi hoang? Vậy thôn dân trong Long Hóa chẳng phải sẽ
bị ép rời nhà ra ngoài kiếm ăn? Không…không được, tuyệt đối không thể để chuyện như vậy phát sinh! Lão sư, chúng ta phải ngăn cản thu phục con
Minh Xà này trước khi nó thôn phệ hết linh khí trong núi!”
“Ân, cô nói không sai, chúng ta đích xác phải chế phục nó trước khi nó thôn phệ hết linh khí. Bằng không sau khi nó thôn phệ xong linh khí,
hoàn thành bước tiến hóa cuối cùng của Minh Xà, yêu lực của nó sẽ từ
Nguyên Anh trung kỳ, bước lên Hóa Thần sơ kỳ! Tới thời gian đó, với
trạng thái hiện tại của tôi và cô, còn muốn thu phục nó, thật sự không
còn khả năng!” Trương Văn Trọng trầm giọng nói, triệu hoán Tam Xích kiếm trong Càn Khôn Hồ, nắm chặt trong tay, sau đó phân phó Tô Hiểu Hồng:
“Tiểu muội, cô ở xa xa dùng đạo pháp cùng pháp bảo, tận lực hạn chế tốc
độ hấp thu cùng lực chú ý của nó. Mà tôi nhân cơ hội nó không chú ý,
chạy ra sau lưng, tập kích bộ vị yếu hại của nó, tranh thủ một kích đánh nó trọng thương, sau đó mới có thể thu nó vào trong Càn Khôn Hồ.”
Nếu không phải bởi vì linh lực của Trương Văn Trọng còn chưa khôi
phục, nếu không phải vì làm chậm tuyết lở đất đá tràn xuống sườn núi nên tiêu hao phần lớn linh lực của hắn, với tu vi Nguyên Anh kỳ, lại thêm
các loại đạo pháp, hắn có thể một mình thu phục con Minh Xà này, đâu cần mượn lực lượng của Tô Hiểu Hồng?
Tô
Hiểu Hồng gật đầu đáp: “Hiểu được, em sẽ đóng vai có hiệu quả phản diện. Yên tâm đi lão sư, làm việc này em rất có kinh nghiệm.”
Trương Văn Trọng cười khổ nói: “Kinh nghiêm của cô lấy từ trong trò chơi ở internet mà ra phải không?”
“Không sai.” Tô Hiểu Hồng gật đầu đáp: “Tuy rằng những kinh nghiệm này đều lấy được từ trong trò chơi internet, thế nhưng lão sư có thể yên
tâm, em nhất định sẽ đem kinh nghiệm lý luận và thực tiễn kết hợp tốt.
Trước đó khi thầy đi Đông Nam Á, em cũng đã dùng kinh nghiệm lý luận kết hợp thực tiễn, cùng Tam Túc Ô, Bán Thận Long chúng nó tôi luyện qua,
hiệu quả thực sự không tệ lắm.”
Nghe
xong lời nói của Tô Hiểu Hồng, Trương Văn Trọng lại cảm thấy có chút lo
lắng. Hắn không phải lo lắng về kinh nghiệm Tô Hiểu Hồng học được từ
trong trò chơi, mà là lo lắng với tâm tính luôn có lòng tin mười phần
của nàng. Bất quá lúc này hiển nhiên cũng không phải thời gian xối nước
lạnh cho nàng, cho nên Trương Văn Trọng sau thoáng trầm ngâm, đã đem bản Vạn Yêu Đồ Sách ra, lật tới trang thứ tư.
Bên trong Vạn Yêu Đồ Sách trang thứ tư vẽ hình một con nhện màu xanh
lục. Trương Văn Trọng truyền một đạo linh lực vào trong Vạn Yêu Đồ Sách, một đạo lục quang âm u từ trong trang sách phóng ra. Ngay sau đó, một
con nhện lớn cỡ con trâu nghé trên người có mấy đạo hoa văn quỷ dị xuất
hiện ngay trước người Trương Văn Trọng và Tô Hiểu Hồng. Nó vũ động hai
chân trước, hướng Trương Văn Trọng hành lễ, miệng phun tiếng người nói:
“Thanh Chu bái kiến chủ nhân.”
