Vưu Giai đột nhiên bừng tỉnh từ trong cơn mộng mị, nàng chậm rãi ngồi
dậy ngắm nhìn bốn phía. Phát hiện mình vẫn đang ở trong khách sạn. Ngoại trừ nàng, trong phòng không có một ai. Ngây ngốc chốc lát, theo sau
nàng phun ra một ngụm hương khí, thầm nói: “Hóa ra là ta đang nằm mơ...”
Hồi tưởng lại những chuyện đã trải qua trong mộng cảnh. Vưu Giai rõ ràng vô cùng kinh ngạc.
“Sao tự dưng ta lại có một giấc mơ cổ quái như vậy nhỉ?” Một bên hồi tưởng, một bên Vưu Giai lắc đầu cười khổ.
Ngay lúc này, một chuỗi thanh âm gõ cửa vang lên: “Vưu tiểu thư, cô đã tỉnh ngủ chưa?”
“Ai?” Vưu Giai cảm giác cái thanh âm kia dường như rất quen tai. Hẳn là đã từng nghe qua ở đâu đó rồi.
Thanh âm quen thuộc lần thứ hai vang lên: “Tôi là Trần Hi! Phụng mệnh
tông chủ canh gác ở đây. Trước khi tông chủ đi, ngài đã căn dặn, nếu cô
cần gì, thì hãy phân phó cho tôi đi làm.”
“Trần
Hi....?” Trong đầu Vưu Giai lập tức hiện ra khuôn mặt của Trần Hi. Điều
này không khỏi làm cho nàng ngây ra. Theo sau nhỏ giọng kinh hô: “Chẳng
lẽ vừa rồi ta không phải nằm mộng ư? Hết thảy đều là sự thật sao?”
Vưu Giai vội vàng bước xuống giường. Trong lúc ra mở cửa, thì phát
hiện cánh cửa đã được thay mới rồi. Điều này làm cho nàng càng thêm tin
tưởng, hết thảy mọi chuyện trải qua trước đó, đều không phải là nàng nằm mơ.
Sau khi đẩy cửa, Vưu Giai liền trông thấy Trần
Hi đang cung kính đứng ở bên ngoài. Đồng thời còn có thêm cả Trần Nhàn
vừa mới tới nữa.
Hai chị em Trần Nhàn, Trần Hi nhất tề khom lưng nói: “Bái kiến Vưu Giai tỷ.”
Tại hai người bọn họ xem ra, sớm muộn gì Vưu Giai cũng sẽ trở thành vợ của Trương Văn Trọng, cũng chính là chủ mẫu của bọn họ. Cho nên thái độ rất cung kính, không dám lãnh đạm.
Trông thấy Trần
Nhàn, Vưu Giai kinh ngạc nói: “Tôi nhận ra cô....Cô chính là bác sĩ tại
phòng y tế của trường đại học Ung Thành. Chẳng lẽ cô cũng không phải
người thường hay sao?”
Trần Nhàn cung kính hồi đáp: “Nhờ hồng phúc của tông chủ. Tôi đã may mắn trở thành Tu Chân giả!”
“Tu Chân giả? Nói vậy, Trọng ca cũng là Tu Chân giả sao?” Bỗng dưng
Vưu Giai nhớ tới lời Trương Văn Trọng hứa hẹn trước đó. Liền vội vàng
hỏi: “À, đúng rồi! Trọng ca đâu? Sao không trông thấy anh ấy đâu cả.”
Trần Hi hồi đáp: “Tông chủ nói Mộng Ma xuất hiện ở đây, cũng không
phải chỉ có một mình. Hẳn là vẫn còn đồng đảng ẩn trốn xung quanh. Cho
nên hiện giờ ngài ấy đang truy tung đồng đảng của Mộng Ma! Vưu tiểu thư, xin cô yên tâm, tông chủ nhất định sẽ bình an trở về.”
Hồi tưởng đến tràng diện ở trong thế giới mộng cảnh. Cái khí thế oai
hùng ngút trời kia của Trương Văn Trọng, nỗi lo lắng trong lòng Vưu Giai cũng thuyên giảm đi vài phần. Khẽ thở dài một hơi, nàng lại nhớ tới
người nhà đang hôn mê. Tuy rằng Mộng Ma đã bị Trương Văn Trọng tiêu
diệt, nhưng lại không biết tình huống của mọi người như thế nào rồi.
Trần Nhàn theo sắc mặt của Vưu Giai cũng đoán ra nàng đang lo lắng
chuyện gì. Không đợi Vưu Giai mở miệng hỏi, liền chủ động nói: “Vưu tiểu thư, cô yên tâm! Người nhà họ Vưu đều không xảy ra chuyện gì cả. Hiện
giờ còn sớm, cô hãy nghỉ ngơi thêm đi nhé!”
“Ưm.” Sau khi nghe nói người nhà của mình không có việc gì. Vưu Giai thở phào một hơi nhẹ nhõm, xoay người trở lại phòng. Thế nhưng nàng không sao ngủ
được. Đành phải bước ra cửa sổ, ngắm nhìn bóng đêm mông lung, nhẹ giọng
nỉ non: “Thật không ngờ....Trọng ca lại là tu chân giả, đi theo con
đường tiên đạo.”
Cứ như vậy, cả người nàng chìm vào trong suy tư.
Trong một căn nhà ở tiểu khu dân cư nghèo, tại huyện Ẩn Ngạc. Trương
Hạo nằm ngã sõng soài trên mặt đất, mặc dù nhịp tim vẫn đập, nhưng lúc
này hắn đã mất đi ý thức, hoàn toàn trở thành một người thực vật. Đứng ở bên cạnh hắn, là cô gái tịnh lệ, đã cho hắn sức mạnh Mộng Ma.
Nhấc chân lên đá cho Trương Hạo một cái, cô gái tịnh lệ bĩu môi: “Hừ,
cái đồ vô dụng! Bị Trương Văn Trọng đánh bại trong thế giới mộng cảnh
thì cũng đành. Thế nhưng ngay cả thần thức đều không thể chạy thoát
nổi.”
Cô gái tịnh lệ ngẩng đầu, nhìn về phương hướng
của khách sạn, vẻ mặt chợt lạnh băng: “Đúng như Mị Nương nói! Trương Văn Trọng này không thể khinh thường được. Tu vi của hắn thăng tiến cực
nhanh, hơn nữa còn ba bốn lần phá hủy chuyện tốt của chúng ta. Hiện giờ
sáng lập Phong Sơn phái ở huyện Ẩn Ngạc, nếu còn để mặc cho hắn phát
triển, chỉ sợ rất nhanh sẽ trở thành mối họa tâm phúc của chúng ta....”
Cô gái tịnh lệ đột nhiên nhớ tới một việc, đôi mày liễu nhất thời chau lại: “Trương Văn Trọng sáng lập Phong Sơn phái ở huyện Ẩn Ngạc. Chẳng
lẽ hắn đã nghe được phong thanh về tin tức kia sao? Bất hảo! Tất phải
mau chóng giải quyết hắn. Nhưng hiện giờ ta đang dưỡng thương.....Xem
ra, ta phải tìm mấy người khác trợ giúp giải quyết mối họa này!”
Giờ khắc này, nàng cũng chẳng thèm quản tới Trương Hạo, đang rơi vào
cảnh đời sống thực vật. Mà xoay người đẩy cửa bước ra. Nương theo bóng
đêm che giấu, dùng tốc độ linh hoạt như quỷ mị, chạy thẳng đến hướng thị trấn.
Ngay khi nàng vừa chạy ra khỏi khu dân cư thưa thớt. Thì đột nhiên lại cảm thấy, linh khí ở trong trời đất có điểm
không thích hợp.
“Sao lại thế này?”
Ngay khi trong đầu nàng xuất hiện nghi vấn. Thì ánh trăng trên cao,
đột nhiên hóa thành cự xà, nháy mắt quấn quanh ở trên người nàng. Đem
nàng gắt gao trói chặt.
“Đây là thuật pháp gì? Cư
nhiên lại có thể điều khiển ánh trăng?” Cô gái tịnh lệ hoảng hốt nghĩ
thầm. Hiển nhiên nàng đã biết, Trương Văn Trọng đang đuổi theo tới, cho
nên chẳng cần che giấu thêm nữa, mà nhanh chóng thúc giục yêu lực, tính
toán thoát khỏi trói buộc của con cự xà này.
Bất quá, con cự xà này do ánh trăng biến thành. Chỉ cần nơi nào có ánh trăng buông xuống, là nó có thể cường hóa thân mình.
Dưới tình huống như thế, tuy rằng cô gái tịnh lệ đã oanh chết cự xà.
Nhưng chỉ một giây sau, nó lại biến hóa ra, tiếp tục quấn quanh trói
buộc ở trên người nàng.
“Ánh trăng chết tiệt, thật
đúng là phiền phức.” Cô gái tịnh lệ nghiến răng nói. Lần này, nàng chẳng thèm quản đến sự trói buộc của con cự xà, mà trong miệng lẩm bẩm chú
ngữ, hai tay giơ cao lên trời.