Trương Văn Trọng cũng không nói thêm điều gì, chỉ Minh Xà trên đỉnh núi phía
xa, trầm giọng phân phó: “Thanh Chu, ngươi sẽ hiệp trợ đồ đệ của ta cuốn lấy con Minh Xà này, đừng cho nó chạy thoát nơi đây.”
Thanh Chu nhanh miệng đáp: “Cẩn tuân pháp chỉ!”
Trương Văn Trọng lại đưa mắt quan sát tình huống của Minh Xà, nói:
“Việc này không nên chậm trễ, chúng ta bắt đầu hành động.” Dứt lời, hắn
cầm Tàng Thân Phù lấy được từ chỗ Quý Mị đem ra, sau khi kích hoạt công
hiệu của Tàng Thân Phù, thân ảnh của hắn nhất thời cùng hoàn cảnh quanh
mình hòa hợp thành một thể, bắt đầu lặng yên không chút tiếng động tiến
về đỉnh núi Minh Xà đang nằm đi tới. Tô Hiểu Hồng kích hoạt Huyền Sĩ
Giáp, sau khi chuẩn bị xong xuôi, nhìn Thanh Chu đang ở bên cạnh nói:
“Đi thôi, chúng ta cũng phải bắt đầu hành động.”
“Dạ.” Thanh Chu lên tiếng, đi theo sát sau lưng Tô Hiểu Hồng hướng Minh Xà bay nhanh đi.
Kỳ thực từ lúc Trương Văn Trọng và Tô Hiểu Hồng xuất hiện trên đỉnh
núi, Minh Xà cũng đã phát hiện thân ảnh của hai người bọn họ, chỉ vì nó
đang vội vàng thôn phệ linh khí để hoàn thành bước tiến hóa cuối cùng,
cho nên cũng không để ý tới bọn họ. Lúc này Minh Xà bỗng nhiên phát
hiện, có một nhân loại dẫn theo một con nhện lớn đang hùng hổ vọt về chỗ nó. Mà một nhân loại lại quỷ dị không nhìn thấy hình bóng. Nó lập tức
liền ý thức được, hai người kia đang muốn thừa dịp nó chưa hoàn toàn
tiến hóa, dốc sức tập kích nó.
Sau khi hấp thu được năng lực cường đại, lòng tự tin của Minh Xà có thể nói là nhảy vọt, nó chẳng những không thèm để Tô Hiểu Hồng cùng Thanh Chu
vào trong mắt, đồng dạng cũng không cần biết bóng ảnh Trương Văn Trọng
biến mất là vì đâu. Đám người này, nó nghĩ chỉ dùng thời gian một bữa ăn sáng, liền sẽ thu thập gọn gàng.
Nhưng trước mắt nó
đang trong giai đoạn cắn nuốt linh khí, hoàn thành một bước cuối cùng
chu kì tiến hóa, cho nên không muốn vì đám người này mà chậm trễ thời
gian. Bởi vậy, bốn chiếc cánh đang phủ phục dưới mặt đất liền động đậy,
muốn dời tới một địa phương khác, tiếp tục công đoạn cắn nuốt linh khí. Đợi sau khi đã triệt để tiến hóa xong, nó sẽ quay lại thu thập nhóm
người phiền toái này.
Bất quá khiến người ta kinh
ngạc chính là, khi con Minh Xà vỗ cánh bay lên, nó vẫn không chịu buông
tảng đá dưới thân. Thoạt nhìn bộ dạng của nó, đúng là muốn mang theo cả
tảng đá lớn này đi cùng.
Chẳng lẽ, trong tảng đá này có cất giấu dị bảo hay sao?
Tô Hiểu Hồng không kịp nghĩ nhiều, vừa trông thấy Minh Xà muốn tung
cánh bay đi, nàng liền giơ súng nhắm về phía Minh Xà nhả đạn. “Phanh
phanh” hai viên Hàn Khí đạn có tác dụng đông cứng lập tức bắn ra.