Rất nhanh, từng khối
mây đen vần vũ kéo đến. Đem bầu trời đêm trăng phủ kín. Cả không gian
trở nên mờ mịt tối tăm. Đã không còn thấy ánh trăng, con cự xà kia tự
nhiên cũng biến mất.
Bất quá, cô gái tịnh lệ không
cao hứng được bao lâu. Vừa mới phóng đi được vài bước, nàng liền kinh
ngạc phát hiện ra, mình chạy mãi mà bản thân vẫn đang ở chỗ cũ.
Lần này, trói buộc nàng không phải là ánh trăng. Mà chính là thực vật biến dị trồi lên từ dưới mặt đất.
Những sợi thực vật biến dị vô cùng cứng rắn. Nàng đành phải phóng xuất yêu lực ra, ngưng kết thành một luồng khói độc quanh người. Lúc này mới ăn mòn được những sợi thực vật đang lấn lướt tới. Mặc dù biết phương
pháp này sẽ tiêu hao rất nhiều yêu lực. Nhưng nàng cũng chẳng còn biện
pháp nào tốt hơn, chỉ hi vọng có thể mau chóng thoát khỏi Trương Văn
Trọng đeo bám.
Chật vật chạy trốn, làm cho cô gái
tịnh lệ rất căm phẫn, nàng nghiến răng thầm mắng: “Ta chưa đến tìm
ngươi. Thế nhưng ngươi đã chạy tới truy sát ta? Hừ...Nếu không phải vì
đang nguyên khí đại thương, ta sẽ cho ngươi nếm mùi đau khổ vì sự cuồng
vọng của mình!”
Tuy rằng nàng muốn nhanh chóng thoát
khỏi tầm truy sát của Trương Văn Trọng. Nhưng mọi chuyện xảy ra, lại
hoàn toàn trái ngược. Ngay khi đang ứng phó sứt đầu mẻ trán với đám thực vật biến dị. Đột nhiên....thân ảnh của Trương Văn Trọng cũng đã xuất
hiện ở trong tầm mắt của nàng.
“Hóa ra là một con
Bạch Cốt Chân Tinh ngàn năm tuổi!” Trông thấy cô gái tịnh lệ phóng ra
yêu lực. Trương Văn Trọng nhíu mày nói: “Lúc trước, ta không nhìn thấu
thân phận của ngươi. Hẳn là do ngươi dùng phương pháp ẩn thân đặc biệt
đi?”
Cô gái tịnh lệ này chính là một con Bạch Cốt Chân Tinh ngàn năm, thoát ra từ trong hỗn độn Tu La Giới!
Mặc dù thoát ra khỏi Tu La Giới, nhưng một thân tu vi của nàng cũng
không thể khôi phục đến trạng thái đỉnh phong, như ngày trước. Bất quá
với tu vi hiện tại là Hóa Thần đỉnh kỳ, ở đương kim thế giới này, vẫn có thể xưng là nhân vật nhất lưu, so sánh cùng Nguyên Anh trung kỳ của
Trương Văn Trọng, mạnh hơn không chỉ là gấp đôi!
Giờ
khắc này, đã nhìn thấy Trương Văn Trọng! Bạch Cốt Chân Tinh biết rõ, nếu như mình khăng khăng trốn chạy, như vậy chỉ có thể đổi lấy sự truy kích của Trương Văn Trọng mà thôi. Nói vậy, tình huống đối với mình sẽ cực
kì bất lợi. Cho nên, nàng muốn cải biến chủ ý.
“Trương Văn Trọng, nạp mạng đi!” Bạch Cốt Chân Tinh hô lớn một tiếng.
Luồng khói độc quanh người, chợt hóa thành một chiếc Hồng Phấn Khô Lâu,
diện mục hung tợn, giương nanh múa vuốt đánh về phía Trương Văn Trọng.
Đồng thời, nàng thả người nhảy sang bên phía đối diện, một phải một trái tấn công Trương Văn Trọng.
“Tới hay lắm!” Trương Văn Trọng nhíu mày, Bàn Long Ngọc Xích trong tay chợt ánh lên. Một con giao long màu xanh thẫm lập tức hiện ra ở trước
mặt của hắn, gào rít nghênh đón thế công. Mà lúc này, ngay cả Minh Xà
cũng được triệu hoán ra khỏi Càn Khôn Hồ.
“Đây là
thượng cổ yêu thú Minh Xà cùng tiên khí ư?” Bạch Cốt Chân Tinh kinh hô.
Nàng không dám tin vào những gì mình nhìn thấy: “Điều này...làm sao có
thể chứ?”
Giờ phút này, Bạch Cốt Chân Tinh mới hiểu,
Trương Hạo cùng Mộng Ma thua ở dưới tay Trương Văn Trọng, cũng không oan uổng bao nhiêu.