Ngay khi Tô Hiểu Hồng phát động thế công. Đồng thời Thanh Chu cũng
hướng về phía Minh Xà phun ra một luồng tơ nhện mười phần mềm dẻo, hơn
nữa trong luồng tơ nhện này còn ẩn chứa độc tính gây tê.
Liếc mắt nhìn thế công của Tô Hiểu Hồng cùng Thanh Chu. Minh Xà cũng
không hề hoảng sợ, một tiếng khọt khẹt từ trong miệng nó truyền ra, theo sau đó là một ngọn hỏa diễm màu tím phún xuất từ cuống họng. Nháy mắt
đem Hàn Khí Đạn của Tô Hiểu Hồng thiêu đốt thành hơi nước, đồng thời
cũng thiêu rụi tơ nhện của Thanh Chu.
Bất quá lần
công kích này của Tô Hiểu Hồng cùng Thanh Chu chỉ là hư chiêu. Đòn sát
thủ chân chính, thì phải là kiện pháp bảo Triền Ti Kim Xà!
Triền Ti Kim Xà, bát phẩm bảo khí, khi chưa vận khởi chân nguyên, nó
chỉ là một con rắn nhỏ màu vàng kim quấn quanh vòng tay, thoạt nhìn
không thấy có chỗ nào kì lạ. Nhưng khi truyền chân nguyên xong, nó lập
tức sẽ hóa thành một con Kim Xà có chín đầu, cuốn lấy địch nhân mà gắt
gao trói buộc!
Ngay khi Minh Xà phun ra ngọn hỏa diễm màu tím, thì Tô Hiểu Hồng cũng đã vận khởi chân nguyên kích hoạt Triền
Ti Kim Xà hóa thành Kim Xà chín đầu, dùng thân pháp quỷ dị tránh né ngọn hỏa diễm màu tím, bắn tới trước mặt Minh Xà, hơn nữa trong nháy mắt bảy đầu tương liên, cuộn tròn lại hóa thành một sợi dây thừng màu vàng.
Dưới quang mang kim sắc lan tỏa chói mắt, hung hăng quấn quanh thân thể
Minh Xà, hai chiếc đầu còn lại luồn xuống tảng đá phía dưới, gắt gao
buộc chặt lấy.
Minh Xà trúng chiêu này, nhất thời
giận tím mặt, những thanh âm khọt khẹt đinh tai nhức óc, một lần nữa lại từ trong cuống họng truyền ra. Bất thình lình ngọn hỏa diễm màu tím
cũng theo hành động của nó mà phún xuất, lan tỏa dần dần quanh thân ý đồ muốn thiêu đốt Triền Ti Kim Xà.
Ngọn hỏa diễm màu
tím này có nhiệt độ cực cao, thậm chí tựu ngay cả bát phẩm bảo khí Triền Ti Kim Xà cũng đã bắt đầu xuất hiện dấu hiệu nóng chảy.
Nhưng đúng lúc này, Trương Văn Trọng nương theo Tàng Thân Phù đã tới gần phía sau thân rắn, hắn bất thình lình động.
Trương Văn Trọng tay phải nắm chặt Tam Xích kiếm, tung người nhắm đến
vị trí tim rắn, đồng thời tay trái thấp thoáng, một đạo Hàn Băng Phù lập tức rời khỏi tay, dán chặt vào Triền Ti Kim Xà đang có dấu hiệu nóng
chảy, mục đích là muốn hạ nhiệt cho Triền Ti Kim Xà.
Công hiệu của Hàn Băng Phù chỉ khoảng mười giây đồng hồ mà thôi. Cho
nên, Trương Văn Trọng tất sẽ phải chế phục Minh Xà ở mười giây thời gian này. Nếu không, một khi Triền Ti Kim Xà bị nóng chảy, Minh Xà hoạt động trở lại bình thường, muốn xuất kì bất ý chế phục nó tự nhiên sẽ là phi
thường khó khăn.